• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Nhiễm căn bản không cần đi xem danh sách cũng biết tin tức bản thân đứng thứ hai của khối.



Cách giờ vào lớp còn một lúc nữa, Nguyễn Nhuyễn từ bên ngoài xông vào phòng học đến bên Thanh Nhiễm, ghì cổ cô: “Oaaaa! Thứ hai của khối đó! Không hổ là Nhiễm Nhiễm của mình.”



Nhìn dáng vẻ còn vui hơn cả người thi được thứ hai là cô đây.



Thanh Nhiễm bị cô ghì cho ho mấy tiếng.



Lý Sách phía sau không nhìn nổi nữa: “Nguyễn Nhuyễn, cậu làm cái gì vậy? Ghì bạn học Thanh Nhiễm làm gì?”



Bị lời nói có chút lớn của Lý Sách dọa, cả lớp đều đồng loạt nhìn qua đây.



Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, nhanh chóng bỏ tay khỏi người Thanh Nhiễm.



Thanh Nhiễm vuốt cổ, lại ho thêm hai tiếng.



Nguyễn Nhuyễn xấu hổ không biết phải làm sao, đành nói: “Nhiễm Nhiễm, xin lỗi nhé, mình, mình chỉ vui quá thôi.”



Thanh Nhiễm xua tay: “Không sao, không sao.”



Nguyễn Nhuyễn lại nhìn Lý Sách, Lý Sách nhíu mày nhìn cô, dáng vẻ khinh bỉ.



Xem ra quan hệ của Thanh Nhiễm với bạn học ngồi sau không tồi, Nguyễn Nhuyễn nghĩ.



Thanh Nhiễm thi được thứ hai khối, trong lớp thực sự không có mấy người không phục, nói cho cùng tinh thần khắc khổ học tập của người ta, mọi người đều thấy tận mắt.



Ngay cả mấy người Hoàng Thiên Dũ trước đây cười nhạo cô, lần này sau khi vào lớp cũng không nói gì.



Nguyễn Nhuyễn tính toán, đương nhiên phải mượn cơ hội lớn này để Thanh Nhiễm xuất đầu.



Đợi Hoàng Thiên Dũ cùng bạn cô ta ngồi hết vào chỗ, Nguyễn Nhuyễn mới “Ài” một tiếng thở dài, cô kéo cánh tay Thanh Nhiễm, dùng giọng điệu trà xanh nói: “Nhiễm Nhiễm, cậu làm thế nào vậy?”



Thanh Nhiễm hơi kinh ngạc nhìn cô ấy: “Gì cơ?”



Sao lại dùng cái giọng điệu làm người nổi hết da gà lên như này để nói chuyện?



Nguyễn Nhuyễn nhìn cô nháy mắt, liếc về phía Hoàng Thiên Dũ.



Bộ não cuuar học bá vượt xa người thường, Thanh Nhiễm rất nhanh đã hiểu ý cô, cười như bạch liên hoa: “Không cách nào cả, phát huy như bình thường thôi.”



Cả lớp: “......”



Phát huy bình thường mà lọt hẳn vào thứ hai khối? Ngại quá, chúng tôi thực sự không xứng.



Nguyễn Nhuyễn mới chỉ nháy mắt mà Nhiễm Nhiễm đã hiểu rồi sao?



Cô lại tiếp tục giở giọng trà xanh: “Ai ya, cậu phát huy bình thường thôi đã vả mặt được bao nhiêu người rồi, nghe nói lần này cược đi dọn dẹp sân vận động đó, lát nữa là có thể đi xem náo nhiệt rồi.”



Bây giờ Thanh Nhiễm mới nhớ ra bài đăng trên diễn đàn cược xem có cô thi vào top mười được không.



Cô nhỏ giọng hỏi Nguyễn Nhuyễn: “Nhiều người thua như thế, liệu có người căn bản trốn không muốn đến không?”



Nguyễn Nhuyễn cười lạnh: “Trốn? Ai dám trốn?”



Loại chuyện nhỏ này giao cho tên ngu ngốc Tống Thời Trạch kia, cậu ta khẳng định vui chết luôn.



Nguyễn Nhuyễn lấy điện thoại trước mặt Thanh Nhiễm, gửi tin nhắn cho Tống Thời Trạch.



Quả nhiên rất nhanh sau đó Tống Thời Trạch đã trả lời lại một icon dấu tay OK.



Từ sau khi danh sách cả khối được dán lên, không khí trong lớp hai trầm mặc đến dị thường.



Hai học sinh sẽ nằm trong top mười trong miệng cô Lưu chủ nhiệm lớp hai thì một người tụt xuống thứ chín, một người bị đá bay khỏi top mười.



Dương Tuyết Đình trầm mặt mượn đống sách trước mặt, mở diễn đàn trường ra, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại chiếu thẳng lên mặt cô, làm khuôn mặt vốn đã dài nay càng dài hơn.



Từ năm một đến năm hai, trong tất cả các kỳ thi lớn nhỏ, chỉ cần cô có chút tiến bộ, thì Lý Thanh Nhiễm lớp một cũng tiến bộ giống cô, lần nào Lý Thanh Nhiễm cũng đè lên đầu cô.



Trong lòng Dương Tuyết Đình khó chịu rất lâu rồi.



Lòng ghen tị của con gái đáng sợ thế nào?



-



Thành tích kiểm tra của Lý Thanh Nhiễm quả nhiên càng ngày càng kém, trong lòng Dương Tuyết Đình lại vui mừng hân hoan, cô tự tin rằng lần thi này mình có thể càng tiến bộ, thậm chí còn có thể khoe khoang trước mặt chủ nhiệm lớp.



Ai ngờ tới cô lại biij tụt hẳn hai hạng, rớt xuống thứ chín. Càng không nghĩ tới ví dụ tiêu cực Lý Thanh Nhiễm kia lại đạt được thứ hai, trực tiếp vả mặt cả đám người hóng hớt.



Dương Tuyết Đình tự dưng nhớ ra bài đăng đánh cược trên diễn đàn trường, lúc này cô đã không còn tâm trạng học hành nữa.



Nhanh chóng mở điện thoại ra nhìn, vì có sự thúc đẩy của cô ấy và các bạn học lớp hai, sóo người cược Thanh Nhiễm không thể thi vào top mười lên đến gần sáu trăm người còn số người cược cô có thể chỉ có gần một trăm người thôi.



Dương Tuyết Đình có chút hoảng rồi, ngón tay trượt nhanh xuống, muốn xem thử bình luận mới nhất.



Vì quá vội vàng nên ngay cả “đảo lại” bên cạnh cô cũng quên không nhấn vào.



Do sáng sớm hôm nay mới có danh sách, nên tin tức trên diễn đàn mới chỉ dừng lại ở lúc hai giờ sáng nay, lúc đó phần lớn mọi người đều đang suy đoán thành tích của Lý Thanh Nhiễm.



Dương Tuyết Đình thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chỉ cần không bị những người thua mắng, mà kể cả có mắng cũng được, chỉ cần mọi người không biết người viết bài đăng là cô ta thì ổn rồi.



Cô đang muốn xóa bài thì cảm giác có người đứng bên cạnh nhìn mình.



Trong lòng Dương Tuyết Đình có dự cảm không tốt, chầm chậm ngẩng đầu lên, cô Lưu chủ nhiệm lớp đang đứng khoanh hai tay trước nguc nhìn cô.



Dương Tuyết Đình bị dọa cho tái mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Cô, cô, cô giáo.”



-



Dương Tuyết Đình mím môi đưa điện thoại trong tay cho cô Lưu.



“Cạch” một tiếng, chiếc điện thoại bị ném xuống đất, màn hình vỡ nát.



Cả lớp cúi đầu giả vờ học bài, không ai dám ngẩng đầu nhìn.



Dương Tuyết Đình cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đã vỡ thành bốn, năm mảnh, không nhịn được mà rơi nước mắt.



“Bây giờ đã là lúc nào rồi?” Cô Lưu tức giận chỉ tay vào Dương Tuyết Đình: “Hả? Thành tích tụt xuống nhiều như vậy, giờ tự học còn chơi điện thoại sao?”



Dương Tuyết Đình chỉ nhỏ tiếng thút thít, không dám nói gì.



“Nhìn lớp một nhà người ta đi!” Cô Lưu chỉ lớp bên cạnh, giọng nói cao lên chót vót: “Ba người đứng đầu khối đều ở lớp một, người ta học cái gì? Còn các em học cái gì? Thi cử như vậy cho ai xem? Hả?”



Dương Tuyết Đình vẫn chỉ khóc, một câu cũng không dám nói.



Cô Lưu mấy ngày nay ở văn phòng cũng là toàn thân không thoải mái, trái lại chủ nhiệm lớp một lão Ngô lại xuân phong đắc ý, cô thì lại như mùa xuân tàn lụi.



Vốn dĩ còn nghĩ rằng lần này một học sinh trong top mười của lớp một thành tích bị giảm sút, thi giữa kỳ kết quả sẽ không cao. Ai ngờ tới người ta lại như chim nhỏ hót một tiếng làm lòng người kinh động, lần thi trước còn xếp thứ năm, thứ sáu, vậy mà lần này trực tiếp xông vào top ba luôn, càng khiến người ghen hận là ba người đứng đầu đều ở lớp một.



Ngay cả chủ nhiệm giáo dục hôm nay cũng đặc biệt đến khen ngợi lão Ngô, còn với các giáo viên chủ nhiệm khác thì chỉ nhàn nhạt nhìn qua, thực sự tức chết người mà.



Cô Lưu không quan tâm Dương Tuyết Đình khóc hay không, đi lên bục giảng gõ bảng đen.



“Thành tích thi lần này mọi người cũng đã thấy rồi, bình quan điểm của lớp hai chúng ta tụt xuống mười hai điểm, các em biết mười hai điểm là khái niệm gì không?”



Cả lớp đều im như thóc.



Cô Lưu đảo qua đỉnh đầu từng người: “Lần này thành tích có rồi, các bạn biết ban thân mất điểm ở phần nào, mất bao nhiêu điểm, thì bổ sung thêm phần đó, tranh thủ học tập theo lớp một người ta đi.”



“Đợi thi cuối kỳ, không nói đến top ba, ít nhất lớp ta cũng phải có ba bạn tiến vào top mười, nghe rõ chưa?”



“Vâng ạ.” Lần này cả lớp đều đồng thanh hô lớn.



Có điều ba người tiến vào top mười? Cô Lưu cúng thật dám nói ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK