Tạ Phương Phương miễn cưỡng cười một tiếng: “Không cần.”
Cô ta nhặt di động lên, điện thoại đã sớm hủy đi chế độ quay video.
Tạ Phương Phương có chút ảo nảo, dù sao hiện tại Thi Mị cũng ngu ngốc, người kia nhất định cũng sẽ không quan tâm cô, tại sao cô phải sợ chứ.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt cô ta nhìn Thi Mị càng tỏ ra khinh thường.
Thi Mị cũng không thèm để ý đến Tạ Phương Phương, cúi đầu ăn bánh kem.
Bánh kem bị ăn hết 1/3. Thi Mị liền ăn không nổi nữa, nhưng tay cô cũng không ngừng lại, nhất định phải đem chiếc bánh này cho nát bét mới dừng tay lại.
Đường Tịnh Minh bỗng nhiên nghĩ tới Đường Vũ.
Đường Vũ cũng có thói quen xấu này, thứ mà cô dùng không hết cũng không muốn cho người khác động vào, ngoại trừ Thời Lệnh Diễn, không ai có vinh dự này.
Điều khác biệt chính là, cho dù Đường Vũ làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Ngay cả lúc cô cãi nhau với người khác, đều là dáng vẻ nữ vương cao cao tại thượng, không khiến cho người ta cảm thấy bất nhã.
Mà Thi Mị.
Đường Tịnh Minh nhìn thẳng vào bãi chiến trường trước mắt, anh ta cũng không đành lòng nhìn thẳng, cầm khăn tay, lau mặt cho cô.
Thi Mị nhận lấy, nụ cười của cô vô cùng rực rỡ.
Đường Tịnh Minh vốn dĩ cảm thấy ghét bỏ, nhưng hiện tại cũng tỉ mỉ lau cho cô: “Ăn bánh kem cũng có thể ăn thành dạng này, tôi thấy cô không phải 5 tuổi mà là ba tuổi!”
Thi Mị chu môi phản bác: “Tôi 23 tuổi!”
Giọng nói mềm nhũn, lúc nói chuyện còn hơi nhíu mày, cả khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng.
Đường Tịnh Minh cười trêu chọc: “Thế mà còn biết mình bao nhiêu tuổi, giỏi lắm!”
Thi Mị bày ra dáng vẻ dương dương đắt ý.
Tạ Phương Phương nhìn thấy tình cảnh này, cảm thấy mười phần chói mắt.
Lúc Thi Mị thanh tỉnh, người khác bị cô mê hoặc hấp dẫn, còn cam nguyện chạy tới chạy lui vì cô còn chưa có tính, nhưng bây giờ cô ngu ngốc, dựa vào đâu mà cô được hưởng đãi ngộ như thế.
Cũng bởi vì dung mạo của cô sao?
Trong lòng Tạ Phương Phương đều là sự đố kỵ.
Tạ Phương Phương cười nói: “Đường tiên sinh đối xử với Thi Mị thật tốt, các người quen biết bao lâu rồi!”
Đường Tịnh Minh: “Rất lâu rồi!”
Trọn vẹn mấy tiếng!
Nụ cười Tạ Phương Phương càng sâu, thăm dò: “Vậy anh nhất định là biết quá khứ của cô ấy?”
Vẻ mặt Đường Tịnh Minh khẽ động: “Qúa khứ của cô ấy?”
“Đúng thế!” Đường Tịnh Minh bưng cốc café lên uống một ngụm, ý vị thâm trường nói: “Tôi và cô ấy là bạn học cấp 3, lúc học cấp 3 cô ấy chính là thiếu nữ bất lương, bị người ta bao nuôi.”
“Bao nuôi?”
Hai chữ này thật sự có chút sắc bén.
Đường Tịnh Minh vô thức nhìn thoáng qua Thi Mị.
Thi Mị cảm thấy phẫn nộ, đó là cảm xúc của thân thể này.
Cô đè xuống xúc động giằng co với cô ta, Thi Mị mở ra năm ngón tay, để cho Đường Tịnh Minh lau tay cho mình.
Tạ Phương Phương thấy anh ta mắc câu, liền nói: “Đúng thế, lúc lên cấp ba cô ấy không đóng nổi học phí, tính cách quái gở, sau tới năm lớp 10 có người thấy cô ấy được xe sang đưa đón đi học, hơn nữa trên người đều là hàng xa xỉ.”
Vốn dĩ dung mạo Thi Mị rất đẹp, sau đó liền trở thành hoa khôi, danh tiếng bay xa.
Bao nhiêu chàng trai ưu tú đều thích vây quanh cô, Thi Mị vẫn giả bộ thanh cao, không thèm ngó ngàng tới ai.
Hết lần này đến lần khác, những chàng trai mà Thi Mị chẳng thèm ngó ngàng, trong mắt cũng chỉ có Thi Mị, căn bản không liếc mắt nhìn Tạ Phương Phương lấy một cái.
Rõ ràng xuất thân của Thi Mị đê tiện, dựa vào cái gì mà cô được như thế?