• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô giáo nhỏ ơi, lên lớp thôi ~ ~” Sáng sớm, mấy đứa trẻ đứng trước cửa căn nhà cũ kỹ, dùng tiếng phổ thông thúc giục cô giáo từ xa đến dạy bọn chúng học.

“Đến đây, đến đây.” Tiêu Tiêu mặc bộ đồ rằn ri, áo tay ngắn, quần dài, xách một cái túi đen lớn vội vã chạy bước nhỏ ra ngoài. Tối qua bị giày vò rất dữ dội, 6 giờ sáng hôm nay làm thế nào cũng bò dậy không nổi.

“Cô giáo nhỏ là con sâu lười biếng!” Một bé gái nghịch ngợm cười cô.

Tiêu Tiêu cúi người khẽ nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, “Dám cười cô giáo hả?”

Cô giày vò trái phải một phen, chọc cho bé gái và các bạn đều cười khanh khách.

Lập lại uy nghiêm của cô giáo, Tiêu Tiêu định cùng đi ra ngoài với bọn trẻ, lúc đóng cửa thấy Đoạn Mặc Ngôn ra khỏi phòng, hình như là định đi vệ sinh, khóe môi cô cong lên, quay đầu bảo bọn trẻ đợi một chút, lại bước qua bậc cửa, chạy vào trong.

Bọn nhỏ hưng phấn chen chúc ở ngoài cửa đưa đầu vào trong nhìn quanh, chỉ thấy cô giáo nhỏ chạy đến trước mặt thầy, nhón chân lên thơm lên mặt thầy một cái.

“Ô~ ~” Đám nhóc thành thạo lên tiếng xuýt xoa.

“Lại cười cô giáo nữa hả, chạy đi đâu!” Tiêu Tiêu giả vờ giận, hòa theo tiếng cười mà đuổi theo ra ngoài.

Đoạn Mặc Ngôn nghe tiếng cười của bọn họ xa dần, đi qua dựa vào cạnh cửa nhìn quanh, chỉ thấy Tiêu Tiêu như một con chim ưng vui vẻ đuổi bắt một đám gà con chạy qua bờ ruộng, vẫn chưa dứt tính trẻ con mà cùng với lũ nhỏ nhảy qua vũng nước đọng, vang lên tiếng cười vui vẻ.

Dáng vẻ đó trông tự do, thoải mái biết mấy. Khóe môi anh cong lên, đóng cửa lại, trở vào đi vệ sinh, tiếp tục giấc ngủ bù của anh.

Hơn chín giờ, anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Dù sao nông thôn cũng khác thành phố, nơi hẻo lánh như làng nhà Ngô này, buổi tối không có hoạt động giải trí gì hết, thậm chí ngay cả điện cũng không có, trời vừa sập tối, thì trong làng yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại tiếng chó sủa. Vừa qua 8 giờ, thì nhà nhà đều ngủ hết. Dĩ nhiên, duy nhất hoạt động tạo người thì vẫn có thể tiến hành.

Song, ở đây, dù anh có ngủ muộn đi nữa, cũng sớm hơn nhiều so với lúc ở thành phố. Anh bơm nước giếng ra để đánh răng rửa mặt, ăn một quả trứng gà luộc mà Tiêu Tiêu để lại trong nồi, quy định anh nhất định phải ăn, rồi phủi phủi tay đi ra phòng bếp.

Anh thay đồ và giày thể thao vào, chạy dọc theo con đường nhỏ đi thẳng vào trong núi, chuyển động đều lên xuống núi một lần, lúc xuống thì gặp được mấy người trong làng đang làm việc trên đồng.

“Thầy Đoạn—” Bọn họ chào anh bằng tiếng địa phương.

Anh vẫy vẫy tay coi như trả lời.

Đến đây một năm, theo việc Tiêu Tiêu dạy học bền bỉ, người trong làng nhà Ngô phát hiện lúc đi chợ mua thức ăn, con trai, con gái nhà mình tính toán còn nhanh hơn họ, dần dần liền thay đổi cách nhìn với đôi vợ chồng giáo viên dạy học từ ngoài đến, có thể biết được mấy con chữ, nói được mấy câu tiếng phổ thông, tính toán cộng trừ nhân chia, quả nhiên vẫn tốt hơn là không biết gì, cho dù gả cho người ta, thì con gái họ cũng có ưu thế hơn những cô gái làng khác.

Đoạn Mặc Ngôn đánh giá người dân trong làng khá tốt. Tuy có lúc bọn họ sẽ vì mấy đồng tiền mà tính toán chi li, thậm chí là cự cãi đến đỏ mặt tía tai, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tặng cho Tiêu Tiêu những bó rau to thật to, dĩ nhiên là sẽ không tặng thịt rồi, nhiều lắm là khi trong làng làm sự kiện lớn gì đó, mổ một con heo, thì sẽ mời bọn họ đến ăn tiệc.

Nhưng tóm lại là đơn thuần hơn đám người trong thế giới phồn hoa kia nhiều.

Lúc anh về đến căn nhà cũ kỹ thì đầu đã đầy mồ hôi, cởi áo ra quăng vào thau, bơm nước giếng lên, đạp đạp hai cái, rồi vắt khô phơi trên giá áo. Nhìn đồng hồ, anh để trần cánh tay, đi vào phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, cố ý bỏ thêm một chút nước, lúc nồi cơm sôi sục thì đổ ra một chén canh gạo, vì Tiêu Tiêu thích uống, cô nói còn ngon hơn sữa bò, sữa đậu nành nữa.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Tiêu đã hoàn thành tiết dạy buổi sáng, vui vẻ trở về, sau khi cho anh một nụ hôn ngọt ngào thì oang oang đòi uống canh gạo. Nhưng một tô canh gạo mà cô vẫn cứ uống hoài không hết, thường dụ dỗ anh uống sạch một nửa phần còn lại.

Uống canh gạo xong rồi, bọn họ cùng nhau chuẩn bị nấu bữa trưa. Tuy đa phần là thịt ít rau nhiều, nhưng Tiêu Tiêu vẫn cố gắng làm tới làm lui các loại rau củ cho ra những món mới mẻ. Cô vừa nấu ăn, vừa ríu ra ríu rít kể cho anh nghe những chuyện thú vị trong giờ dạy học buổi sáng.

Ăn trưa xong, cô soạn giáo án, anh đọc sách trên thiết bị đọc sách điện tử, cô soạn bài xong thì sẽ ngủ trưa một lúc, nếu trời nóng quá thì anh sẽ quạt cho cô.

Nhìn cô ngủ say như một đứa bé trong cơn gió nhẹ mà anh đưa tới, bỗng dưng anh lại có cảm giác thành tựu.

Buổi chiều, cô lại tràn đầy tinh thần đi dạy học, anh thì đeo máy không người lái đang được điều chỉnh lên lưng rồi đi lên núi.

Tuy công ty của anh đã bán, nhưng công việc làm cố vấn của anh vẫn chưa kết thúc, vừa vặn ở đây có món đồ chơi để giết thời gian.

Hiện giờ anh đang nghiên cứu một loại máy không người lái có thể tự do qua lại trong rừng rậm, lợi dụng một lại sóng âm phản xạ, có thể làm cho nó tự động tránh ra khi sắp chạm vào chướng ngại vật. Trước mắt, việc điều chỉnh của anh đang nằm ở giai đoạn đầu tiên, anh cần một số lượng lớn số liệu hiện trường.

Đoạn Mặc Ngôn ở trên núi cả buổi chiều, anh tập trung tinh thần chăm chú vào việc thử nghiệm một lần lại một lần, mãi cho đến khi phát hiện hình như mình nhìn không rõ máy bay nữa, mới tỉnh táo lại.

Thì ra mặt trời đã xuống núi rồi.

Đoạn Mặc Ngôn vừa đưa ra kết luận này, bất chợt phát giác một bộ phận trong cơ thể mình “vụt” một cái biến mất.

Dường như cả người anh chỉ còn lại thể xác.

Tình cảm đã kéo dài đến cực hạn rồi sao?

Anh bình tĩnh khác thường.

Tình cảm không còn, không thể nào không có lí trí.

Anh lặng lẽ thu dọn đồ đạc, ngồi trên một tảng đá lớn, châm một điếu thuốc.

Nói cho Tiêu Tiêu biết ư? Nói với Tiêu Tiêu rằng tất cả cố gắng và hi sinh của cô ấy đều trở thành trò cười, muốn li hôn với cô ấy ư? Hay là không li hôn? Anh đối xử với Tiêu Tiêu như vậy, đoán chừng với bất kỳ người phụ nữ nào cũng không khác là bao, nếu đã như thế, còn không bằng không li hôn, cũng không để cho cô ấy biết, cứ để cho cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp, hưởng thụ an nhàn coi như là bồi thường đi. Nhưng cô ấy nhạy cảm như thế, đoán chừng không giấu được bao lâu đâu, nếu như cô ấy thật sự muốn li hôn, thì cho cô ấy một nửa tài sản của anh vậy.

Đoạn Mặc Ngôn rít một hơi thuốc thật sâu, hòa theo sắc trời càng ngày càng tối, trong lòng anh cũng giống như biến thành một cái hố đen không đáy.

Hay là giết cô đi cho rồi, giết hết những người trông thấy, những người đang cười cho xong.

Một ý nghĩ cực kỳ nguy hiểm chui ra, Đoạn Mặc Ngôn lại hồn nhiên không cảm giác được, lúc này anh chỉ nghĩ rằng dựa vào cái gì mà cô và những người khác còn có thể cười, mà anh lại trở nên không giống người như thế. Giết cô, giết bọn họ, rồi lại tự sát.

Chỉ khi sinh mệnh đi đến điểm kết thúc, thì tất cả mọi người hoặc không phải người mới có thể bình đẳng.

Tống Hiếu Nhiên từng nhắc nhở Đoạn Mặc Ngôn, sau khi anh phát hiện tình cảm biến mất thì tốt nhất nên gọi cho anh ta ngay lập tức, nếu không được thì phải cố hết sức nghĩ ra những biện pháp khác để cứu vãn, không nên nhất chính là để mặc cho suy nghĩ bay tán loạn.

Nhưng bây giờ Đoạn Mặc Ngôn đã hoàn toàn quên hết đi rồi, hoặc là anh không muốn nhớ đến.

Không biết đã ngồi bao lâu, cũng không biết đã suy nghĩ gì rồi, đột nhiên dường như trên chân có một sợi gì đó mềm mại phất qua một cái, cảm xúc mát lạnh trượt qua gót chân của anh. Anh chợt hoàn hồn lại.

Là rắn.

Anh phán đoán một cách lí trí, không hề sợ hãi.

Anh không biết sợ hãi là gì nữa, nhưng bàn tay đang cầm điếu thuốc sớm đã tắt lại run lên.

Sợ hãi là cảm xúc, nhưng kinh hoảng là bản năng. Bản năng giằng co giữa sự sống và cái chết.

Bây giờ anh đang cực kỳ hoảng hốt.

Anh lấy con dao găm Thụy Sĩ luôn mang theo bên người ra, trong đêm tối như mực vẫn lóe lên chút ánh sáng bạc.

Anh cắt qua ngón tay, máu tươi lập tức chảy ra, anh liếm một cái, vẫn ấm.

“Đoạn Mặc Ngôn…… Anh ở đâu……” Xa xa vang lên tiếng kêu sốt ruột quen thuộc, trước tiên anh chỉ lắng nghe, rồi sau đó lẳng lặng nghiêng đầu sang.

“Thầy Đoạn……” Tiếng nói của dân làng cũng lục tục đập vào tai.

Con ngươi của anh tập trung, tìm kiếm theo tiếng nói mà nhìn sang, chỉ thấy ở xa xa có mấy luồng sáng chiếu rọi xung quanh, anh siết chặt con dao găm trong tay.

“Đoạn Mặc Ngôn—”

“Đoạn Mặc Ngôn—”

Giọng nói thanh thúy, dịu dàng kia xuyên vào màng nhĩ của anh liên miên không dứt, mang theo chút sốt ruột, mang theo chút sợ hãi.

Đau nhói? Trên cơ thể, hay là trên tâm lý? Anh khẽ nhíu mày lại.

“Đoạn Mặc Ngôn—”

“Đoạn Mặc Ngôn—”

Cô bé ngốc này, nếu biết anh lại trở lại tính tình như trước kia, nhất định sẽ khóc sướt mướt thôi? Rốt cuộc cô lấy can đảm từ đâu mà yêu một gã quái vật như anh chứ.

Lại có chút nhói đau đâm vào tim, Đoạn Mặc Ngôn mở bật lửa, rọi vào vết xăm hình mặt cười với lúm đồng tiền trong lòng bàn tay.

Từng cái nhăn mày, từng nụ cười của cô lướt qua trong đầu, anh dùng móng tay ấn lên hình xăm, nặng nề hít vào thở ra một hơi.

“Đoạn Mặc Ngôn— Anh ở đâu—” Giọng nói từ xa đến gần dường như đã mang theo tiếng nức nở.

“Bên này có ánh sáng, qua bên đó xem thử!” Đại đội trưởng nhanh mắt phát hiện ánh sáng từ chiếc bật lửa của Đoạn Mặc Ngôn.

Tức thì mấy luồng sáng đồng loạt rọi về phía anh, Đoạn Mặc Ngôn không biết mình đang suy nghĩ cái gì, vẫn mở bật lửa mà ngồi ở đó, hơn nữa lại cầm con dao Thụy Sĩ lên.

Tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng đến gần, hòa theo luồng sáng đầu tiên đi đến, là một bóng dáng nhỏ nhắn lủi ra từ con đường nhỏ.

Trên mặt Tiêu Tiêu đang đầy vẻ mong đợi, cô nhìn thấy Đoạn Mặc Ngôn bình yên vô sự ngồi đó, vui mừng và yên tâm lướt qua trước tiên, ngay sau đó nhìn chằm chằm gương mặt không cảm xúc của anh, dường như lại thêm một chút khó hiểu và hoảng hốt, nhưng cuối cùng cô vẫn không địch lại nỗi khát vọng tận đáy lòng, xông qua đó nhào vào lòng anh.

Khoảnh khắc Đoạn Mặc Ngôn nhìn thấy Tiêu Tiêu, trái tim của anh đập mạnh một cái, vào lúc cô không màng tất cả mà nhào vào lòng anh, cả người anh lại nóng lên lần nữa, thứ đã mất đi phảng phất như lại được một ngọn lửa đốt cháy lên.

Anh ném con dao găm đi, ôm lấy cô thật chặt.

Không thể buông, không thể buông, buông rồi thì sẽ không còn gì nữa.

Các dân làng đi theo phía sau đến nơi, thấy hai người ôm nhau, những người cổ hủ thì ai nấy đều ngại ngùng quay đầu đi cười cười.

Đại đội trưởng hoàn toàn không hiểu tình thế xen miệng nói: “Thầy Đoạn này, thầy ở đây, sao lại không đáp lại chúng tôi một tiếng thế?”

Lúc này Tiêu Tiêu mới hoàn hồn lại, cô muốn rời khỏi vòng tay của anh rồi đứng lên, lại bị anh sống chết ôm chặt, cô vuốt vuốt lưng anh, liên tục thì thầm thật khẽ, cuối cùng mới khiến cho anh lặng lẽ thả lỏng kiềm chế.

Tiêu Tiêu cảm kích nói tiếng cám ơn với mọi người, biết chắc chắn là Đoạn Mặc Ngôn đã xảy ra chuyện gì rồi, cũng biết anh sẽ không trả lời, chỉ có thể mơ hồ nói qua loa vài câu. May mà dân làng đều vội về nhà ngủ, chỉ nói không có gì là tốt rồi.

Hai người nắm tay thật chặt đi về căn nhà cũ kỹ, Đoạn Mặc Ngôn kéo cô đi đến một căn phòng trống để máy không người lái xuống, lại dắt cô đi về phòng.

Một tay anh đốt cây nến lên, quay đầu lại đối diện với Tiêu Tiêu vẫn luôn nhìn anh.

Hai người chăm chú nhìn nhau rất lâu, rất lâu.

“Suýt chút nữa em đã mất anh rồi phải không?” Giọng nói của Tiêu Tiêu có chút run rẩy.

Đoạn Mặc Ngôn trầm mặc hồi lâu, “Làm tình đi.”

Anh cởi đồ của cô ra, không có màn dạo đầu gì cả đã đi vào trong cô, hơn nữa còn không ngừng đâm sâu vào trong cơ thể cô.

“Sâu quá…… Sâu quá rồi……” Tiêu Tiêu khóc nức nở.

“Còn chưa đủ sâu.” Anh lại đâm mạnh thêm nữa, con ngươi âm u đen như mực khóa chặt gương mặt của cô, “Sâu thêm chút nữa, sâu thêm chút nữa.”

Sau cuộc mây mưa điên cuồng, hai người giống y như là cá vừa bị vớt ra khỏi nước vậy, Đoạn Mặc Ngôn vẫn không rời khỏi cô, mà kề tai vào ngực cô, nghe nhịp tim đập nhanh của cô.

Nhịp tim này vì anh mà đập, nhịp tim của anh là vì nhịp tim này mà đập.

“Tiếu Tiếu, em sẽ không mất anh đâu, chỉ có anh mới là người có thể sẽ mất em.”

Anh lẩm bẩm, bờ môi nóng bỏng đè lên trái tim của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK