Trong ký túc xá của khách đến thăm, sắc mặt thanh niên trắng bệch nằm nghiêng trê chiếc giường nhỏ hẹp, dáng vẻ yên tĩnh như một mỹ nam đang ngủ ở trong các câu truyện cổ tích.
Tóc mai dài chạm đến tai, giống như một cơn gió nhẹ làm nổi bật lên vành tai nhỏ nhắn tinh tế và rất xinh đẹp.
Chỉ nhìn những hình ảnh này, hoàn toàn không thể tưởng tượng được người thanh niên tên Lâm Khách này đã từng hùng hổ xăn ông tay áo muốn tìm tiểu quỷ chỉ mới mười ba tuổi để đánh nhau, kết quả bị dọa đến ngất xỉu.
<Kênh chat: Có thể là do quá mệt mỏi, các người không thấy sao, thật ra anh trai nhỉ là người đã giữ lại toàn mạch truyện đấy. Người đi vào không gian biến dị là cậu ấy, cảm hóa viện trưởng cũng là cậu ấy, các đạo cụ của Boss do cậu ấy phát hiện ra, trò ghép hình cũng là một phần công lớn của cậu ấy, cổ vũ Tiểu Ngư là cậu ấy, thuyết phục Đại Khả cũng là cậu ấy.>
<Kênh chat: Cậu nói như vậy là...>
<Kênh chat: Hình như đúng là như thế thật!!! Đây là người mới cmn gì chứ!!!>
<Kênh chat: Mặc dù cậu ta ngất xỉu, nhưng đã loại trừ hết nguy hiểm rồi, hình ảnh hai mươi tư người con hiếu thảo quá hài hòa, làm cho tôi tưởng đang ở quê ăn tết nữa đấy.>
<Kênh chat: Hahaha, không có tật xấu gì, chỉ muốn có tiền mừng tuổi.>
Nó thực sự giống như mừng năm mới.
Đại Khả, Tiểu Khả, Cá mập con, Tiểu Lan, Lâm Lâm đều đang đứng trước giường Lâm Khách, bên cạnh là Tô Tuyết và Diệp Thời đang cầm khăn ướp lạnh.
Bọn họ vừa mới bước vào cửa cả năm đứa nhỏ liền đồng loạt liếc nhìn, giống như trong tay các cô cầm thuốc cứu người.
Diệp Thời: "..."
Diệp Thời cũng từng là người chơi phó bản cấp A, chưa có chuyện gì chưa từng thấy, nhưng lúc này đây lại không biết phải làm như thế nào.
Tình huống người chơi và Boss ở chung hài hòa với nhau trong phòng như này là rất hiếm, Mặc dù nói bản thân các Boss ở phó bản cấp F dễ giao tiếp hơn nhưng có thể đến mức này xem như Lâm Khách có tài.
Bọn nhỏ tản ra, Diệp Thời vừa cầm khăn lạnh đắp lên trán cho Lâm Khách vừa quay sang nói: "Các em quay về đi...Đi ngủ trước đã, ngày mai chúng ta phải dậy sớm."
Chính cô nói ra những lời này cũng không được tự nhiên, giống như đang thực sự nói chuyện với trẻ con vậy, nhưng nếu không nói cũng không thể để Boss ở lại ký túc xá của họ được.
Lúc này Đại Khả mới sụt sùi ngẩng đầu lên, mắt bên phải của nó có vết bầm rất rõ, có lẽ lúc nãy bị cá mập con đánh.
<Kênh chat: Mẹ nó, cuối cùng vẫn bị đánh sao? Hahaha, đột nhiên tôi thấy nó thật tội.>
<Kênh chat: Hahaha.>
Nó thật sự rất khổ sở, cho đến bây giờ nó chưa từng bị cá mập nhỏ đánh, cũng chưa từng có người đối xử dịu dàng với nó như vậy, còn bị nó dọa đến ngất luôn.
Nó sờ cổ mình: "Anh trai đã tốt hơn chưa ạ?>
Diệp Thời dừng lại một chút: "Tốt hơn rồi."
Lúc đó nhìn thấy Đại Khả đỡ Lâm Khách đi ra ngoài, Diệp Thời còn cho rằng đạo cụ nào đó của Lâm Khách đang khống chế Đại Khả, nhưng đến hiện tại có lẽ là không phải.
Cô cúi đầu, nhìn về phía năm ngón tay trái đang co lại của Lâm Khách, nhìn thấy chiếc nhẫn xinh đẹp kia.
Nó có hình dạng chiếc lá cây, nhìn rất quen, giống như một thứ trong cuốn sách huyền thoại ở phó bản cấp A có nhắc tới, tượng trưng cho sức sống, hòa bình, hy vọng, sự sinh sôi và tình bạn của cành ô liu, nhưng hoa văn tin thế và phức tạp hơn.
Đây có lẽ là đạo cụ rất hiếm, sức mạnh vô hạn, nhưng Diệp Thời lại không có ý định tham lam, chỉ thấy nó ở trên ngón tay của thiếu niên rất xinh đẹp.
Cá mập nhỏ rất hiểu chuyện, biết bọn nó ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến các anh trai, chị gái nghỉ ngơi nên đứng ra yêu cầu bọn nhỏ rời đi, Diệp Thời khen nó một câu, nó rất là vui.
Tô Tuyết không nhìn nổi dáng vẻ mất mát của Đại Khả nữa, đành hứa với nó sẽ chăm sóc cho Lâm Khách thật tốt.
Đợi đến khi bọn nhỏ đã ra ngoài hết, Diệp Thời và Tô Tuyết quay sang nhìn nhau.
Diệp Thời cười: "Ngủ đi. Có thể ngày mai sẽ không thoải mái như này nữa đâu."
Công tâm mà nói, phó bản này không tính là dễ, nhưng bầu không khí không còn áp lực nữa, thậm chí Diệp Thời có thể cảm nhận được cảm giác cơ thể thả lỏng chưa từng có trước đây.
Tô Tuyết gật đầu: "Không sao, tôi cũng là người từng chết một lần?"
Dừng lại một chút rồi hỏi: "Rốt cuộc đây là chỗ nào thế?"
"Chỗ nào à..." Giọng nói Diệp Thời khàn khàn, cười lắc đầu, "Khó nói, giống như một thế giới nhỏ khác, cứ xem như cô đã xuyên qua. Ở thế giới này chỉ cần vượt qua các phó bản, cô sẽ nhận được điểm, có thể tiếp tục sống sót, cũng có thể đạt được tất cả những gì mình muốn."
Tô Tuyết hỏi: "Tôi có thể trở về thế giới cũ hay không?"
Diệp Thời suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Không nhất định. Rất lâu trước đây, thế giới chủ thần có một truyền thuyết, nói rằng chỉ cần vượt qua phó bản cuối cùng, sẽ đạt được bất cứ nguyện vọng nào. Cũng có một truyền thuyết khác nói khi phó bản cuối cùng xuất hiện, toàn bộ thế giới chủ thần sẽ bị hủy diệt. Hai mặt sáng và tối, không biết cái nào là thật, cho đến nay vẫn chưa có ai nhìn thấy phó bản cuối cùng. Mọi người vẫn đang cá cược nhau."
Tô Tuyết cảm thán: "Giống như một câu chuyện thần thoại."
Trong mắt Diệp Thời ánh lên sự mệt mỏi: "Ừm, ở thế giới này, có lẽ con người có thể trở thành thần...Chỉ cần trả một cái giá đủ xứng."
Tô Tuyết nghe nói như thế lại hỏi: "Chủ thần có tồn tại sao?"
Diệp Thời: "Nếu cô chỉ đề cập đến thứ có sức mạnh không thể chống lại thì nó thật sự tồn tại."
Đương nhiên là tồn tại, còn ép người ta làm công!
Lâm Khách đã tỉnh, nghe đến đây thì điên cuồng chửi bới trong lòng.
Không phải cậu tình nguyện tiếp tục nghe lén, mà là một người đàn ông bị quỷ dọa đến ngất đúng là cậu chưa muốn tỉnh lại cho lắm.
Lại nói thêm, cậu cũng quá mệt, từ trong ra ngoài đều rất mệt mỏi, có nhân viên nào không tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chứ. Sau khi nghe thấy hai giọng nữ nhu hòa bắt đầu nói đến chuyện gia đình, đến chuyện Tô Tuyết là giáo viên mầm non, phó bản đúng là biệt cách chọn người, vân vân, cậu thật sự hôn mê bất tỉnh.
...
Vừa mở mắt ra, trời đã sáng.
Lâm Khách vội ngồi dậy, trong phòng đã không còn ai.
Các cô ấy đâu? Đi đâu mà lại không đánh thức mình?
Lâm Khách vừa nghỉ ngơi được một đoạn, đầu óc bắt đầu tăng tốc, trải qua chuyện ngày hôm qua, cậu hơi ngại gặp lại đồng đội, nhưng vẫn quyết tâm bước ra ngoài.
<Kênh chat: Hahaha, tóc trên đầu anh trai nhỏ vểnh lên kìa, đáng yêu qúa ~>
<Kênh chat: Thế mà có người dừng ở góc nhìn này để ngắm cậu ta ngủ cả đêm?>
<Kênh chat: Xem cả đêm có mà điên! Giống tôi này, đi ngủ sớm sang dậy tỉnh táo tiếp tục xem.>
<Kênh chat: Sáng sớm ngủ dậy xem người ta ngủ, nghe cũng thấy không khỏe rồi...>
Kênh chat cãi nhau, Lâm Khách cũng lo lắng, cô nhi viện quá yên tĩnh, không có tiếng trẻ con khóc lóc ầm ĩ, không có tiếng hét thất thanh của Tô Tuyết, không thấy Diệp Thời đâu, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Trong phó bản đẹp như vậy sao, nó có bình thường hay không? Chắc chắn là không.
Lâm Khách không khỏi mắng mình trong lòng, thật sự bị phó bản hành hạ có hội chứng Stockholm, mới nghĩ đến chút chuyện tim đã đập thình thịch.
Đi xuống tầng một, Lâm Khách giật mình khi nhìn đồng hồ treo tường.
10:30!
Đã qua thời gian ăn sáng, thời gian hoạt động tự do, bây giờ đang là thời gian tư vấn tâm lý.
Dự cảm không lành càng mãnh liệt, sự hoảng loạn càng lớn, Lâm Khách vội chạy lên tầng hai.
Khi cậu phá cửa phòng tư vấn tâm lý, phát hiện bên trong rất yên tĩnh, năm đứa trẻ ngôi ngay ngắn, Diệp Thời và Tô Tuyết nghiêm túc chọn đồ chơi, suýt chút nữa còn tưởng mình đi nhầm đến trường mẫu giáo kiểu mẫu trong thành phố.
<Kênh chat: Hahaha, vẻ mặt của anh trai nhỏ giống hệt lúc tôi chuyên góc nhìn!>
<Kênh chat: Ngu luôn, thì ra là hài hòa như này! Không còn đáng sợ tí nào!>
<Kênh chat: Nhìn cậu ta hoảng hốt kìa, tôi chỉ chờ đến lúc này để cười to thôi.>
"Tôi, các người..." Nhất thời Lâm Khách không biết nói gì nữa.
Diệp Thời trả lời: "Thấy cậu ngủ ngon quá, các bé lại rất ngoan ngoãn, đều nói không đánh thức cậu dậy. Nên chúng tôi không gọi cậu."
Lâm Khách: "..."
Mẹ nó, thoáng chốc thấy mình như thằng hề.
Vẻ mặt Diệp Thời lo lắng: "Lâm Khách."
Lâm Khách hoàn hồn.
Cô đến gần, nói nhỏ: "Vẫn chưa đúng."
Khi thảo luận về tình tiết của phó bản, các người chơi lao luyện sẽ theo thói quen hạ thấp giọng, Lâm Khách biết thói quen này của Diệp Thời, lập tức gật đầu.
"Rõ ràng Đại Khả đã rất phối hợp." Diệp Thời bảo Lâm Khách nhìn Đại Khả đang trừng mắt, hốc mắt bầm tím, "Nhưng lại không có cách nào chạm đến ký ức của nó, cho dù là đồ chơi gì, ngay cả bóng cao su cũng không thể kích hoạt được bàn tròn."
Vừa nói, Lâm Khách đối diện với ánh mắt của Đại Khả, căng thẳng ngồi thẳng lưng, vẻ mặt đáng thương, giống như bạn học nhỏ ôn bài cả đêm nhưng vẫn ôn tập không kịp.
Lâm Khách không nhận ra chỗ nào không hợp lý, một lúc sau mới nói nhỏ: "Chu Triệu đâu? Anh ấy chưa quay lại à? Bên này của chúng ta cũng không có người xuyên qua chứ?"
Ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Lâm Khách, Diệp Thời nói: "Chưa, không thấy ra ăn sáng, nói là bụng khó chịu không muốn ăn, viện trưởng bên Chu Triệu vẫn luôn ở trong phòng, không ra ngoài ăn sáng. Không phải vấn đề quá lớn, có lẽ là đau bụng thật."
Không phải vấn đề lớn, mà là cơ chế của phó bản. Diệp Thời nhỏ giọng giải thích, có đôi khi phó bản sẽ xuất hiện tình huống kích hoạt cùng một sự kiện với điều kiện khó khăn hơn.
Ở bên kia, Tô Tuyết vẫn đang dỗ bọn nhỏ chơi trò chơi, Lâm Khách suy nghĩ gì đó rồi đến bên cạnh cô, so với cô còn lo lắng hơn: "Thả lỏng, muốn chơi gì nào?"
Đột nhiên Đại Khả đứng lên, cái đầu suýt nữa thì rơi xuống.
"..." Lâm Khách nói, "Đừng kích động."
Đại Khả nói: "Em thích chơi bóng cao su, những người khác đều không thích chơi."
Lâm Khách nhíu mày.
Thông tin này không sai và mọi người đều biết. Không có gì lạ, người chơi biến thái dụ dỗ Tiểu Ngư cũng là người xuống tay với Đại Khả, nhưng tính cách Đại Khả không giống Tiểu Ngữ, hơn phân nửa không phải do bị dụ dỗ mà do bị áp lực ép buộc, cuối cùng mới chỉ còn lại sự phẫn nộ trong trí nhớ.
Nhưng quả bóng cao su không thể kích hoạt được ký ức, để người chơi đi vào trong trí nhớ sửa lại ký ức cho bọn nhỏ, chẳng lẽ nó còn có ký ức đáng sợ hơn chuyện này sao?
Nghĩ kỹ mới thấy kỳ lạ, những món đồ chơi của những đứa trẻ khác đều là món đồ chỉ cần một người để chơi, ví dụ như gấu bông, sách vở, súng bắn bong bóng, diều...Chỉ có quả bóng cao su mới cần nhiều người để chơi.
"Em có thích chơi bóng với các bạn khác không?" Lâm Khách lựa lời hỏi.
Đại Khả hơi chần chừ, quay sang nhìn Tiểu Khả, giống như do dự có nên nói dối hay nói thật, cuối cùng vẫn nói: "Không thích."
Không thích sao?
Vậy tại sao viện trưởng lại nói, "Đại Khả thích chơi đã bóng cao su nhất, lỡ may đá vào người khác bị thương, nó sẽ khổ sở rất lâu."
Vì sao không thích đá bóng, lại phải chủ động chạy ra ngoài đá bóng với khách đến thăm?
Tại sao lúc nãy đứa nhỏ lại nhìn Tiểu Khả?
Đột nhiên Lâm Khách nhớ đến sự kỳ lạ khi Chu Triệu miêu tả về ký ức của Tiểu Khả, "Mặc dù thả diều để kích hoạt ký ức, nhưng hắn không làm gì cũng đã qua cửa."
Và dây diều bị đứt.
Dường như cậu đã hiểu ra gì đó.