• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi và hắn vẫn chưa yêu nhau đâu, mọi người cứ bình tĩnh. Rất rất lâu nữa mới yêu. Tôi vẫn còn ghét hắn lắm.



Thứ hai đầu tuần, tôi sẽ cố gắng không phạm lỗi nào cả, tôi đã hứa với giáo viên chủ nhiệm của mình rồi, nếu phạm lỗi lần nữa chắc chắn cô sẽ không nương tay, gọi điện về báo cho bố mẹ tôi. Đã học ngu rồi còn hư nữa thì ai chấp nhận được.



Chào cờ buổi sáng, hiệu trưởng thông báo sắp tới sẽ tổ chức văn nghệ giao lưu giữa học sinh hai trường LQ A và LQ B. Đây là một truyền thống của hai trường mà năm nào cũng có, đoàn trường sẽ cử học sinh các khối đi trao đổi học sinh với trường còn lại. Một truyền thống nữa chính là học sinh hai trường sẽ hợp tác với nhau để biểu diễn các tiết mục văn nghệ chung. Thật không may mắn, năm nay lớp tôi phải là lớp đứng ra hợp tác với trường LQ B.



Tôi vốn không quan tâm cho đến khi lớp phó văn nghệ chốt tiết mục: lớp chúng tôi sẽ diễn kịch với khối 11 của trường hàng xóm.



Lớp tôi là một lớp rất trầm về các sự kiện của trường, lớp phó văn nghệ không có, lớp trưởng đứng trước lớp thông báo rõng rạc:



"Chúng ta sẽ diễn trích đọan "Tình yêu và thù hận" trong tác phẩm Rô-mê-ô và Giu-li-ét, kịch bản và tài liệu lấy trong sách giáo khoa Ngữ Văn tập 1 lớp 11 và tham khảo trên mạng. Ai có năng khiếu về diễn kịch đề nghị các bạn tự động xung phong, đỡ mất thời gian của lớp."



Chẳng ai quan tâm lời của con bạn tôi nói cả, nó hét đến lạc giọng nhưng lớp tôi vẫn thế chẳng thèm chú ý.



Hạn cuối, mãi không có ai tự nguyện diễn kịch. Giáo viên chủ nhiệm phải can thiệp, cuối cùng chúng tôi chọn cách bốc thăm ngẫu nhiên.



Bên trường kia thông báo đã chọn vai diễn Rô-mê-ô, để tăng tính chất kịch tính thì cả lớp tôi không phân biệt nam nữ đều phải tham gia bốc thăm. Kết quả? Lớp có tận 43 thành viên, cái đen đủi nhất nó giáng xuống người tôi, tôi là người phải diễn Giu-li-ét.



Tôi đứng lên, trước mặt cô giáo và cả lớp dũng cảm phản đối:



"Thưa cô em không đồng ý."



Tôi từ nhỏ có bao giờ diễn kịch bao giờ, còn chưa từng đứng trước sân khấu nữa.



"Sao em lại không đồng ý hả Hạ Linh?"



"Em chưa bao giờ diễn kịch, cũng không có kinh nghiệm đứng trên sân khấu, hơn nữa Giu-li-ét xinh thế này, em lại xấu, em không thể diễn được thưa cô!"



Ánh mắt tôi đầy quyết đoán nhìn thẳng vào cô. Lớp tôi bắt đầu nhao nhao lên, chúng nó phản đối ý kiến của tôi.



Tôi cúi mặt, bắt đầu thấy sợ hãi vì những lời công kích đó.



"Vậy thì lần này mạnh dạn giao lưu để lấy kinh nghiệm đi, cả lớp đã đồng ý bốc thăm rồi, em bốc trúng thì em phải chịu thôi. Vậy nhé! Chốt Hạ Linh của lớp ta sẽ diễn vai Giu-li-ét, yêu cầu em tập luyện tử tế để không xấu mặt nhà trường."



Cô giáo nói xong rồi rời đi. Tôi thẫn thời ngồi thõng xuống ghế, không để ý tới mấy con bạn tôi đang an ủi.



"Linh à, đừng buồn nữa, do nhân phẩm mày thôi."



Một đứa nói.



Tôi nằm úp mặt xuống bàn không phản ứng lại.



"Thôi, cố gắng lên, bọn tao ủng hộ mày, biết đâu Rô-mê-ô lại đẹp trai thì sao hahhahahaha!"



Tiếng cười giòn rã vang bên tai tôi. Bị lũ bạn điên khùng hám trai làm phiền, tôi tức giận bỏ đi chỗ khác.



Cuộc đời đen hơn cả chó mực mèo mun. Nhận tập kịch bản từ lớp trưởng mà tay tôi run run, mắt rưng rưng muốn khóc. Tôi thật sự không muốn một chút nào.



Ăn cơm tối, dọn dẹp xong xuôi, tôi phải gồng mình tập thoại trước để khi tập luyện cùng "Rô-mê-ô" nào đó sẽ nhanh chóng, hiệu quả hơn.



Tôi nhạt nhẽo đọc thoại, giọng không một cảm xúc:



"Ôi chao!"



"Ôi, Rô-mê-oi, chàng Rô-mê-ô! Sao chàng lại là Rô-mê-ô nhỉ? Chàng hãy khước từ cha chàng và từ chối dòng họ của chàng đi; hoặc nếu không thì chàng hãy nói yêu em đi, và em sẽ không còn là con cháu nhà Ca-piu-lét nữa..."



Đọc xong lời thoại, tôi nghẹn họng. Trong lòng muốn chửi thề. Con m* nó, cái lời thoại gì mà cẩu huyết thế này? Cá nhân tôi không thể nuốt trôi, tại sao tác phẩm này lại nổi tiếng toàn thế giới, chui thẳng vào sách Ngữ Văn 11. Nhớ năm ngoái học bài này, tôi đọc qua một lần và không chạm đến nó lần thứ hai. Còn cẩu huyết hơn cả mấy bộ ngôn tình máu chó tôi từng đọc qua. Nhưng dù sao nó cũng nổi tiếng, tôi không thể xúc phạm được.



Nghiến răng nghiến lợi, tôi cố gắng học tiếp:



"Chỉ có tên họ chàng là thù địch của em thôi. Nếu chẳng phải là..."



Tiếng cười sáng khoái lọt vào tai ngăn cản tôi.



Quay ra nhìn, bố mẹ tôi và cả hắn nữa đang ôm bụng cười rất to. Tôi cau mày, cảm giác bị xúc phạm không hề nhẹ. Tôi cao giọng:



"Bố! Mẹ!!! Sao lại cười con!"



Mẹ tôi cười chảy cả nước mắt, nói không ra tiếng:



"Mày... haha... mày đang đọc cái gì đấy hả con?"



Chưa kịp trả lời, hắn ở bên đã nhảy vào họng:



"Linh đang đọc thoại của nhân vật Giu-li-ét đó mẹ."



Bố mẹ tôi càng cười lớn, mẹ nói:



"Cái Linh đòi làm Giu-li-ét á con? Soi gương lại chưa hahaha!!!"



Tôi ngượng đến nỗi giận đỏ mặt, dậm chân mặc kệ bố mẹ bước lên trên phòng.



Điên, điên hết cả người. Đã bực vì đen đủi bốc phải vai diễn lại còn bị bố mẹ sỉ nhục không thương tiếc. Tôi là con ghẻ trong cái nhà này rồi.



Tôi lại bị hắn bám đuôi. Tôi quyết định giận cá chém thớt, chút hết bực bội lên người hắn:



"Tên kia! Cậu theo tôi làm gì? Cút về, đồ thần kinh có nhà không chịu ở!"



Hắn thấy tôi giận chắc cũng biết sợ.



"Sao đấy? Tôi đã làm gì đâu mà cậu mắng tôi? Lâu rồi chưa bị phạt nên quên à?"



Phạt... nghĩ đến những cách mà tên biến thái này phạt tôi tôi lại ngậm ngùi nhượng bộ.



Tôi nhăn mặt:



"Đi ra cho tôi tập thoại."



Hắn hiếu kì, lại gần tôi hỏi:



"Tập thoại? Cậu phải diễn kịch à?"



"Cậu mù à? Vai Giu-li-ét, giờ thì biến đi được chưa? Tôi cần yên tĩnh."



Thấy tôi khó chịu như con gái đến tháng, hắn không dám làm phiền quá nhiều.



"Có cần tôi làm Rô-mê-ô giúp không? Tôi với cậu cũng yêu nhau, diễn cặp chắc hợp."



Tên này ảo tưởng nặng à? Tôi khó chịu ra mặt:



"Ai yêu cậu, vớ va vớ vẩn. Làm ơn đi đi!"



Đầu tôi bị hắn xoa đến rối tung, má cũng bị hắn bẹo có vết sưng đỏ. Giọng hắn trầm trầm vang bên tai:



"Vậy học đi, không làm phiền nàng nữa, nàng Giu-li-ét... hahaha!"



Sau đó hắn bỏ đi rất nhanh, biết điều đấy, dám ở lại xem, tôi băm hắn ra thành trăm mảnh.



Hai hôm sau, kết thúc buổi học tôi phải xuống phòng tập đa năng để gặp mặt "Rô-mê-ô" của đời mình. Hôm nay là buổi diễn tập đầu tiên, tôi nản lắm mặc dù cô giáo hằng ngày vẫn động viên liên hồi, còn hứa cuối kì sẽ nâng điểm tổng kết cho tôi.



Đoán xem tôi gặp ai? Lại là hắn, sao hắn lại có mặt ở trường tôi?



____còn____



Cho mình xin like+nhận xét nhé ^^ mình cảm ơn ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK