Còn An Tiêu Tiêu không phải như vậy, cô ta chân chính xem Tạ Ánh An là chồng mình, là người cùng nhau sống đến cuối đời.
Nhưng Tạ Ánh An lại không phải là chồng, ít nhất không phải chồng cô ta.
Tạ Ánh An trong sách rất lạnh nhạt trong chuyện tình cảm,có lẽ do cách viết của tác giả về phương diện tình cảm nam nữ không thích hợp, ngay đến cả khu bình luận cũng là một làn sóng dữ dội: “Nam phụ đã tỏ tình với nữ chính rồi, anh là nam chính mà chỉ cười nhạt một cái?” hay là”Từ đồng phục đến áo cưới, không phải sẽ nồng nhiệt lắm sao? không phải là loại cảm giác phải hủy thiên diệt địa cũng phải để cho thiên hạ biệt hai người là một đôi sao?”
Thanh Nhiễm Nhiễm cũng không nghĩ ra sao bản thân lại nhớ rõ bình luận như vậy, rất nhiều chi tiết trong chuyện xảy ra trước mắt rồi cô mới mơ hồ nhớ ra một chút.
Cô thậm chí còn không nhớ nổi tại sao mình lại xuyên sách? Đối với kí ức lúc trước, ngoài âm thanh xe cộ ma sát ra cô không nhớ được bất cứ thứ gì khác.
Ăn cơm trưa xong, Thanh Nhiễm hơi buồn ngủ.
Dì Triệu khó có dịp được quay về một chuyến, bà sớm đã hẹn đám chị em ra ngoài rồi.
Lý Thanh Mặc với Liễu Lạc Khê, hai tên nghiện game này vẫn ngồi trên sô pha chơi game, đến giờ vẫn chưa phân thắng bại.
Tạ Ánh An ngồi ở ghế đơn bên trái Thanh Nhiễm, còn An Tiêu Tiêu thì ngồi trên ghế đẩu cạnh cô bóc vỏ hạt dẻ.
Mùi thơm ngọt của hạt dẻ bay khắp phòng.
Thanh Nhiễm tựa lên sô pha nhìn tay An Tiêu Tiêu, găng tay dùng một lần không làm giảm đi sự linh hoạt của bàn tay cô gái, từng phần thịt quả vàng óng được lột ra sau đó toàn bộ đều chui vào bụng Lý Thanh Mặc.
Bóc xong hạt dẻ, An Tiêu Tiêu vừa ngẩng đầu lên thì thấy ngay ánh mắt của Thanh Nhiễm, ánh mắt cô ta cụp xuống né tránh: “Em gái Thanh Nhiễm muốn ăn hạt dẻ sao? Trong bếp vẫn còn đó.”
Thanh Nhiễm không muốn ăn, bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ.
Tạ Ánh An nghiêng đầu qua: “Vào phòng ngủ một lát.”
Lý Thanh Mặc cười: “Lý Thanh Nhiễm, em là heo sao? Sáng ra tám giờ mới dậy, bây giờ lại buồn ngủ rồi.”
Thanh Nhiễm lười không thèm quan tâm đến anh, lắc đầu với Tạ Ánh An, cố gắng mở to hai mí mắt: “Lát nữa còn có hẹn với Nguyễn Nhuyễn.”
Liễu Lạc Khê rời mắt khỏi điện thoại, ngước đầu lên: “Đi đâu? Cho chị đi cùng với?”
Thanh Nhiễm: “Dạo phố, đi thư viện.”
Liễu Lạc Khê không có hứng thú: “Bỏ đi, các em đi đi, chị vẫn nên cùng Lý Thanh Mặc chơi game vậy.”
Hai giờ một phút chiều, Nguyễn Nhuyễn gửi tin nhắn đến.
Nhuyễn Muội Chỉ: Nhiễm Nhiễm, mình với Thập Nhất đang ngồi trên xe buýt rồi, chuẩn bị gặp nhau ở cửa hàng lâu năm trên phố Trung Đình.
QR: Được, mình cũng chuẩn bị qua đây.
Nhuyễn Muội Chỉ: Meme vui vẻ
Thanh Nhiễm nói với mọi người một tiếng rồi cầm chiếc áo khoác, đi ra ngoài.
Đợi cô bước ra cửa lớn rồi mới phát hiện Tạ Ánh An phía sau, cậu thiếu niên hai tay đút túi quần, cách cô khoảng ba bước chân.
Thanh Nhiễm dừng lại đợi cậu: “Cậu cũng muốn ra ngoài à?”
Hai người sóng vai cùng đi, Tạ Ánh An tự giác bước chậm lại: “Đi tiễn cậu.”
Một loạt các phản ứng kì lạ của Tạ Ánh An đã làm chuông cảnh báo trong lòng cô rung lên.
“Cuối tuần ở đây có rất nhiều người cho chó đi dạo.” Tạ Ánh An chỉ về phía con đường nhỏ, giải thích: “Mấy con husky kia không sợ người, hơn nữa còn rất thích cùng mọi người nô đùa.”
“Ồ!”
Thanh Nhiễm nhìn con husky đã được cởi bỏ xích kia, đang cùng chơi với con chó bông khác.
Hai người chủ nhìn nhau, có lẽ không lâu sau bọn họ sẽ trở thành bạn dắt chó đi dạo.
Quả nhiên vẫn là nuôi chó tốt hơn, cô nghĩ.
Tạ Ánh An đưa Thanh Nhiễm ra đến tận trạm xe, lúc Thanh Nhiễm ngồi lên xe rồi quay đầu lại, cô vẫn thấy cậu thiếu niên cao gầy kia đứng giữa đám người nhìn chiếc xe rời đi xa mà vẫn chưa quay về.
Thanh Nhiễm quay đầu, ngồi thẳng lại, cô xuyên qua khi còn trong bụng mẹ không có cách nào xem Tạ Ánh An lớn lên từ nhỏ với mình là nam chính trên tờ giấy, Tạ Ánh An có máu, có thịt, có tình cảm và đầy tinh tế, không hề giống như trong sách miêu tả, đối với mọi chuyện đều là thái độ lạnh nhạt không quan tâm.
Trong sách, con đường tình cảm của cậu với oon Thời Nghi cũng chẳng dễ dàng gì.
Không nói đến nam phụ, nữ phụ, đến cả dì Triệu cũng thể hiện rõ sự không thích với Ôn Thời Nghi.
Nhà Tạ Ánh An cách trung tâm phồn hoa của thành phố không xa, lúc Thanh Nhiễm đến cửa tiệm cũ kia, Nguyễn Nhuyễn với Ôn Thời Nghi còn chưa tới.
Bên cạnh cửa tiệm cũ là một quán trà sữa, trời nóng dần lên, chuyện làm ăn của quán cũng tốt dần lên.
Thanh Nhiễm gọi ba cốc trà sữa, lúc đợi trà, thì thấy Nguyễn Nhuyễn với Ôn Thời Nghi từ trên xe bước xuống.
Hai rưỡi chiều, ba người theo như dự tính, cầm theo cốc trà sữa đi dạo các cửa hàng.
So với Nguyễn Nhuyễn hòa đồng dễ tính thì Ôn Thời Nghi có vẻ trầm ổn hơn.
Trong cửa hàng đã bắt đầu đổi quần áo mùa xuân, những mẫu sơ mi mới năm nay từ màu sắc đến hình dáng đều vô cùng đẹp, ba người thương lượng mua mỗi người một bộ.
Nguyễn Nhuyễn đề nghị: “Đến lúc đi du xuân, ba người chúng ta cùng mặc áo sơ mi, có được không?”
Ôn Thời Nghi gật đầu: “Được đấy.”
Thanh Nhiễm không có ý kiến.
Thời gian dạo phố rất nhanh đã kết thúc, gần năm giờ chiều, bọn họ cùng nhau đến một tiệm mì, sau khi mỗi người ăn xong một bát thì chuẩn bị đến thư viện xem hội sách.
Trên đường, Ôn Thời Nghi nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt cô có vài phần khó hiểu.
Nguyễn Nhuyễn hỏi cô: “Sao thế?”
“Không có chuyện gì cả.” Ôn Thời Nghi bỏ lại điện thoại vào túi, nghĩ một chút lại nói: “Chị kế của tôi đột nhiên gọi hỏi tôi đang ở đâu, thật khó hiểu mà.”
Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Thập Nhất, chị kế cậu thực sự là giáo hoa của trường nghề à?”
“Chị kế mình đúng là học ở trường nghề, nhưng chị ta có phải giáo hoa không mình cũng không rõ.
“Chậc.” Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Cái gì mà giáo hoa với giáo thảo chứ? Đều do mấy người nhàn rỗi phán xét trên diễn đàn, không tính.’’
Cả Thanh Nhiễm với Ôn Thời Nghi đều thừa nhận câu nói này.
“Có điều,” câu tiếp theo Nguyễn Nhuyễn nhìn Thanh Nhiễm cười xấu xa: “Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta xinh đẹp như này, năm ba kiểu gì cũng sẽ từ học muội trở thành giáo hoa.”
Thanh Nhiễm không để ý đến lời trêu chọc của Nguyễn Nhuyễn, chỉ cười liếc cô một cái.
Thiếu nữ mười bảy tuổi, ngũ quan nảy nở, đôi mắt nâu sóng sánh ánh nước, môi đỏ răng trắng, nước da nhẵn nhụi như ngọc.
Ôn Thời Nghi nắm dây đeo của chiếc túi, lòng nghĩ Nguyễn Nhuyễn không nói đùa, Thanh Nhiễm đẹp là chuyện không có gì để nghi ngờ.
Lần đầu gặp mặt, Thanh Nhiễm với Tạ Ánh An giúp cô đuổi chạy những tên tạp nham mà chị kế tìm đến để dọa cô, cô dù cho đã vô cùng sợ hãi nhưng lại nhớ rất rõ mặt mũi Tạ Ánh An cùng Thanh Nhiễm.
Nói cho cùng, ở thị trấn mà cô lớn lên, rất ít khi được nhìn thấy những thiếu niên, thiếu nữ đẹp như vậy.
Ba người đến thư viện rồi mới bắt đầu yên lặng, trong thư viện không nhiều người, đến cả người quản lý thư viện cũng ngồi một bên vừa đeo tai nghe xem phim, vừa ăn cơm.
Ba người tìm một góc ngồi xuống, tự giác lấy sách ra.
Vừa ngồi chưa được bao lâu, Ôn Thời Nghi đã lại nghe điện thoại.
-
Ôn Thời Nghi ngắt điện thoại chưa được bao lâu thì bên kia lại gọi đến lần nữa.
Cuối cùng, không chịu nổi sự công kích bằng điện thoại, Ôn Thời Nghi đã gửi địa chỉ thư viện cho cô ta.
Thanh Nhiễm mới làm được nửa tờ đề, thư viện đột nhiên vang lên những âm thanh ồn ào, Tống Thời Trạch cười đắc ý, đi về chỗ các cô đang ngồi.
Tống Thời Trạch chân dài, bước mấy bước đã đến chỗ Thanh Nhiễm.
Cậu ta chống hai cánh tay lên bàn, thái độ trịch thượng, nhìn Thanh Nhiễm: "Hiếm khi tên phiền phức Lý Thanh Mặc kia không ở đây, quá tốt rồi."
Tay Thanh Nhiễm vẫn đè lên tờ đề, cô hỏi: "Tìm tôi à?"
"Ha~" Tống Thời Trạch nhướn mày: "Chưa đủ rõ ràng sao?"
Thanh Nhiễm không muốn dây dưa nhiều với cậu ta: "Có việc?"
"Có chứ," Tống Thời Trạch nắm chặt cánh tay đang lần mò điện thoại của Nguyễn Nhuyễn, giọng nói tràn đầy cảnh cáo: "Không cần chơi mấy trò mèo đó."
Nguyễn Nhuyễn rút tay về, trừng mắt nhìn cậu ta.
Tống Thời Trạch đen mặt cảnh cáo Nguyễn Nhuyễn xong, lại quay đầu qua nhìn Nguyễn Nhuyễn: "Biết cậu khó mời, lần này đích thân tôi đến, cậu không có ý kiến gì chứ?"
Thanh Nhiễm thầm nghĩ có lần nào không phải là cậu đích thân mời? Tôi cũng đã bao giờ cho cậu mặt mũi?
-
Dù thế nào thì Lý Thanh Mặc không có đây, Thanh Nhiễm, Nguyễn Nhuyễn với Ôn Thời Nghi cũng chỉ có thể thu dọn đồ đạc rồi đi cùng Tống Thời Trạch.
Bên cạnh thư viện có một chiếc Mercedes đang đỗ lại, tài xế cũng đợi khá lâu rồi.
Tống Thời Trạch mở cửa xe, Thanh Nhiễm ngồi vào trước, Nguyễn Nhuyễn kéo Ôn Thời Nghi ngồi kế bên Thanh Nhiễm.
Tống Thời Trạch ngồi vị trí phó lái, mấy nam sinh đi theo cậu ta ngồi ở chiếc xe khác phía sau.
Xe đi đến một nơi không biết tên, trong lòng Thanh Nhiễm cũng không lo sợ, Tống Thời Trạch ham chơi nhưng cậu ta là thiếu niên không dính vào pháp luật, kỷ luật.