Là hương vị máu thịt của Đồ Linh Thú. Từ khi Diệp Dung cưỡng bức rót một chén thuốc hầm từ thịt Đồ Linh Thú tới nay, cô không bao giờ quên được hương vị đó.
Cho dù là trong lúc hôn mê, nhưng khi chất lỏng dính nhớp kia chảy vào cổ họng thì Tô Uyển Thu vẫn phản xạ nôn ra.
Cô đã hôn mê mấy ngày, không ăn không uống, trên cơ bản đã hấp hối sắp chết.
Không biết là ảo giác hay gì mà cô mơ hồ thấy Vệ Hủ vẫn thử đủ mọi cách cứu cô, còn nổi giận với Diệp Dung.
Hình như từ khi Tô Uyển Thu gả tới phủ Linh Uyên đến nay, Vệ Hủ thường xuyên nổi giận, lúc nghiêm trọng còn mắng người, đập đồ đạc.
Khi đó cô còn tưởng rằng đối với Vệ Hủ mà nói, có lẽ mình là người đặc biệt.
Bây giờ ngẫm lại, đúng là cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Tô Uyển Thu vốn tưởng rằng mình sẽ cứ th
ế chết đi. Không ngờ sau khi Vệ Hủ thử đủ cách mà không có kết quả, lại tìm tới máu thịt của Đồ Linh Thú.
Trên đời này chỉ biển hoang mới có Đồ Linh Thú. Tô Uyển Thu đều quen biết với mỗi một con Đồ Linh Thú.
Bất kể là thú mẹ hay là đại tế tư, em trai Tô Uyển Đông vừa đầy tuổi khi cô xuất giá, tiểu tỷ muội Hoa Vũ cùng nhau lớn lên… Thịt của ai cô cũng không muốn ăn, không bao giờ ăn.
Vừa nghĩ tới bất cứ ai trong số họ bị cắt thịt lấy máu, cô lập tức cảm thấy đau lòng hơn là đã chết.
Có lẽ cô yêu Vệ Hủ không đủ sâu sắc, nhưng nếu bắt cô phải giết cả bộ tộc của mình để giúp Vệ Hủ chế tạo đỉnh Tục Hồn hồi sinh mẫu thân là hồn vía tan tành giống Diệp Dung, Tô Uyển Thu chắc chắn không thể làm được.
Nghe nói Diệp Dung còn tự tay đâm chết cha đẻ. Không biết tại sao cô ta lại xuống tay được nữa…
Vệ Hủ không cam lòng lại rót một chén thuốc cho cô, nhưng Tô Uyển Thu vẫn ói ra hết.
Đến nước này hắn mới thật sự kích động.
Nếu ngay cả thịt của Đồ Linh Thú cũng không cứu được cô thì trong thiên hạ này còn gì có thể cứu cô được nữa đây?
“Rầm…!!!”
Hắn tức giận tới mức quăng nát cái bàn bên cạnh.
Diệp Dung vừa định bước vào thì chấn động vì cơn giận của hắn.
- Thần… Thần chủ…
Cô ta cẩn thận gọi một tiếng, sợ hắn giận chó đánh mèo cô ta.
Vệ Hủ không thèm quay đầu lại, bực bội rống lên:
- Nói mau!
- Thiếp có cách cứu thần hậu.
Thấy Vệ Hủ nôn nóng như vậy, Diệp Dung lại bất chợt không sợ hãi nữa.
Hắn càng quan tâm tới tính mạng của Tô Uyển Thu thì lợi thế của cô lại càng lớn.
Quả nhiên, nghe thấy cô nói có cách cứu Tô Uyển Thu, vẻ mặt của Vệ Hủ lập tức êm dịu hơn nhiều.
- Cách gì?
Hắn vội hỏi.
Diệp Dung nhanh chóng bước tới, cúi người nói mấy câu vào tai Vệ Hủ.
Vừa dứt lời, Vệ Hủ đã nhíu chặt mày.
- Ta có thể đồng ý điều kiện của cô. Nhưng cô thật sự có cách cứu sống cô ấy sao?
- Nếu thiếp nuốt lời thì thần chủ có thể giết thiếp ngay lập tức cũng được!
Diệp Dung nói chắc như đinh đóng cột.
Cảm xúc trong mắt Vệ Hủ hơi thả lỏng, sau một lúc lâu, hắn lập tức đẩy ngã Diệp Dung trên mặt đất, đè người lên.
Hắn hoàn toàn là thô bạo đụng chạm trên người cô ta, thậm chí không muốn ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cô ta.
Như thể hoàn thành nhiệm vụ nào đó vậy, động tác của hắn cực kỳ thô lỗ dã man, chỉ mong nhanh tới lúc phóng thích hơn một chút.
Từ khi nào bắt đầu, khát khao nhục thể của hắn lại trở nên nhạt nhẽo như vậy? Hình như là từ khi Tô Uyển Thu gả lại đây…
Nữ nhân dưới thân hắn đang liên tục kêu to, sắp làm thủng màng nhĩ hắn.
Hắn cố gắng không muốn nghe tiếng kêu khoa trương cố ý kia, trong đầu tràn đầy bộ dáng của Tô Uyển Thu.
Động tác dưới thân càng lúc càng lớn, tần suất cũng càng lúc càng nhanh, tiếng kêu của Diệp Dung cũng càng lúc càng cao.
Không phải là chưa từng làm với Vệ Hủ. Lúc Tô Uyển Thu còn chưa xuất hiện trong phủ Linh Uyên thì đối tượng thể hiện dục vọng của Vệ Hủ chính là Diệp Dung.
Chẳng qua hắn chưa bao giờ trút tình cảm lên người cô, mỗi lần xong việc đều rút ra rời đi.
Nhưng hôm đó cô lỡ nhìn thấy Vệ Hủ làm với Tô Uyển Thu, hắn mất kiểm soát điên cuồng, dục vọng trong lòng cô lập tức được khơi dậy, tới bây giờ vẫn còn đang cháy.
Nhưng Vệ Hủ vẫn không có bất cứ tình cảm nào cả.
Để tự an ủi mình, Diệp Dung rú lên liên tục, cho rằng làm thế có thể tự thôi miên mình rằng kỳ thật Vệ Hủ rất hưởng thụ thân thể cô.
Động tác kịch liệt của họ thỉnh thoảng lại phát ra tiếng động dâm loạn, có vẻ cực kỳ rõ ràng và mờ ám trong không gian nhỏ hẹp này.
Thậm chí Tô Uyển Thu có thể nghe thấy tiếng nước ở nơi giao hợp của họ.
Trước đó cô vẫn mơ mơ màng màng, không nghe thấy Diệp Dung nói chuyện với Vệ Hủ, thần thức vừa mới tỉnh táo đã nghe thấy tiếng bọn họ tằng tịu mờ ám với nhau.
Nhất định phải không kiềm chế được mà biểu diễn tiết mục củi khô bén lửa trước mặt người sắp chết như cô sao?
Đợi cho cô lặng lẽ chết đi khó tới mức đó hay sao?
Tại sao ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng ấy mà cũng không chịu cho cô, khiến cô nếm trải cảm giác đau khổ vì tình yêu bị giẫm đạp như vậy.
Tô Uyển Thu cảm thấy chút ái mộ cuối cùng dành cho Vệ Hủ cũng đã tan biến…