Viên Khang Thọ an bài cho Sở Phi Dương cùng Thanh Phong Kiếm Phái vào ở Tây viện. Tuy ngoài miệng trách mắng nhưng Tín Bạch cũng không thật tâm muốm đuổi Sở Phi Dương. Dù hắn có làm sai đi nữa, thì cũng là người mà lão đã nuôi nấng khôn lớn, sao có thể nhẫn tâm đoạn tuyệt tình cản. Sở Phi Dương tất nhiên biết sư phụ mềm lòng, cố hết sức lấy lòng lão. Tín Bạch ngoài mặt còn lạnh lùng, nhưng trong lòng cũng dần vui vẻ trở lại.
Hôm nay đã là ngày tám tháng hai, trong những ngày cuối cùng của thời tiết lạnh lẽo này, đại hội võ lâm sẽ chính thức bắt đầu sau hai ngày. Sở Phi Dương theo Tín Bạch rời khỏi phòng, liền nhìn thấy Tín Vân Thâm cùng Tống Lam Ngọc cười cười nhìn mình.“Hai người các ngươi lén lén lút lút ở trong này làm gì?” Sở Phi Dương cười nói.
Tín Vân Thâm bĩu môi nói: “Lam Ngọc vẫn ca ngợi huynh là chính nhân quân tử, hiên ngang lẫm liệt. Vậy nên đệ mới dẫn hắn tới để hắn biết năng lực nịnh nọt của huynh.” Tín Vân Thâm nói, đôi mắt tinh nghịch lộ nét tươi cười. “Đệ biết mà, mặt nào đại sư huynh cũng đều đứng đầu.”
“Tiểu quỷ.” Sở Phi Dương vò vò đầu Tín Vân Thâm một hồi. Tín Vân Thâm kêu lên xin hắn buông tha, giãy nãy lui về phía Tống Lam Ngọc ở phía sau, cười nói: “Ngươi thấy rồi đó, Sở đại ca của ngươi cũng không phải chính nhân quân tử gì.” Tống Lam Ngọc nhìn Sở Phi Dương, nhưng chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Sở Phi Dương vừa rồi cùng Tín Bạch nói chuyện nên lòng tràn đầy vui sướng, lúc này cũng hưng trí đùa giỡn cùng Tín Vân Thâm và Tống Lam Ngọc.
Đang lúc ba người đang đùa giỡn, một tiểu nha hoàn tiến đến, vén áo thi lễ, cười nói: “Sở đại hiệp, tiểu thư nhà ta thỉnh ngài đến.”
Người đến là tì nữ của Mai Hân Nhược, Sở Phi Dương vội nhận lễ, cười nói: “Gần đây tại hạ bận rộn, không đến chào hỏi Mai cô nương, thật thất lễ.”
Tín Vân Thâm thấy Tống Lam Ngọc nhíu mày cúi mặt, đầy vẻ buồn bực, liền cười nói: “Haizzz, có người không vui rồi. Lam ngọc, Mai tiểu thư cũng là người quen của ngươi, ngươi nếu lo lắng thì cứ đi cùng đại sư huynh đi.”
Sở Phi Dương véo gương mặt non mềm của Tín Vân Thâm, lại vỗ vỗ đỉnh đầu Tống Lam Ngọc, cười nói: “Ở đây chờ đi, sư huynh trở về sẽ mang kẹo đường cho các đệ ăn.” Nói xong liền cùng tỳ nữ kia ra ngoài.
“Đáng ghét, xem chúng ta như tiểu hài tử.” Tống Lam Ngọc sờ sờ đỉnh đầu, phẫn nộ nói.
Tín Vân Thâm thở dài, nói: “Ta là muốn làm tiểu hài tử, nhưng có người lại muốn làm người của đại…” Lời trêu chọc còn chưa nói xong, khóe mắt cậu đột nhiên hiện lên hình ảnh một bóng người xuất hiện trên đầu tường, cậu liền im bặt.
Mái tóc người nọ chỉ cài một cây trâm dài, không hề có ngân sức sáng chói, để xõa trên vai, y phục mộc mạc màu trắng càng khiến hắn thêm vẻ phong lưu. Đôi chân dài thõng xuống sau vạt áo, dáng ngồi hơi cúi xuống để tay chống cằm, gương mặt mang ý cười nhìn về phía Tín Vân Thâm.
“Ngươi là ai?” Tống Lam Ngọc cũng nhìn thấy người nọ, lên tiếng hỏi.
“Lam Ngọc…” Tín Vân Thâm kéo Tống Lam Ngọc, đẩy y đi chỗ khác. “Hắn là bằng hữu của ta. Ngươi đi trước đi.”
Tống Lam Ngọc nhìn hai người, gật gật đầu, đi khỏi đình viện.
Ý cười trên mặt Cao Phóng càng sâu, hắn ngoắc tay gọi Tín Vân Thâm: “Lại đây.”
Tín Vân Thâm đi đến chân tường, ngẩng đầu, đôi mắt to lộ vẻ khó hiểu, kêu lên: “Cao Phóng…”
Cao Phóng đưa tay về phía cậu, nói: “Đỡ ta xuống.”
Tín Vân Thâm vội đưa hai tay ra đón, Cao Phóng liền nhảy vào lòng Tín Vân Thâm.
“Cao Phóng, Cao Phóng.” Tín Vân Thâm kích động ôm hắn thật chặt, không ngừng gọi tên hắn.Cao Phóng cười nói: “Tiểu quỷ, nhớ ta lắm sao?”
Tín Vân Thâm vội gật đầu: “Nhớ, nhớ muốn chết. Ngươi đi đâu vậy, từ lúc đó không thấy tin tức gì của ngươi nữa.”
Cao Phóng cười nói: “Người lớn có việc của người lớn, tiểu hài tử không được hỏi nhiều.” Nhìn khóe miệng Tín Vân Thâm nhăn lại, Cao Phóng nhe răng, hung hăn cắn má cậu, rồi xoa xoa, nói: “Không phải ngươi phải làm tiểu hài tử sao? Không phải ngươi muốn làm tiểu hài tử ngoan của phụ thân người sao? Sao ta nói vậy lại khiến ngươi buồn bực?”
Tín Vân Thâm hô đau, mắt rưng rưng nước, nhưng không dám dùng sức giãy ra, chỉ có thể lộ vẻ đáng thương nhìn Cao Phóng.
Cao Phóng buông tay, đau lòng nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, nhẹ giọng nói: “Có đau hay không?”
Tín Vân Thâm ủy khuất gật gật đầu. Cao Phóng tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt Tín Vân Thâm. Tín Vân Thâm chớp chớp mắt, lông mi run rẩy, không thể khống chế hô hấp.
Cao Phóng đặt môi lên chỗ đau, nhẹ nhàng hôn, rồi rời ra, hỏi: “Còn đau hay không…”
Tín Vân Thâm chăm chú nhìn Cao Phóng, cũng không lên tiếng. Cao Phóng nhìn cậu một lúc lâu, rồi cúi mặt cười khổ. Tín Vân Thâm không cử động, vẫn ôm chặt Cao Phóng. Cao Phóng muốn rời đi, cậu lại càng ôm chặt hơn.
Cao Phóng ngẩng đầu trừng Tín Vân Thâm, hung tợn nói: “Buông tay.”
Tín Vân Thâm kiên quyết lắc đầu: “Không được. Cao Phóng, chúng ta cứ như trước không phải tốt sao… cùng nhau, giống như trước kia…”
Cao Phóng nói thẳng thừng: “Không tốt chút nào. Nếu mai sau ngươi hối hận, sẽ lại rời ta.”
Tín Vân Thâm im lặng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Cao Phóng rời vòng tay cậu, lúc này cậu cũng không giữ lại. Cao Phóng quay mặt đi, không để Tín Vân Thâm nhìn thấy ánh mắt khổ sở của mình, giọng nói phát ra cũng lạnh nhạt: “Vân Thâm, ta đến đây là để cáo biệt ngươi. Sau này, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại. Nếu còn có thể gặp lại…” Khi đó chúng ta đã là kẻ địch rồi. Cao Phóng không nói ra những lời này, cúi đầu chậm rãi rời đi.
Tín Vân Thâm bước vài bước về hướng Cao Phóng vừa rời đi, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại, nhìn thân ảnh kia biến mất khỏi tầm mắt, tay nắm chặt. Rồi cậu cũng quay đi.