Thắng bại đã phân, khi thấy Quân Thư Ảnh không có cơ hội chiến thắng bọn giáo chúng liền quay ngoắt phản bội. Thanh Lang mỉm cười nhìn tứ phía quân địch đều buông vũ khí chịu thua, thả Quân Thư Ảnh ra, thở dài: “Ta thật sự không hiểu đứng trên những kẻ như vậy, ngươi thật sự vui vẻ? Chỉ cần ngươi có một khắc yếu thế, thuộc hạ của ngươi sẽ cắn ngược lại ngươi. Đó chính là điều ngươi muốn sao?!”
Quân Thư Ảnh vừa mới trải qua một trận ác chiến, nội lực lại đột nhiên ngưng trệ đã có chút quay cuồng choáng váng. Y cười lạnh một tiếng, không đáp lời. Thanh Lang cũng không để ý, ra lệnh cho hai thủ hạ tới, chỉ Quân Thư Ảnh nói: “Đem hắn đi, trông chừng cẩn thận.”
Quân Thư Ảnh kinh ngạc nhìn Thanh Lang, giọng căm hận nói: “Ngươi muốn nuốt lời?”
Thanh Lang cười ảm đạm: “Ta chỉ nói sẽ không giết ngươi chứ không nói sẽ thả ngươi. Buông tha người như ngươi, ta sao có thể an tâm làm giáo chủ?”
Quân Thư Ảnh chán nản, trong cơ thể một luồng khí nghịch chuyển, cổ họng một vị tinh ngọt, máu tươi tuôn ra khỏi khớp hàm cắn chặt, qua đôi môi khô khốc. Cao Phóng chạy đến lại bị thủ hạ của Thanh Lang ngăn lại, Thanh Lang khoát tay cho hắn đi. Cao Phóng bước nhanh hai bước đỡ lấy Quân Thư Ảnh, đưa một viên dược tới bên môi y. Quân Thư Ảnh nhắm mắt, há mồm nuốt viên dược, trong lòng thầm lặp đi lặp lại câu: “Núi non còn đó, quân tử báo thù mười năm không muộn.” mới ngăn được cơn uất hận.
Quân Thư Ảnh được Cao Phóng đỡ cùng một đội giáo chúng canh giữ họ hướng đến sơn môn. Thanh Lang cho người dắt tới một con ngựa cao lớn, chính mình lại ôm một người ra khỏi xe ngựa. Người nọ bị áo choàng che kín, ngay cả mặt cũng không lộ ra. Thanh Lang đem người nọ lên lưng ngựa rồi ngồi phía sau, đem người nọ thật cẩn thận ôm vào ngực như đối xử với bảo vật. Sau đó ngựa hí một tiếng, chạy về phía sơn lộ.
Tuy không có Thanh Lang nhưng trong thủ hạ của hắn cao thủ đông như kiến, Quân Thư Ảnh không dám hành động thiếu suy nghĩ. Vào sơn môn, Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng lập tức bị mang đến buồng giam. Bọn áp giải đều là người ở Thương Lang Sơn mười mấy năm đương nhiên biết mình phải đi theo hướng nào. Cao Phóng nói nhỏ với Quân Thư Ảnh, thanh âm tràn đây lo lắng: “Xem ra Thanh Lang muốn nhốt chúng ta vào ngục. Hắn chẳng lẽ muốn nhốt chúng ta cả đời?”
Theo như Cao Phóng biết thì địa lao kia là nơi rất nhiều cao thủ võ lâm sống nốt quãng đời còn lại. Trong đó có những đại hiệp đến từ Trung Nguyên, cũng có phản đồ của Thiên Nhất giáo. Những người bị mất nửa cuộc đời trong lao ngục đó toàn bộ bị hút nội lực biến thành phế nhân rồi bị nhốt lại trong lao lý suốt quãng đời còn lại.
Quân Thư Ảnh không lên tiếng, âm thầm giữ chặt tay Cao Phóng. Cao Phóng không rõ ý đồ của Quân Thư Ảnh, chỉ có thể chậm rãi đi theo. Đoàn người càng đi, xung quanh càng hẻo lánh, tứ phía quái thanh lởn vởn. Quân Thư Ảnh càng đi càng chậm, tới một tòa núi đá to lớn bỗng nhiên dừng lại. Đầu lĩnh bọn áp giải kia không có kiên nhẫn dùng kiếm kiếm đâm Quân Thư Ảnh quát: “Nhanh lên! Đừng có làm càn. Ngươi giờ chỉ là tù nhân còn tưởng mình là giáo chủ hả?!”Quân Thư Ảnh trong mắt chợt lóe tinh quang, giơ một chưởng đánh bay tên đầu lĩnh kia. Sau đó kéo Cao Phóng đẩy về phía núi đá. Cao Phóng không biết làm sao lại có chốt cửa mở sẵn, đột nhiên rơi vào trong tòa núi đá kia, rồi ầm một tiếng, cửa đá đóng lại chặn mất thân ảnh Quân Thư Ảnh đang ra sức ngăn cản bọn áp giải bên ngoài. Trong nháy mắt, khe hở biến mất, âm thanh cũng bị ngăn lại. Không gian nhỏ hẹp đột nhiên yên tĩnh, Cao Phóng chỉ nghe được tiếng dồn dập thở dốc của chính mình.
Cao Phóng lo lắng, liên tục đẩy cánh cửa đá ra, đập loạn xung quanh. Nhưng cánh cửa đá kia lại khong chút sức mẻ như là chưa từng mở ra. Không biết qua bao lâu, Cao Phóng kiệt sức ngồi xuống. Hắn căn bản không thể tìm được cơ quan mở cánh cửa đá này.
Cao Phóng nghỉ ngơi một lát liền hướng xung quanh tra xét. Nơi này trống rỗng, cơ hồ cái gì cũng không có, chỉ có một lối đi không biết thông ra hướng nào. Ở mãi trong này cũng phí công, Cao Phóng đứng dậy theo lối đi duy nhất kia đi xuống.
Cao Phóng thầm nghĩ đây là một lối đi nhân tạo, thông gió tốt, chỉ có một con đường duy nhất, không có lối khác. Cao Phóng ở bên trong nghiêng ngả lảo đảo đi không biết bao lâu liền nhìn thấy một tia sáng lờ mờ. Hắn tăng nhanh cước bộ đi về phía trước, chỉ chốc lát sau liền tới nơi. Cao Phóng từ từ đi ra khỏi cửa động được đầy cỏ dại che khuất, đột nhiên ánh sáng mãnh liệt đi tới khiến hắn có chút chói mắt. Hắn nhíu mắt nhìn, trước mắt xuất hiện một mặt cỏ hỗn độn. Nơi này cây cỏ cao chừng hơn nửa người, đã cao đến ngực hắn. Khi hắn ra khỏi bụi cỏ đi đến đường lớn phát hiện cảnh tượng trước mắt quen thuộc vô cùng. Vậy là hắn đã đến dưới chân núi.
Cao Phóng than nhẹ một tiếng. Lần này là Quân Thư Ảnh dùng hết toàn lực giúp hắn chạy thoát, cho dù hắn có lo lắng đến đâu, hiện tại hắn cũng không thể trở về. Nếu không Quân Thư Ảnh sẽ rất tức giận mà phóng một chưởng đánh chết hắn. Cao Phóng nhìn lại vài lần liền hướng khỏi núi mà đi.
Hắn cũng không thể đột nhập vào cứu Quân Thư Ảnh thoát hiểm từ trong tay Thanh Lang. Trong thiên hạ, người có thể đối đầu với Thanh Lang không nhiều mà hắn thì không thuộc vào cái số ‘không nhiều’ đó. Giờ hắn chỉ có thể dựa vào hy vọng cuối cùng là tìm kiếm một cường minh đồng đạo giúp đỡ.