• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ Thời là một cán bộ kỳ cựu điển hình.
Ông luôn thích duy trì vẻ mặt nghiêm túc, không thích cười, rất có lực uy hiếp.
Thời Lệnh Diễn ít nói, anh được ông nội nuôi lớn, ông nội anh chính là một người nghiêm túc, bảo thủ.
Sau dó, anh đưa Đường Vũ về nhà.
Đường Vũ rất biết cách lấy lòng người lớn tuổi, cô dễ dàng dỗ cho ông vui vẻ.
Sau đó, Đường Vũ qua đời.
Nụ cười trên mặt ông nội anh còn ít hơn cả trước khi chưa gặp Đường Vũ.
Anh từng nghĩ, không có nhiều người có thể dỗ dành cho ông nội anh vui vẻ.
Dù sao, trên đời này cũng chỉ có một Đường Vũ.
Nhưng khi Thời Lệnh Diễn quay lại Thời gia, anh cảm nhận được bầu không khí khác thường của Thời gia.
Ông cụ Thời cầm một cái đĩa qua quả, trong tay ông cầm một cái nĩa, vẻ mặt vui vẻ mà nhìn cô gái mặc một thân màu hồng kia.
Trong miệng Thi Mị đều là hoa quả, bên trong tay cô là một mô hình đơn giản.
Ngón tay trắng nõn của cô cầm một mảnh ghép, nhìn có chút ngu ngốc, khi cô lắp được chính xác, nụ cười của ông cụ Thời càng sâu, nói: “Thi Mị thật giỏi!”
Vẻ mặt Thi Mị kiêu ngạo, càng thêm nghiêm túc lắp ráp.
Thời Lệnh Diễn: “….”
Có thể nhìn ra được, ông nội của anh không có coi Thi Mị như cháu dâu.
Lúc ông cụ Thời nhìn thấy Thời Lệnh Diễn về, nụ cười trên mặt ông dần dần thu liễm, đặt đĩa trái cây xuống.
Thi Mị giống như cảm thấy được điều gì, ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy Thời Lệnh Diễn, cô ngọt ngào, dịu dàng gọi: “Ông xã!”
Giọng nói nũng nịu, khiến cho lồng mày Thời Lệnh Diễn giật giật.
Mà Thi Mị đã ném mảnh ghép hình xuống, lập tức từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, hướng về phía Thời Lệnh Diễn, muốn bổ nhào qua.
Thời Lệnh Diễn vô thức lùi về sau một bước, đưa tay ngăn cô lại, để cô đứng cách mình hơn nữa mét.
Thi Mị cũng không để ý, lập tức dán lên cánh tay anh: “Ông xã về nhà, Thi Mị rất nhớ anh.”
Lông mày Thời Lệnh Diễn giật giật, lập tức hất cô ra, cau mày nói: “Những lời này là ai dạy cô, sau này không cho phép nói như thế!”
Giọng điệu có chút nghiêm khắc, nhưng dáng vẻ Thi Mị vẫn giống như không nghe hiểu, trừng mắt nhìn anh, ngây thơ nói: “Tại sao, chị Bạch đã nói, nói như thế sẽ khiến ông xã ưa thích em hơn?”
Sắc mặt Thời Lệnh Diễn âm trầm: “Không cho phép chính là không cho phép!”
Thi Mị lập tức bĩu môi, nhưng vẫn ôm cánh tay của Thời Lệnh Diễn, không chịu buông tay: “Sau này em sẽ không nói, ông xã không nên tức giận…”
Ông xã….
Hai chữ nhạy cảm như thế, nghe thật chói tai.
Thời Lệnh Diễn đang muốn dể cho cô sửa lại, anh liền nhìn thấy ánh mắt sâu xa của ông cụ Thời.
Ông cụ Thời vẫn khẽ cười, nói với Thi Mị: “Thi Mị ngoan, cháu qua ghép hình đi, ông nội có chuyện muốn nói với chồng cháu.”
Thi Mị nghiêng đầu hỏi: “Vậy ông xã còn ngủ với Thi Mị sao?”
Thời Lệnh Diễn nghe thấy giọng nói thiên chân vô tà này nói ra những lời này, đầu anh liền đau, đẩy tay cô ra: “Cô buông tay ra.”
“Không buông!” Thi Mị bĩu môi, vẻ mặt như muốn khóc: “Em buông tay, ông xã sẽ không ngủ cùng em, chị Bạch nói, ngủ mới có thể có bảo bảo, không ngủ chính là không có bảo bảo.”
Mặt Thời Lệnh Diễn đen lại: “Những thứ Nguyệt Khiết dạy cô đều là những thứ linh tinh, buông ra, nếu không tôi sẽ ném cô ra bên ngoài cho muỗi đốt!”
Giọng điệu giữ dằn, trực tiếp rút tay mình ra, thâm chí Thời Lệnh Diễn còn phủi ống tay áo của mình, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
Thi Mị giống như đã nhận ra anh không thích mình, mi mắt nhanh chóng ngưng tụ hơi nước, mắt đỏ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK