Mục lục
Dương Thư Mị Ảnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tín Vân Thâm đưa Sở Phi Dương đến nơi Cao Phóng đang ẩn thân. Đó là một hang động có cửa động bị dây leo che khuất, từ bên ngoài nhìn vào thì không thể phát hiện nơi đó có một cái động được. Cũng không biết làm sao Tín Vân Thâm tìm được nơi này.

Tín Vân Thâm vừa thấy Cao Phóng, vẻ mặt liền trở nên không được tự nhiên, nói: “Là đại sư huynh của ta muốn gặp ngươi. Ngươi đừng nghĩ nhiều a.”

Cao Phóng chỉ bất đắc dĩ nhìn cậu một cái rồi quay sang Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nhìn nam nhân gầy yếu mặt mày tái nhợt đang dùng đôi mắt đề phòng nhìn mình. Rồi như hiểu ra điều gì đó, Cao Phóng thở dài nhẹ nhõm.

Sở Phi Dương kể đơn giản sự tình cho Cao Phóng. Cao Phóng chỉ im lặng lắng nghe. Dù Sở Phi Dương nói gì, hắn cũng chỉ im lặng. Cuối cùng khi Sở Phi Dương nói muốn dẫn hắn đi gặp Quân Thư Ảnh, hắn cũng chỉ thản nhiên gật đầu.

Tín Vân Thâm nãy giờ bị xem như không tồn tại không nhẫn nhịn được nữa, xen vào nói: “Không được. Cao Phóng không thể rời khỏi nơi này. Thương thế của hắn còn chưa khỏi hẳn.”

“Ta không sao cả.” Cao Phóng lại nói.

Tín Vân Thâm vẫn không quan tâm, cùng Cao Phóng dây dưa không ngớt. Vẻ mặt Cao Phóng mỏi mệt, hắn chỉ biết bất đắc dĩ ứng phó với cậu.

“Ngươi đã nói ngươi không giận ta. Ngươi gạt người.” Tín Vân Thâm hơi có chút ủy khuất.

Cao Phóng thở dài. “Ta không có giận ngươi. Ngươi đã cứu mạng ta, ta phải cảm kích ngươi.”

“Chúng ta không còn giống như trước nữa a.” Tín Vân Thâm kéo tay áo Cao Phóng. Sở Phi Dương kéo Tín Vân Thâm trở lại, cau mày nói: “Đừng là chuyện thêm rối. Huynh dẫn đệ cùng đi, nhưng đệ phải cam đoan không tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

Tín Vân Thâm vội vàng gật đầu, đôi môi nhếch lên thành nụ cười nhu thuận. Ba người cùng lên đường. Sở Phi Dương kể những chuyện trọng yếu cho Tín Vân Thâm nghe nhưng ánh mắt cậu chỉ hướng về phía Cao Phóng, thỉnh thoảng gật gật đầu, không biết nghe lọt được bao nhiêu.Khi họ đến nơi thì Quân Thư Ảnh đang xử lý đống ám khí ngân châm của mình. Cao Phóng hô một tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào. Quân Thư Ảnh bất ngờ nhìn hắn. Cao Phóng chạy đến quỳ xuống trước mặt y, mắt rưng rưng nói: “Giáo chủ, thuộc hạ hành sự bất lực, đã khiến ngài phải chịu khổ.”

Tín Vân Thâm bước đến nâng Cao Phóng dậy: “Ngươi làm gì vậy? Ngươi gây ra đại tội như vậy, tại sao còn muốn hắn quỳ? Mau đứng lên!”

Cao Phóng không rảnh để ý tới Tín Vân Thâm, chỉ chăm chú nhìn Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh thở dài, nói: “Quên đi, đứng lên đi. Ngươi không chết là tốt rồi.”

Cao Phóng vội đứng dậy, nhìn đến thân hình có chút mập mạp dưới lớp y bào rộng thùng thình, nói: “Giáo chủ, thân thể ngài… để ta khám xem sao.”

Tín Vân Thâm khẽ liếc cái bụng của Quân Thư Ảnh. Cậu ngẩng đầu lên liền giật mình khi đụng phải ánh mắt lạnh lùng của y, vô thức thối lui đến bên người Sở Phi Dương.

Quân Thư Ảnh thản nhiên nói: “Hai vị, việc trong giáo phái chúng ta không tiện thảo luận trước mặt người khác, thỉnh hai vị trở về đi. Không tiễn.”

Chỉ một câu “không tiễn” của y, Sở Phi Dương liền cảm thấy vô luận thế nào mình cũng nên đi.

Sở Phi Dương gật gật đầu với y, Tín Vân Thâm tuy không tình nguyện nhưng cũng bị hắn dẫn đi. Hai người chậm rãi trở về.

Tín Vân Thâm ai oán nói: “Trước kia Cao Phóng không có lãnh đạm với đệ như vậy.”

Sở Phi Dương cười cười không đáp lại.

“Người kia ăn nói cũng thật lạnh lùng.” Tín Vân Thâm nhăn mặt nhăn mày.

Sở Phi Dương nghĩ nghĩ, thở dài: “Thật ra cho tới bây giờ Quân Thư Ảnh đối với huynh cũng chưa từng khách khí như vậy.”

“ Y là Thiên Nhất Giáo giáo chủ? Quả nhiên nhìn bộ dạng cũng thấy là người độc ác rồi.” Tín Vân Thâm nhớ lại cái liếc mắt sắc bén kia, không ngần ngại nói.

Sở Phi Dương nhíu mày, không hề đáp lại. Dọc đường đi Tín Vân Thâm nói không ngừng, nghĩ đến đâu nói đến đó, nói mười câu là hết tám câu có liên quan đến Cao Phóng.

Sở Phi Dương thầm thở dài. Hắn nhìn ra tình cảm của Tín Vân Thâm đối với Cao Phóng không đơn giản, nhưng hắn cũng không muốn thức tỉnh Tín Vân Thâm. Theo như lời Tín Vân Thâm, cậu là nam tử độc nhất của Tín Bạch, là người kế thừa duy nhất của Thanh Phong Kiếm Phái trăm năm cơ nghiệp. Lập gia thất, kế thừa kiếm phái là trách nhiệm của cậu, cậu không thể không làm theo.

Nhưng nếu cậu thật sự thích Cao Phóng như hắn thích Quân Thư Ảnh thì chỉ có thể thán một tiếng tạo hóa trêu ngươi.

Cao Phóng không quay về chỗ ẩn thân ban đầu mà ở lại căn nhà nhỏ cùng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh vốn định rời đi, nhưng Cao Phóng khuyên nên ở lại do thân thể y không thể chịu lao lực thêm nữa. Quân Thư Ảnh cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm, nhưng khi Cao Phóng nói có thể tổn hại nội lực của y, y tuy bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải ở lại .

Tín Vân Thâm cứ thỉnh thoảng lại chạy xuống căn nhà nhỏ bám dính lấy Cao Phóng. Quân Thư Ảnh đối với việc cậu đến cũng không bài xích. Sở Phi Dương cảm thán đây là chuyện mình không thể xen vào được. Sau khi nhìn gương mặt vui vẻ của sư đệ, hắn tự hỏi phải chăng cậu đã tìm ra được người cậu thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK