Tiêu Tiêu đồng ý ngay. Đi đến trước cửa phòng, Tiểu Viên đã đau đến đầu đầy mồ hôi dặn dò cô vài câu đơn giản, liên tục nói mấy tiếng cám ơn rồi chạy mất.
Tiêu Tiêu đi vào phòng, phát hiện bên trong tuy tiếng nhạc điếc tai, nhưng sáng sủa ngoài dự đoán, trên sảnh chính karaoke chẳng có mấy người, ở sảnh bên thì khói thuốc mù mịt, cô đứng ở cạnh cửa cũng có thể ngửi được mùi thuốc nồng nặc, bàn mạt chược ở giữa có ba nam một nữ đang ngồi, những người xem đánh bài vây quanh một vòng. Cô nhìn kỹ lại, nhận ra người đối diện với cô chính là ngôi sao đa tài Lạc Hạo, cô không khỏi hơi kinh ngạc, đồng thời cũng lập tức nghĩ đến cô em họ Đậu Tiểu Huyên là fan ruột của Lạc Hạo. Nếu như con bé thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ hét lên một tiếng quá đẹp át luôn cả tiếng nhạc.
Vì một màn tưởng tượng của mình mà cô nhếch môi lên, đồng thời thực hiện chức trách, cầm chai rượu Whisky trên bàn lên, đi rót rượu vào những ly rỗng cho khách.
“Ăn rồi.” Tiếng nhạc ngưng lại, Tiêu Tiêu đúng lúc nghe được một câu bình tĩnh không một gợn sóng trên bàn bài, cô quay đầu lại theo bản năng, người thắng là một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh sẫm đưa lưng về phía cô, cô nhìn không rõ mặt của anh ta, chỉ cảm thấy tấm lưng của anh ta rộng lớn vững chắc, mái tóc đen nhánh. Giọng nói hình như đã nghe qua ở đâu rồi?
Tiếng nhạc vang lên lần nữa, Lạc Hạo hình như đang ầm ỹ vì bất mãn, Tiêu Tiêu đi đến gần chỉ nghe thấy tiếng xào bài mạt chược vang lên rào rào.
“Đi lấy gạt tàn thuốc lại đây.” Tiêu Tiêu còn chưa đứng vẫn, đã bị một người phụ nữ chưng diện trắng trẻo cao sang đẹp đẽ sai đi.
“Được ạ.” Cô đáp lại một tiếng, đặt tạm bình rượu sang một bên. Lúc cô tìm được một cái gạt tàn thuốc ở sảnh chính rồi trở lại, phát hiện người đàn ông mặc áo sơ mi xanh sẫm đang quay đầu nhìn cô, gương mặt tuấn tú thản nhiên, mắt đen như mực. Không phải Đoạn Mặc Ngôn thì là ai?
Cô thoáng ngạc nhiên, trên mặt lại lộ ra lúm đồng tiền, “Đoạn tiên sinh.”
“Tiếu Tiếu.” Đoạn Mặc Ngôn ôn hòa gọi tên cô.
Cách xưng hô thân mật của Đoạn Mặc Ngôn, lập tức khiến Tiêu Tiêu trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy mình như con kiến dưới lớp kính lúp, bị ánh mắt từ bốn phương tám hướng vây lại.
“Hôm nay lại đến làm thêm hả?” Tựa như không phát hiện ra sự chú ý của bạn bè, Đoạn Mặc Ngôn chỉ bình thản nhìn Tiêu Tiêu đang đi tới gần mà hỏi.
“Đúng vậy.” Tiêu Tiêu vừa đặt gạt tàn thuốc bên cạnh người phụ nữ trắng đẹp sang vừa cố gắng hết sức duy trì tâm trạng bình thường để trả lời.
“Quen hả?” Lạc Hạo đánh giá Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng trên gương mặt của cô, chẳng lấy làm lạ là mấy.
Một người đàn ông khác trên bàn bài chải kiểu tóc vuốt ngược, nhìn qua cỡ tuổi của Đoạn Mặc Ngôn, giữa mày lộ ra mấy phần ghét bỏ, “Lại là loại này à.”
Bởi vì tiếng nhạc khá lớn, Tiêu Tiêu không hề nghe được câu nói của người đàn ông tóc vuốt ngược.
“Bạn mới.” Đoạn Mặc Ngôn không đỗ xúc xắc, mà đứng dậy, “Tao không chơi nữa, tụi mày ai đến thế tao đi, thua thì tính vào sổ của tao.”
“Anh đi đâu đấy!” Lạc Hạo nói.
“Tao tán gẫu với Tiếu Tiếu.”
Tay vừa cầm chai rượu của Tiêu Tiêu thoáng sững lại, cô khó hiểu chớp chớp mắt nhìn Đoạn Mặc Ngôn. Tán gẫu với cô? Ý gì thế?
“Ô đệt!” Lạc Hạo lập tức văng tục, không hề phù hợp với hình tượng công tử rạng rỡ trên màn ảnh.
Cô nàng trắng đẹp sang nhả ra một ngụm khói, chớp chớp đôi mắt to với hàng mi thật dày, “Gấp cái gì, người cũng đâu có chạy mất.”
“Đoạn Mặc Ngôn, con mẹ nó chứ mày có thể thay đổi cái tật xấu này được không vậy?” Gã đàn ông tóc vuốt ngược không kiên nhẫn lên tiếng.
“Nghiêm Khác.” Cô nàng trắng đẹp sang kêu gã tóc vuốt ngược một tiếng.
Sắc mặt của Đoạn Mặc Ngôn hơi biến đổi, ánh mắt quét qua ba người một vòng, cười như không cười hừ một tiếng, cầm lấy chai rượu trong tay Tiếu Tiếu đặt ngay giữa bàn mạt chược, “Đi thôi, Tiếu Tiếu, chúng ta qua sô pha ngồi.”
“Nhưng mà Đoạn tiên sinh, hiện giờ tôi đang làm việc……”
“Bọn họ muốn uống rượu sẽ biết tự rót, qua đây đi.” Đoạn Mặc Ngôn vừa nói vừa đi về phía sảnh lớn, thấy Tiêu tiêu không đi theo, lại vẫy vẫy tay với cô.
Tiêu Tiêu quét qua ba người ba vẻ mặt khác nhau và những người xem xung quanh, cân nhắc một chút liền đi về phía Đoạn Mặc Ngôn.
Hai người ngồi xuống sô pha, Đoạn Mặc Ngôn đem đĩa trái cây và đồ ăn vặt trên mặt bàn đầy ly rượu bừa bãi qua đặt trước mặt cô.
Bầu không khí rất là quái dị, bên bàn mạt chược đã kéo một người vào lại bắt đầu cuộc chơi, người đang hát thì vẫn tiếp tục ca hát như trước, nhưng Tiêu Tiêu cảm nhận rõ ràng bầu không khí bên bàn mạt chược trầm hẳn xuống, người karaoke cũng hạ giọng xuống trong vô thức. Hơn nữa cô rất rõ ràng rằng mình chính là trung tâm của sự quái dị này.
“Tiếu Tiếu, ăn này.” Đoạn Mặc Ngôn lấy tăm ghim một miếng dưa lưới, hơi dịch người về phía cô, thân mật vươn tay đưa cho cô.
Cô nói cám ơn rồi nhận lấy, nhìn về phía người đàn ông anh tuấn vẻ mặt dịu dàng ngồi ngược sáng, hơi thở của anh xộc vào mũi, mang theo hương vị phái nam mạnh mẽ. Cô có chút đứng ngồi không yên, lại nhớ đến vừa rồi người đàn ông tên Nghiêm Khác kia nói anh có tật xấu, rốt cuộc là chỉ cái gì nhỉ?
“Sao em lại đến đây làm thêm vậy? Con gái đi về khuya không an toàn lắm đâu.” Đoạn Mặc Ngôn hỏi.
“Ách, dượng của tôi là quản lý, mỗi ngày tôi đều về cùng với dượng ấy.”
Đoạn Mặc Ngôn gật đầu.
Thoáng chốc Tiêu Tiêu cũng không biết nói gì, cúi đầu ăn dưa lưới.
Cô vừa ăn xong, lại nghe anh hỏi: “Ăn có ngon không?”
Ông anh này thật sự đang tán gẫu với cô nha, Tiêu Tiêu không khỏi bật cười, ngước đôi mắt sáng long lanh lên, “Ngon lắm.”
“Vậy thì ăn nhiều chút đi.” Tuy anh không cười, nhưng Tiêu Tiêu cảm thấy anh có vẻ rất hài lòng.
Nếu như ở chỗ nào khác, có lẽ Tiêu Tiêu sẽ tĩnh tâm lại tán gẫu với Đoạn Mặc Ngôn một lúc, nhưng cô nhạy bén cảm giác được bầu không khí trong phòng bao này dường như càng lúc càng cứng nhắc, cô đang nghĩ thầm nên mượn cớ rời đi như thế nào, thì cửa phòng chợt bị đẩy ra, cô nhìn theo nơi tiếng động phát ra, trong lòng hi vọng là Tiểu Viên đã uống thuốc rồi quay trở lại.
Sau đó hi vọng tan biến, đi vào là một người đẹp mảnh khảnh cằm nhọn khuôn mặt chỉ cỡ bằng bàn tay, Tiêu Tiêu nhận ra người đến, là ngôi sao điện ảnh Lục Tiêm, bạn gái xì căng đan của Lạc Hạo, xuất hiện ở đây xem ra cũng đã chứng thực tin đồn, Tiểu Huyên nên khóc rồi đây.
“Xin lỗi xin lỗi, em đến trễ.” Lục Tiêm vừa đi vào, đã nhiệt tình vẫy tay chào hỏi xung quanh. Sau đó cô ta nhìn bàn mạt chược một cái, lại nhìn Đoạn Mặc Ngôn có vẻ như đang ngồi một mình, ra vẻ vô cùng tình cảm đi qua đó, cầm một ly rượu đỏ cười rạng rỡ với anh nói, “Đoạn thiếu sao lại ngồi uống rượu một mình ở đây thế này?”
Đoạn Mặc Ngôn lạnh nhạt nói: “Tôi đang trò chuyện với bạn.”
“Bạn?” Lục Tiêm nghi ngờ nhìn sang Tiêu Tiêu đang mặc đồng phục nhân viên. Cô gái này không phải chỉ là một tiếp viên thôi sao?
Tiêu Tiêu thức thời đứng lên, “Đoạn tiên sinh có bạn đến rồi, vậy tôi đi trước nhé, bên ngoài còn có việc phải làm.” Cô ở trong này khiến cho mọi người đều rất quái lạ, vẫn là nhanh chóng rời khỏi thì hơn.
Tiêu Tiêu rất nhanh đã đi ra, bầu không khí trong phòng lại biến đổi lần nữa, Lục Tiêm vẫn chưa phát giác ra sự khác thường, thật tình ngồi xuống bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn, “Đoạn thiếu, em uống với anh nhé……”
Đoạn Mặc Ngôn tựa như chưa từng thay đổi sắc mặt bóp lấy cằm của cô ta, khiến cho câu nói của cô ta ngừng lại.
“Này, anh họ!”
Lạc Hạo chợt đứng lên, hét lớn một tiếng khiến cho mọi người yên lặng hẳn, có người vội vàng nhấn xuống phím tạm ngừng tiếng nhạc, nhưng chỉ làm cho giọng nói lạnh lùng của Đoạn Mặc Ngôn càng thêm rõ ràng, “Cái cằm này phải gọt bao nhiêu lần mới có thể con mẹ nó nhọn đến giống cái mũi khoan thế này? Tôi dùng thêm chút sức có khi nào sẽ biến thành cái phễu không nhỉ? Bình sinh tôi không vừa mắt nhất những người giả tạo cô không biết à? Hất gương mặt giả tạo mang theo nụ cười giả dối chạy đến trước mặt tôi cười cái gì hả?”
Trả lời anh là tiếng hét đau thấu tim gan của Lục Tiêm, cô ta kinh hoảng bắt lấy tay của Đoạn Mặc Ngôn, chỉ cảm thấy cằm thật sự sắp bi bóp nát mất rồi.
Cô, cô ta rốt cuộc đã đắc tội anh chỗ nào chứ!