Điệu bộ của Vann vẫn đều đều nhưng trong từng ý nói đều rất bực bội và có phần bất ngờ. Đến cả tôi còn không tin được vào tai mình, đôi chân đang khựng lại trên bậc thêm bỗng rụt lại. Thấy tôi như vậy, Vann quát lớn:
"Chị bước chân lên lại ngay, tôi chưa cho chị đi cơ mà!"
Tôi ngoảnh mặt lại nhìn viện trưởng Thúc, lúc này tôi chẳng biết mình đang chờ đợi bất cứ điều gì bất ngờ hơn điều lúc nãy từ người phụ nữ trước mắt này. Tôi không dám, nhưng trong lòng vẫn rộ lên một hi vọng về một điều gì có thể thay đổi hoàn cảnh mà tôi sắp sửa phải đối mặt.
Viện trưởng Thúc khiến tôi bất ngờ hơn, cô ấy nói lớn:
"Vậy trao đổi đi, tôi đồng ý, tôi sẽ kết hôn với ngài theo ý muốn của phu nhân, làm trợ thủ đắc lực không công cho ngài."
"Cái gì? Cô đang nói nhảm gì vậy?"
"Không phải nếu không lấy được cô Tô đây thì ngài cũng phải liên hôn sao? Mà cưới được cô ấy thì ngài cũng chắc bảo vệ được cô ấy hay không? Tôi tình nguyện làm bù nhìn, tuyệt đối không phản bội ngài."
Tôi ngạc nhiên vô cùng khi nghe Viện trưởng nói như vậy, nếu cái giá phải trả là tự do của cô ấy thì có được không? Tôi nhìn về phía Minh Viễn, anh đang nằm đó, dù đau đớn nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn đau đáu vào người cô Thúc, ánh mắt tôi không thể nhìn thấu.
Nếu cái giá là tự do của cô ấy, chắc hẳn Minh Viễn của tôi sẽ không vui, anh ấy sẽ không hạnh phúc được, cô ấy cũng không vui, và tôi dĩ nhiên cũng chẳng thể hưởng thụ sự tự do đánh đổi bằng hạnh phúc và tự do của người khác.
Tôi sẽ không thể vui khi anh đánh mất đi tình yêu anh hằng tìm kiếm, tôi không thể làm điều đó. Họ mới là người yêu nhau, tôi không còn gì để đắn đo nhiều hơn nữa. Tôi ngoảnh đầu nhìn cô Thúc nhưng rồi lại nhìn anh:
"Không cần đâu, đây không phải chuyện hai người phải lo liệu, cô nhớ chăm sóc tốt cho Chồng Cô, anh ấy ghét ăn rau mùi, anh ấy thích ăn đồ chiên rán, thích uống nước có gas, khi ngủ anh ấy rất thích dựa vào cánh tay và khi ngủ dậy anh ấy thích ăn mì tôm thịt nấu kĩ. Anh ấy thích được gội đầu thật kĩ, và sấy tóc nữa."
Tôi nhìn anh, lần cuối thôi, em chỉ nhìn anh một lần nữa thôi. Nhưng anh vẫn chỉ nhìn cô Thúc, ánh mắt như chưa từng dịch chuyển. Giờ em đã biết rồi, đã hết hi vọng rồi. Tôi bước từng bước lên bậc thềm, đứng bên cạnh Vann. Cậu ta nhìn tôi rồi cười thỏa mãn:
"Xin lỗi Viện trưởng Thúc, có lẽ cô ấy không muốn chồng mình kết hôn với người phụ nữ khác. Cô cân nhắc điều mình muốn nói trước khi thốt ra bất cứ lời nào nhé, xong việc thì dẫn chồng cô về đi, mai tôi muốn thấy Viện trưởng mặc áo quần áo đàng hoàng, và nói năng lịch sự hơn nhé!"
Vann quàng tay qua vai tôi, tôi cùng cậu ta bước qua dàn vệ sĩ bước vào trong sảnh, giờ tôi không còn cảm xúc gì nữa, mọi chuyện đã trở nên xong xuôi, không điều gì có thể thay đổi được tôi ngay lúc này đây. Đầu tôi không quay lại nhưng những tiếng nói đằng sau dù có chết tôi cũng không thể quên.
Tôi nghe tiếng viện trưởng chạy thật nhanh lại chỗ anh:
"Anh à, anh có sao không? Sao lại ra nông nỗi này!"
"Anh không sao, em không sao chứ, không ai làm gì em chứ?"
"Em không sao, nhưng.. chị ấy vào trong rồi."
"Kệ cô ta, không chết được đâu."
Những câu nói không nhọn không sắc mà đâm một nhát chí mạng vào trái tim tôi, tôi không thể nghe bất cứ điều gì nữa, tai tôi ù đi.
"Chị nghe thấy chưa? Người mà chị hết lòng bảo vệ lại nói ra những lời đó đấy! Cho đến cuối cùng văn chỉ có em là yêu chị thật lòng thôi."
Thì ra là như vậy, tôi đã yêu một người vô tâm đến như vậy. Một người còn chẳng quan tâm tôi bằng người qua đường, dù chúng tôi đã bước qua đời nhau dù chỉ một quãng ngắn. Anh làm tôi thất vọng qua, uất ức quá, nhưng tôi chẳng có điều gì để trách anh, anh cũng chỉ đang bảo vệ vợ của mình mà thôi.
Tôi không biết tương lai mình sẽ ra sao, tôi bước lên phòng cùng Vann, cậu ta dìu tôi ngồi xuống giường rồi quay đi rót nước. Ngoài chuyện đó ra, giờ cậu ta còn muốn gì hơn ở tôi, tôi cởi từng lớp áo ngoài. Vann quay lại thấy tôi đang loay hoay cởi áo thì vội chạy lại:
"Chị làm gì vậy? Chị nghĩ em là loại người như vậy sao?"
"Nếu không phải vậy thì còn lí do nào khác sao?"
Vann thở dài rồi bước ra khỏi phòng, ít nhất thì tối nay tôi được yên, tôi không muốn tranh cãi nữa, không muốn làm điều gì nữa, tôi muốn ở một mình. Tôi không biết vì sao ngần ấy chuyện mà tôi vẫn chưa khóc, tôi khó chịu vô cùng, tôi mong nước mắt chảy thật nhiều để tôi vơi bớt nỗi buồn, nhưng nước mắt cũng bán đứng tôi, tôi không thể khóc nổi dù chỉ một chút. Tôi càng bất lực mà đạp đổ hết tất cả những thứ tôi cần nắm được, đồ đạc trong phòng kêu loảng xoảng, ầm ĩ cả một đêm. Đêm đó với tôi không dài cũng chẳng ngắn, chỉ biết là rất yêu, yêu đến đau đớn tâm can.
Trời đã rạng sáng, ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào căn phòng, tôi thức giấc trong căn phòng đầy đồ vỡ nát, tâm trạng có chút dịu lại, tôi mới thoải mái mà lả đi lúc nào không biết. Vann mở cửa phòng, ánh mắt nhìn tôi vẫn lặng im, có lẽ thấy tôi còn biết đập đồ khiến cậu ta thấy còn khá hơn.
Vann bước qua từng đống đồ ngổn ngang mà bế tôi lên. Vann hôn khẽ lên tóc rồi xoa trán tôi.
"Em ở đây rồi, mình đi đánh răng thôi!"
Tôi quàng lấy cổ Vann trước ánh mắt bất ngờ hết sức của cậu ấy, rồi hôn lên cổ, lên trán và môi, chúng tôi dừng ở đôi môi rất lâu. Tôi mới rời ra. Thấy trước mắt là ánh nhìn khó tin của Vann.
"Chị làm em bất ngờ đấy bé à!"
"Vậy sao?"
"Sáng nay chị muốn ăn gì nào!"
"Ăn sanwich cá hồi."
"Được, em làm cho chị, ôm chặt lấy em này, đánh răng rồi ăn sáng nha."
"Ừm!"
Tôi quàng tay qua cổ Vann rồi ngoan ngoãn dụi đầu vào vai cậu ấy như rất thoải mái. Càng thấy những hành động đó của tôi, cậu ấy càng giật mình nhưng tinh thần có vẻ phấn khởi hơn.
Vann bế tôi đánh răng, đặt tôi lên bàn rửa mặt, lấy bàn chải và kem đánh răng, tôi cũng ngoan ngoãn há miệng ra, Vann chải răng như cho trẻ em vậy, cẩn thận và tỉ mỉ vô cùng rồi lại vén tóc lên để tôi súc miệng. Dường như tôi chẳng phải động vào cái gì.
Rồi tôi lại được bế ra ăn sáng, ngồi trên ghế, đợi Vann chuẩn bị đồ ăn, tôi như người nhàn nhã nhất trên đời. Tôi chẳng hiểu bản thân mình sao lại có thể bình thản đón nhận đến như vậy, nhưng thật sự tôi chẳng thể nghĩ ra điều gì khác. Thôi thì đành thuận theo cậu ấy vậy..
Đồ ăn nóng hổi được bê ra, Vann thấy tôi ngồi im không động đậy mới hỏi:
"Chị sao vậy? Hay chị muốn ăn món khác? Em làm cho chị nhé?"
Tôi không làm gì, nhìn gương mặt sợ làm tôi phật ý kia cũng khiến tôi thấy buồn cười. Tôi đẩy ghế cho Vann, cậu ấy ngồi mà ngờ ngợ, gương mặt khó hiểu, tôi mới chạy sang ngồi vào lòng cậu ấy, hôn nhẹ lên môi một cái:
"Đút cho chị ăn nhé!"
Vann sau khi định hình thì liền đập tay vào mặt, bàn tay to lớn che gần hết gương mặt nhưng vẫn lộ ra nụ cười bất lực:
"Làm sao để hết nghiện chị bây giờ bé ơi?"