• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạng người như Thi Mị, sao có thể nhận biết được nhân vật như Thời Lệnh Diễn.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Thi Mị mở miệng ra là một tiếng ông xã, mà Thời Lệnh Diễn vậy mà cũng không có ý phản bác.
Tạ Phương Phương vừa nói xong, Thi Mị giống như bị hù dọa, cô khóc nức nở, trốn sau lưng Thời Lệnh Diễn: “Đừng ăn tôi, hu hu hu, ông xã cứu em!”
Tạ Phương Phương tức hổn hển: “Thi Mị, cô đừng ở chỗ này giả ngây giả dại, cô cho rằng Thời tiên sinh sẽ tin tưởng cô sao? Thời tiên sinh, anh đừng tin cô ta, cô ta chỉ giả bộ thôi!”
Theo tiếng quát lớn này, thân thể Thi Mị càng thêm run rẩy.
Thời Lệnh Diễn nghe nói như thế, lông mày anh càng nhíu chặt.
Tình trạng của Thi Mị, anh là người hiểu hơn ai hết.
Cô thật sự là ngu ngôc.
Nhất định phải có người đảm nhiệm vị trí Thời phu nhân.
Nếu như người này không thể là Đường Vũ, như vậy, cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Nếu như Thi Mị không phải thực sự ngốc, anh cũng không dám để cho cô chiếm lấy vị trí Thời phu nhân, chỉ vì muốn ngăn chặn miệng lưỡi mọi người.
Tuy cưới vợ chỉ vì muốn vị trí này có người đảm đương, nhưng rốt cuộc Thời phu nhân chính là Thời phu nhân, cho dù anh không có tình cảm với cô, nhưng không có nghĩa là những người khác có thể tùy ý nhục nhã cô.
Ánh mắt Thời Lệnh Diễn lạnh lẽo liếc nhìn người phụ nữ xa lạ kia.
Trang điểm trên mặt cô ta đều rối loạn, mặt mũi là một đống ngổn ngang, tóc còn đang không ngừng nhỏ nước, nhìn cô ta vừa khó coi vừa xấu xí, mà hình như còn không tự mình hiểu lấy, ánh mắt cô ta nhìn anh, có chút xấu hổ lại e lệ, thật đúng là vô cùng cay mắt.
Thời Lệnh Diễn nhìn thoáng qua, lại dừng lại, lãnh đạm hỏi: “Sao lại đến đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK