• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối thứ ba, lúc Thanh Nhiễm về đến nhà, Lý Thanh Mặc còn chưa về.



Dì Lưu trong bếp nói hôm nay bà vẫn chưa kịp cho mèo ăn.



Thanh Nhiễm bỏ cặp sách xuống, chào hỏi dì Lưu rồi cầm túi thức ăn cho mèo rồi đi ra ngoài, đã một khoảng thời gian dài cô chưa đi cho mèo ăn rồ, thật có chút nhớ lũ mèo đó mà.



Sắp đến tháng tư, trời càng ngày ngày nóng, thời gian ban ngày cũng dài hơn rồi.



Thanh Nhiễm đến gốc cây cổ thụ, mặt trời còn chói chang.



Cô theo thói quen ngẩng đầu nhìn lên cành cây, trên cây không có thiếu niên áo đen quần đen quen thuộc, Thanh Nhiễm nói không ra trong lòng mình rốt cuộc là nhẹ nhõm hay thất vọng.



Cô lấy đĩa rải ra đất, đổ thức ăn cho mèo lên, có lẽ nhiều ngày rồi chưa thấy Thanh Nhiễm, lũ mèo có chút ngờ ngợ, lúc đầu chỉ có một con chạy lại, dần dần một đám chạy vào.



Con mèo vàng nhỏ thường quấn lấy Quý thần đi quanh chân cô hai vòng, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc, nó có chút thất vọng, kêu meo meo mấy tiếng rồi mới cúi đầu ăn.



Đến tận lúc mặt trời xuống núi rồi, thân ảnh cao gầy ấy cũng không xuất hiện.



Thanh Nhiễm thu đĩa lại, dẫm lên trên ánh nắng còn sót lại quay về, giữa chừng còn quay đầu lại mấy lần, mèo hoang từng con từng con chạy vào đám cỏ, bóng cây cổ thụ cao lớn như được kéo dài ra……



—-------



Mặt trời còn chưa xuống núi.



Trong căn phòng có hai màu đen trắng kéo kín rèm cửa, trong phòng không có chút ánh sáng, yên lặng đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, không khí đè nén đến lạnh người.



Thông qua vài tia sáng yếu ớt có thể mơ hồ thấy bóng người đang tựa vào giường, anh cúi đầu, tóc mái dài che đi biểu cảm khuôn mặt.



Thời gian cứ từng giây từng phút qua đi, ánh sáng ngày càng tối đi, hình bóng thiếu niên cũng như bị bóng tối nuốt chửng, nhưng anh cứ vô tri vô giác như vậy, một mực đắm chìm vào thế giới của bản thân.



Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói mềm mại của Thôi Vũ cũng truyền vào: “Tiểu Ngạn, Tiểu Ngạn? Tiểu Ngạn, con có nghe thấy không?”



Không có tiếng đáp lại.



Giọng nói bên ngoài lại vang lên: “Tiểu Ngạn, con ngồi ngốc trong phòng cả ngày rồi, ra ngoài ăn chút gì đó đi có được không?”



Thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngây ngốc dưới đất, không động đậy giống như tiếng gọi gấp gáp của mẹ bên ngoài không liên quan đến anh.



Thôi Vũ gấp đến bật khóc, thím Châu đang mặc tạp dề nhanh chóng khuyên nhủ bà: “Không sao, không sao, sáng nay tôi tận mắt thấy Tiểu Ngạn quay về phòng rồi.”



Thôi Vũ cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, lệ rơi đầy mặt, thân thể bà trượt xuống theo cánh cửa, ngồi bệt xuống đất: “Sao lại thành ra như vậy? Rõ ràng dạo này nó đã tốt lên……”



Thím Châu nhanh chóng ngồi xuống đỡ Thôi Vũ dậy ngồi lên sô pha, lại rót thêm cho bà một ly nước ấm.



Thấy sắc mặt Thôi Vũ dần tốt lên, thím Châu mới yên tâm, thím an ủi: “Bà chủ, Tiểu Ngạn như này cũng đâu phải ngày một ngày hai, ngài nghĩ thoáng chút đi.”



Lâu như vậy rồi, ngài cũng nên nghĩ thoáng ra thôi.



Thôi Vũ uống một ngụm nước, đôi mắt đầy đau thương, không nói câu nào.



Nhiều năm nay, khổ cũng khổ rồi, bà cũng thường an ủi bản thân, cứ thế này, dù nói thế nào thì con trai bà vẫn luôn bên cạnh bà.



Thế nhưng dạo gần đây bà lại nhìn thấy vài tia hy vọng, bà thấy con trai bà có sự thay đổi, mặc dù rất nhỏ thôi nhưng nó cũng là hi vọng mà.



-



Thôi Vũ biết có hỏi anh cũng không nói nên bà không nói hai lời liền trộm đi theo anh.



Ở cửa thư viện, Thôi Vũ thấy cô bé đã hẹn con trai mình ra ngoài, lúc nhỏ sống cùng một đại viện, cô bé kia bà cũng quen biết.



Bé con năm đó nay đã lớn rồi, không nghĩ tới lớn lên lại xinh xắn như vậy.



Thôi Vũ ngàn lần không ngờ tới con trai sau lưng bà lại có một tiểu thanh mai, mà tiêuur thanh mai này mọi mặt đều rất tốt.



Cô bé cảnh giác, Thôi Vũ chỉ nhìn nhiều hơn mấy lần, cô lập tức nghi ngờ nhìn qua chỗ bà đang đứng, cũng may Thôi Vũ đủ nhanh.



-



Thôi Vũ nhìn cả một đường, mừng đến điên luôn, lúc quay về bà còn kể chuyện này cho chồng nghe, cảm thấy cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.



Bà cho rằng con trai đã trở nên tốt hơn, ai mà ngờ được con trai bà lại phản ứng lớn đến vậy?



Từ sau khi quay về, Quý Ngạn Thần nhốt mình trong phòng, dì Châu nói, anh ngoài lúc sáng ra phòng khách lấy mấy cuốn sách hôm qua mang về ra, thì cho đến tận bây giờ vẫn không ra khỏi phòng, trong phòng cũng không có bất kỳ âm thanh nào.



Quý Ngạn Thần cảm thấy bản thân đang ngồi trên chiếc thuyền lênh đênh trong biển khổ, trong biển khổ đó phản lại hai luồng âm thanh.



Âm thanh thứ nhất ở trong biển, ác độc chế nhạo anh: "Loại người giống như anh thì chỉ thích hợp chìm đắm trong biển khổ này thôi, có tư cách gì mà ảo tưởng đến việc thoát ra……"



Âm thanh khác trên bờ biển ôn hòa khuyên anh: " Quý Ngạn Thần, mau lên đây, anh xem bên này có ánh dương ấm áp, hoa nở chim ca, nơi đây mới thích hợp với anh……"



Quý Ngạn Thần thuận theo âm thanh kia, ngẩng đầu nhìn lên bờ.



Trên bờ là thiếu nữ mắt hạnh mày ngài, môi hồng răng trắng, cười lên như ánh dương ấm áp, cô mặc áo sơ mi trắng, vòng eo mảnh mai, đang nhìn về phía biển khổ, sau lưng thiếu nữ có sương khói mờ ảo, giống như tiên tử hạ phàm, không ăn nhập gì với nơi này.



Những bóng ma xung quanh căn bản không dám lại gần cô.



Cô nhìn anh, hai mắt sáng ngời: "Học trưởng, đi cùng em nhé?"



Quý Ngạn Thần bất giác đứng lên, nhưng con quỷ nhỏ ở biển khổ lại nhẹ nhàng bay đến.



Âm thanh ác độc kia lại vang lên: "Đi? Cậu thực sự muốn đi sao? Cậu nhìn lại bản thân mình xem, cậu căn bản không thuộc về trần thế, làm sao có thể đi cùng cô ấy đây?"



Chiếc thuyền chòng chành, Quý Ngạn Thần đứng lên, thiếu nữ trên bờ vẫn mỉm cười như cũ, cô không nói gì, chỉ duỗi bàn tay về phía anh.



Chiếc thuyền nhanh chóng bơi về phía đẹp đẽ kia, anh duỗi tay muốn nắm chặt lấy cô.



Nhưng âm thanh kia lại như độc dược: "Cậu thực sự nghĩ kỹ rồi sao? Quý Ngạn Thần, cậu thân trong địa ngục, tại sao lại muốn kéo người ta vào địa ngục cùng cậu? Thời gian qua đi, lâu dần, cậu làm sao biết người ta có hận cậu hay không?"



Hận anh?



Cánh tay đưa ra từ từ hạ xuống, thiếu niên nhắm mắt xóa bỏ những thứ tốt đẹp kia đi.



Lần nữa mở mắt ra, trước mắt chỉ còn biển khổ đen tối vô tận, thiếu nữ đã không còn, trong biển khổ không thấy đáy chỉ còn lại mình anh.



Bên tai vọng lại tiếng cười điên cuồng.



"Ha ha! Ha ha! Cậu à, vĩnh viễn ở lại biển khổ đen tối này với tôi đi."



Biển khổ dậy sóng, thiếu niên ngồi ngẩn ngơ trên thuyền, trong mắt phục hồi lại sự tịch mịch.



Anh trong trần thế cực khổ vùng vẫy, không ai che chở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK