• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhờ Đoạn Mặc Ngôn ban cho, qua hôm sau Tiêu Tiêu đã nhận được hai chiếc váy chữ A dài. Vì anh nói không rõ ràng, nên đối phương dứt khoát đưa qua một dãy váy đầm, dành cho đủ loại trường hợp, các kiểu dài ngắn đều có hết, hơn nữa đều cùng một nhãn hiệu —— Dior.

Cái kiểu làm về thời trang này hoàn toàn không giống với kiểu làm về thời trang mà cô tưởng tượng nha!

Đoạn Mặc Ngôn còn bảo người ta phối đồ cho cô nữa, đương nhiên cũng là đối phương “tài trợ hữu nghị”, cứng rắn biến trang phục sang chảnh, trang phục trên sàn diễn thành quần áo ở nhà,  cô có muốn từ chối cũng chẳng còn lý do nào nữa, chỉ cảm thấy mình mặc vào cũng rất tuyệt.

Lần đầu tiên cô mặc chiếc váy mới xuất hiện trước mắt Đoạn Mặc Ngôn, chỉ nhận được một chữ “Tốt” từ anh, yêu cầu về bản thân không cao nên cô đã thỏa mãn lắm rồi.

Bởi vì gu thẩm mỹ của Đoạn Mặc Ngôn rất cao đấy.

Vốn nghĩ rằng nhạc giao hưởng chỉ là công cụ dùng để kêu anh dậy thôi, nhưng tối qua anh với cô cùng nghe, mỗi một khúc nhạc anh đều thuộc nằm lòng, nghe anh giảng giải, cô càng hiểu rõ hơn về nhạc giao hưởng.

Cô đã khóc khi lần đầu nghe bản Định mệnh qua mp3, chỉ cảm thấy giai điệu sục sôi mà lại như đau thương đánh sâu vào từng mạch máu của cô, nhưng thực ra lúc ấy cô chỉ mới 13 tuổi mà thôi, không thể nói là biết thưởng thức âm nhạc, có lẽ là liên quan đến tâm trạng khi đó, nên đã sinh ra sự cộng hưởng chăng.

Cô kể chuyện này với Đoạn Mặc Ngôn, anh cảm thấy khá hứng thú với chuyện này, giảng giải cho cô nghe về cuộc đời của tác giả, hoàn cảnh sáng tác, thậm chí ngay cả bối cảnh thời đại lúc bấy giờ của mỗi một ca khúc càng thêm tỉ mỉ chi tiết hơn, mới đầu Tiêu Tiêu không biết vì sao, nhưng sau khi nghe xong rồi mới nghe nhạc, cô mới phát hiện cảm xúc của mình có thể dễ dàng hòa vào trong đó hơn, thể nghiệm được vẻ đẹp vượt qua cả hình thức bên trong đó.

Thú vui của Đoạn Mặc Ngôn không dừng lại ở đó, anh không chỉ nghe nhạc giao hưởng, còn nghe cả hí kịch, xem nhạc kịch, xem các thể loại vũ đạo, thưởng thức các kiểu thư pháp, tranh họa, tác phẩm nghệ thuật, sẵn tiện nhắc đến, trong nhà anh có ba bức tranh, bức treo trên tường trong phòng của cô là tranh sơn dầu có tên là <Hừng Đông>, là kiệt tác của một bậc thầy hội họa thuộc trường phái siêu thực, nghe nói trước mắt có giá thị trường là năm trăm…… triệu triệu triệu triệu——

Cuối cùng cô cũng đã bắt đầu hiểu được tính quan trọng của tiền bạc rồi.

Không thể nghi ngờ Đoạn Mặc Ngôn là một chủ nhà vô cùng tốt, chỉ cần là thứ mà cô thấy có hứng thú trong căn nhà này, anh sẽ không ngại phiền hà mà giải thích cho cô nghe, nhờ anh ban tặng, hiểu biết về nghệ thuật của cô cũng được hun đúc nâng lên một tầm cao mới về chất.

Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi.

Chỉ là trong năm ngày này cô không chỉ được nâng cao gu thưởng thức cái đẹp, còn có thêm những hiểu biết trực quan hơn về Đoạn Mặc Ngôn.

Bỏ qua vấn đề anh là một người thầy giỏi, không nói đến nữa, đầu tiên, anh là một con sâu lười. Mỗi ngày chưa đến mười giờ thì tuyệt đối không thức dậy, hơn nữa khoảng thời gian từ mới dậy đến thực sự tỉnh táo cách nhau đến nửa tiếng đồng hồ, trình tự tự đánh thức của anh vô cùng quen thuộc và ổn định, đợi đến khi anh tắm rửa rồi thay đồ đi ra, thì nhất định sẽ biến thành một người đàn ông hoàn toàn khác với vẻ uể oải trước đó. Tiếp theo, anh chưa bao giờ ăn sáng, bất kể là món Trung, món Tây hay món Nhật, tất cả đều không ăn. Bữa trưa thì ăn siêu nhiều, ăn gấp ba lần cô, hơn nữa còn có thể ăn xong cùng lúc với cô nữa, cái này không thể không nói chính là tài năng hạng nhất. Buổi chiều là thời gian anh làm việc, không biết có thật là kinh doanh nhỏ như anh nói không, hay là hiệu suất của anh cực kỳ cao, dường như chỉ trong một buổi chiều anh đã có thể xử lý chuyện của công ty đâu ra đó, không bao giờ tăng ca. Nghe nói ở nước ngoài anh cũng có kinh doanh, nhưng không biết là gì, dù sao mấy ngày này anh cũng không có ra nước ngoài. Cuối cùng, anh là một con mèo đêm. Mỗi ngày anh về ăn cơm tối với cô, sau đó bọn họ tán gẫu, nghe nhạc, lúc cô học bài theo giờ tự học buổi tối ở trường, thì anh sẽ ở bên cạnh dùng máy tính, sau đó đọc sách. Đến khoảng 10 giờ 11 giờ, cô sắp ngủ, điện thoại tìm anh đến liên miên không dứt, đó chính là lúc cuộc sống về đêm của anh bắt đầu. Nghe chị Linh nói, thường là 3-4 giờ sáng anh mới trở về.

Ác tính tuần hoàn, thói quen xấu chính là được tạo thành như thế.

Đảo mắt qua ngày mai thì có thể đến bệnh viện kiểm tra, vì là chủ nhật, nên giữa trưa Nhiễm Huy đã đến rồi, vui mừng nói với cô và Đoạn Mặc Ngôn, rằng anh đã tìm được một căn nhà ba phòng một sảnh ở gần trường, thuê chung với người khác, có một phòng là một đàn anh năm tư trong trường đang ở, còn có hai phòng trống, tuy hơi cũ một chút, nhưng vấn đề an toàn cũng ổn, đồ dùng gia đình gì đó đều có hết rồi, xách va li vào là ở được, giá cả cũng tương đối hợp lí.

Đoạn Mặc Ngôn nghe Nhiễm Huy giới thiệu xong rũ mắt uống một ngụm cà phê, hồi lâu sau mới nói: “Thuê phòng à?”

“Phải đó, anh Đoạn, cám ơn anh mấy ngày nay đã chăm sóc Tiếu Tiếu, nhưng em với Tiếu Tiếu thương lượng rồi, cũng không thể làm phiền anh mãi được, nên định thuê phòng ở, như vậy thì em có thể chăm sóc cho cô ấy rồi.”

“Em cũng muốn ở?” Đoạn Mặc Ngôn nghiêng đầu hỏi Tiêu Tiêu.

Rời khỏi ngôi nhà này nói không tiếc thì là giả, ở đây cô được tiếp đãi như công chúa vậy, hơn nữa lại tự do thoải mái, có thể tưởng tượng được phòng cho thuê hoàn toàn không thể nào so với chỗ này được, nhưng Tiêu Tiêu hiểu được từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ trở lại tằn tiện thì khó, chí hướng của cô xưa nay chưa bao giờ đặt vào tiền bạc, sau này cũng sẽ không, cho nên bản thân cũng cảm thấy nhanh chóng rời khỏi nơi không thuộc về cô thì tốt hơn, tránh cho thời gian qua càng lâu, lại càng sinh thêm nỗi lưu luyến không nên có. Con người luôn là động vật có lòng tham không đáy.

“Phải, quấy rầy lâu vậy rồi, còn ở tiếp nữa em cũng thấy ngại.” Tiêu Tiêu gãi mặt cười cười.

“Ờ, tùy em.” Đoạn Mặc Ngôn nhẹ nhàng đặt ly cà phê lên miếng đệm lót ly, giọng điệu nhàn nhạt nghe không ra vui hay giận.

Nhiễm Huy vui vẻ cám ơn Đoạn Mặc Ngôn lần nữa, sau đó đứng lên muốn đi, nói là phải về nói với chủ nhà một tiếng, hơn nữa còn tìm anh em qua phụ quét dọn vệ sinh nữa.

Lúc này di động của Đoạn Mặc Ngôn vang lên, anh đứng lên khỏi sô pha, đi đến một bên nhận điện thoại. Nhiễm Huy nhân cơ hội đến bên cạnh Tiêu Tiêu dựa vào, nhẹ giọng nói: “Cám ơn em đã nhận lời sống chung với anh, Tiếu Tiếu, căn nhà đó còn hai phòng trống, anh thuê cả hai phòng luôn rồi, chúng ta mỗi người một phòng, đợi đến sau này em đồng ý, thì chúng ta lại……”

Tiêu Tiêu biết đây là biểu hiện ga lăng của Nhiễm Huy, cô mỉm cười khẽ gật đầu, “Ừm.”

Nhiễm Huy nhìn chằm chằm cô bạn gái, kìm lòng không đặng hôn lên môi cô một cái, “Anh vui lắm, Tiếu Tiếu.”

Đoạn Mặc Ngôn nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt không đổi. Anh nói chuyện điện thoại xong, thì Nhiễm Huy đứng lên tạm biệt, vội vã rời đi.

Trong nhà yên tĩnh một lúc, Tiêu Tiêu nhìn sang Đoạn Mặc Ngôn, chớp chớp mắt hớm hỉnh cười nói: “Anh Đoạn này, ngày mai em đi rồi, một mình anh có thấy cô đơn hiu quạnh không?” Đợi cô đi rồi, chị Linh cũng sẽ không ở lại đây nữa.

“Cô đơn?” Đoạn Mặc Ngôn lộ ra vẻ khá khó hiểu, “Tại sao?”

Sao IQ với EQ lại tỷ lệ nghịch với nhau thế này? Tiêu Tiêu đổ mồ hôi, tốt xấu gì thì nói hai câu dỗ ngọt cô một chút cũng được mà.

“Ở chỗ của anh không tốt hả?” Đoạn Mặc Ngôn ngồi về vị trí cũ, dựa mà phần lưng dựa mềm mại của sô pha, nghiêng đầu hỏi cô gái bên cạnh.

Tiêu Tiêu cũng nghiêng đầu nhìn sang anh, “Chính là vì ở đây quá tốt đó.”

Tầm mắt hai người giao nhau, trầm mặc trong chốc lát, Đoạn Mặc Ngôn quay đầu về, tiện tay cầm một cuốn sách lên xem, “Em chuẩn bị một chút đi, chút nữa có khách đến.”

“Ai thế, em có biết không?”

“Biết, hiệu trưởng của em.”

Tiêu Tiêu không nghĩ tới chuyện mình bị thương thế mà lại kinh động đến cả lãnh đạo nhà trường, hiệu trưởng và bí thư đảng ủy cộng thêm giảng viên nữa đều đến nhà Đoạn Mặc Ngôn để hỏi thăm cô. Hiệu trưởng nói viện trưởng Vương của viện phúc lợi Tiểu Thiên Sứ có gọi điện cho trường, nói rõ nguyên nhân cô bị thương với họ, hơn nữa còn hi vọng phía nhà trường có thể tuyên dương Tiêu Tiêu vì nghĩa cử dũng cảm đối đầu với cái ác của cô.

“Không cần đâu, không cần đâu, em cũng chỉ là phản ứng dưới tình huống bất đắc dĩ thôi, chẳng phải dũng cảm gì đâu ạ.” Tiêu Tiêu ngồi ngay ngắn bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn, liên tục khoát tay.

Đoạn Mặc Ngôn cầm cái ấm tử sa tự tay rót trà ô long Đông Đỉnh vừa mới pha xong cho các vị khách, “Có gì đáng để tuyên dương đâu chứ, chân cũng thiếu chút nữa bị phế luôn rồi. Tuyên dương thì lần sau lại đi làm chuyện ngốc nghếch nữa.”

Được nha, bên đây còn có một tên phá đám này.

“Ha ha ha, tổng giám đốc Đoạn đây là đang lo lắng cho em gái đấy.”     

Mọi người cười rộ lên.

Đề tài càng nói càng rộng, dần dần Tiêu Tiêu phát hiện bản thân không thể xen vào câu nào cả, cơ bản đều là hiệu trưởng và bí thư trò chuyện với Đoạn Mặc Ngôn. Cô với giảng viên đều bị gạt sang một bên. Cô cũng vui vẻ nhàn hạ, nhận lấy ly sữa bò chị Linh đưa qua rồi nói cám ơn, quay đầu qua khẽ hỏi giảng viên, “Cô ơi, em có một chuyện muốn hỏi cô.”

“Chuyện gì?” Giảng viên của khoa cũng nhẹ giọng trả lời.

“Thì là em bỏ nhiều tiết học như thế, có ảnh hưởng gì đến việc em xin học bổng du học không ạ?”

“Ồ, chuyện đó à.” Phản ứng đầu tiên của giảng viên khoa chính là em có một ông anh trâu bò như vậy, còn sợ không thể du học được nữa à? Nhưng câu này bà cũng không ngốc đến nỗi nói ra lời.

“Hai người nói gì thế?” Đoạn Mặc Ngôn phân tâm hỏi.

Hiệu trưởng và bí thư đảng ủy cũng quay sang chú ý bên này.

Giảng viên cười nói: “À, bạn học Tiêu Tiêu hỏi tôi, em ấy nghỉ học có ảnh hưởng đến chuyện xin học bổng du học hay không.”

“Điều này thì không đâu, không sao cả, bản học Tiêu Tiêu, chỉ cần em giữ được thành tích ưu tú như học kì trước, thì nhất định có thể giành được suất học bổng đó.” Hiệu trưởng nói.

Tiêu Tiêu thở phào một hơi, “Cám ơn hiệu trưởng.”

Đối với ý tưởng muốn ra nước ngoài của cô Đoạn Mặc Ngôn hoàn toàn không bất ngờ, trong ý thức của anh, chuyện này quả thật là bình thường đến không thể bình thường hơn.

Bí thư đảng ủy và hiệu trưởng nhìn nhau một cái, “Trên thực tế, tôi cho rằng thành tích và hạnh kiểm của bạn học Tiêu Tiêu đều đã bày ra trước mắt rồi, thành tích học tập nổi trội, tư tưởng đạo đức cao thượng, lấy việc giúp người làm niềm vui lại không giành công, sinh viên tốt như thế mà chúng ta không phát học bổng cho em ấy đi du học, thì còn cho sinh viên thế nào đi nữa chứ?”

Hiệu trưởng gật đầu nói: “Anh nói có lý lắm, Tiểu Vương này, cô về trường thì chuẩn bị một ít tài liệu cho bạn học Tiêu Tiêu nhé.”

“Dạ vâng, hiệu trưởng.” Giảng viên đáp lại.

Tiêu Tiêu thấy chỉ hai ba câu thì học bổng của cô đã được định chắc rồi, quả thật là mở cờ trong bụng, tuy nhiên cô biết bên trong nhất định là vì nể mặt Đoạn Mặc Ngôn rồi, nhưng cô tự thấy không thẹn với lòng, cô tự tin rằng bản thân có tư cách giành được suất học bổng này, nên cũng không ngu ngốc làm ra vẻ kiểu cách bảo bọn họ làm việc theo chế độ quy định, “Cám ơn hiệu trưởng.”

“Không cần cám ơn, đây là do tự bản thân em giành được, cố gắng lên, nỗ lực noi theo gương của anh trai em nhé!” Hiệu trưởng hòa ái cười nói.

Tiêu Tiêu đáp lại một tiếng thật mạnh, chợt quay đầu sang hỏi: “Anh Đoạn, anh tốt nghiệp đại học nào thế?”

“Oxford.” Đoạn Mặc Ngôn hời hợt nói, “Oxford rất dễ vào, nếu không em cũng vào Oxford đi, vậy thì chúng ta chính là bạn cùng trường rồi.”

“……” Ngay cả ha ha Tiêu Tiêu cũng nói không nổi.

Cái EQ này, thật là muốn đập chết anh ấy mà.

Đến tối, Tiêu Tiêu vẫn vì chuyện học bổng du học của mình đã được chắc chắn mà vui sướng không thôi, thậm chí ngay cả đọc sách cũng mím môi cười, hát ngâm nga.

Đoạn Mặc Ngôn đang dùng máy tính, nhìn cô mấy lần, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra miệng, “Vui đến thế cơ à?”

“Phải đó, nếu như chân em có thể nhúc nhích được, em sớm đã nhảy múa ăn mừng rồi, ha ha!” Tiêu Tiêu gật đầu hả hê.

Tiếng chuông mời gọi của cuộc sống về đêm cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, Tiêu Tiêu nghiêng đầu, “Đến thời gian giải trí của ngài rồi đấy, đi thong thả không tiễn nhé.” Cô vẫy vẫy tay, qua một lúc lại thêm vào một câu, “Tối mai thì anh không thấy em nữa rồi.” Sao mà nói ra lại thấy có một chút thương cảm thế này.

Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô, trong tròng mắt đen có chút mờ mịt không rõ.

Cảm thấy bầu không khí là lạ, Tiêu Tiêu hắng giọng, cười cười đổi chủ đề, “Tối nay lại đi đâu thế?”

“…… Ngự Thế.”

“Ý?” Cô nghe dượng nhắc qua, đó chính là hộp đêm lớn nhất thành phố, hơn nữa, còn có giao dịch gì kia nữa, “Anh đến đó thường chơi gì thế?” Anh ấy chẳng phải đã có chị Hạ rồi sao? Sao lại còn đi đến mấy chỗ đó nữa?

“Em muốn biết?”

“Trong đó thật sự có gái hả anh?”

Đoạn Mặc Ngôn ý tứ hàm xúc nhìn cô một lúc, đột nhiên đứng lên, một tay đỡ hông của cô lên, “Anh thỏa mãn lòng hiếu kì của em vậy.”

“Hả?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK