• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Hủ thừa dịp Tô Uyển Thu đang ngây người, cạy mở khớp hàng của cô ra, bón hết chén thuốc vào miệng cô.



Sau đó hắn cũng chưa vội buông cô ra mà cuốn lấy lưỡi cô, khuấy đảo trong miệng cô một lúc rồi mới thỏa lòng tha cho cô.



- Khụ khụ khụ… Ọe…



Tô Uyển Thu vội đẩy hắn ra, bò tới mép giường ôm cổ bắt đầu nôn ọe.



Nhưng vừa rồi Vệ Hủ hôn cô rất lâu nên bất kể cô có móc cổ họng tới cỡ nào, thậm chí móc rách yết hầu, nhưng mùi thịt tanh kia vẫn quanh quẩn trong dạ dày cô không biến mất được.



- Các ngươi đúng là ác ma…



Cô không nhịn được khóc nức nở, lại không dám khóc lớn tiếng, sợ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng mình.







Sau hôm đó, Vệ Hủ không đến thăm cô nữa.



Cô mang thai, nghĩ rằng vì đứa con trong bụng, ít ra hắn cũng phải tới thăm cô mấy lần.



Nhưng không có dù chỉ một lần.



Đôi khi cô bất chấp tôn nghiêm lén lút đi cung điện trước tìm hắn, nhưng chỉ thấy cảnh tượng hắn đang ân ái ngày đêm với Diệp Dung.



Tô Uyển Thu, cô đang tự chuốc vạ vào thân đấy…



Cô lắc đầu tự giễu, mất hồn mất vía đi về…



Từ hôm đó trở đi, cô không còn nghĩ tới việc muốn lén đi tìm Vệ Hủ nữa. Vệ Hủ cũng như trong suy nghĩ của cô, chưa từng tới tìm cô lấy một lần.



Bụng cô dần dần to lên, càng ngày càng hành động bất tiện. Phòng cô ở bình thường thì không sao, nhưng đối với người mang thai mà nói lại quá lạnh lẽo.



Tô Uyển Thu thường xuyên ra ngoài phơi nắng. Nhưng không may là cô lại đụng phải Diệp Dung ở bên bờ ao hoa sen.



Chắc là cô ta đang đi tìm Vệ Hủ, bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt tràn đầy vui sướng cùng với ngại ngùng của con gái. Cô ta vừa thấy Tô Uyển Thu thì sắc mặt lạnh tanh ngay tức khắc.



- Thần hậu không phải là nên an dưỡng trong phòng sao? Sao lại đi qua đi lại tùy ý như vậy?



Cô ta hừ lạnh, không còn chút quyến rũ của con gái như lúc trước.



Tô Uyển Thu cũng không ngạc nhiên vì tốc độ chuyển hóa cảm xúc của cô ta, chỉ thản nhiên lùi lại.



- Ta không có đi qua đi lại tùy ý, chẳng qua phòng của ta bình thường quá lạnh lẽo ẩm ướt, ta sợ không tốt cho thai nhi trong bụng nên ra ngoài phơi nắng.



Nghe vậy, con ngươi của Diệp Dung quay tròn, cười quỷ dị nói:



- Ây dà, đều là lỗi của ta! Cả ngày làm việc với thần chủ nên quên nhắc nhở ngài ấy chăm sóc thần hậu nhiều hơn chút. Dù sao cũng mang thai, không nên bị đối xử giống lúc trước nữa!



Lời nói của cô ta rõ ràng là có hàm ý, khiến sắc mặt Tô Uyển Thu tái mét.



- Thực ra cũng không cần.



Ánh mắt cô buồn bã, biết Diệp Dung có ý nói mình không được sủng ái.



- Cô chỉ cần nói với thần chủ chọn một căn phòng hướng về mặt trời cho ta là được. Còn lại ta có thể tự giải quyết.



- Sao có thể được chứ?



Diệp Dung kêu lên khoa trương, ánh mắt chứa đầy đồng tình.



- Đường đường là thần hậu, sao có thể tự dọn dẹp phòng trong lúc mang thai được chứ? Để người ngoài biết thì sẽ bị cười nhạo mất! Cô yên tâm, ta nhất định sẽ khuyên bảo thần chủ. Dù sao cũng là con của ngài ấy, ngài ấy sẽ suy xét cho cô!



Ý của cô là cho dù Tô Uyển Thu cô mang thai thì đối với Vệ Hủ mà nói cũng không quan trọng đúng không?



- Vậy thì làm phiền Diệp tiểu thư vậy.



Tô Uyển Thu cũng không muốn vướng mắc với cô ta quá nhiều, thậm chí không muốn nói với cô ta thêm một câu.



Cô đã mang thai thì phải chuyên chú sinh đứa bé ra, sau đó bình an nuôi nó lớn khôn khỏe mạnh.



Những thứ còn lại, cô không muốn quan tâm. Mặc cho họ muốn làm gì thì làm.



Vệ Hủ coi trọng cũng được, không coi trọng cũng không sao. Đây là con của cô, là minh chứng cho tình yêu say đắm của cô, cho dù một mình cô có khổ có mệt thì cô cũng sẽ bảo vệ nó thật tốt!







Trong dự kiến, Tô Uyển Thu không thấy căn phòng tràn đầy ánh nắng, gió lùa năm bắc như mong muốn. Nhưng cô cũng không giận. Thời gian gần đây cô đã bắt đầu máy thai. Mỗi lần thấy bụng mình nhúc nhích lồi ra thì nỗi buồn vì bị ghẻ lạnh lập tức được thay thế bằng mong chờ một sinh mệnh nhỏ bé.



Cô sờ cái bụng tròn vo, rất là cảm khái. Không ngờ mấy năm trước cô còn là đứa bé vô tư lự dưới gối thú mẹ, nay đã sắp làm mẹ rồi.



Có nên lấy một cái tên cho đứa bé không nhỉ? Cô nghĩ lỡ như ngày nào đó lâm bồn mà đứa bé còn chưa có tên thì không ổn. Dù sao Vệ Hủ chắc chắn sẽ không đặt tên cho nó đâu.



Thời gian mang thai của Đồ Linh Thú chênh lệch rất nhiều. Có người năm tháng, có người một năm. Chẳng qua ba năm mới phá nước ối như Tô Uyển Thu thì rất hiếm thấy.



Hôm đó cô đang phơi nắng bên ao hoa sen, bỗng cảm thấy bụng dưới đau đớn. Chất lỏng dính nhớp trơn trượt tràn ra liên tục giữa hai chân. Phản ứng đầu tiên của cô là, hỏng rồi! Mình còn chưa lấy được tên cho đứa bé!



Mãi cho tới khi lên giường sinh, cơn đau co rút tử cung khiến cô suýt nghẹt thở, cô vẫn không thể nghĩ ra một cái tên thật hay.



Tô Uyển Thu vừa khóc vừa dùng sức. Cô không biết hóa ra sinh con đau như vậy! Ngang ngửa với cơn đau lúc bị tinh lọc!



Nhưng chịu cơn đau này, cô lại cảm thấy hạnh phúc.



Bà đỡ liên tục gọi cô dùng sức. Nhưng cô thật sự không còn chút sức lực nào nữa, trán đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng càng ngày càng yếu ớt.



Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng hét kinh hãi của bà đỡ.



- Không ổn rồi! Thần hậu khó sinh rong huyết rồi! Nhanh chuẩn bị cặp gắp than với vải thưa đi!



Không biết có phải là ảo giác hay không mà Tô Uyển Thu lại nhìn thấy Vệ Hủ đi vào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK