<Kênh chat: Chúc mừng lật xe +10000!!>
<Kênh chat: Tại sao lại có thể khống chế An Nam đơn giản như vậy!>
<Kênh chat: Không đơn giản chút nào. An Nam vẫn rất cảnh giác, hắn chỉ chậm tay không chấm mấy giây thôi, lúc nãy nhanh tay hơn một chút, hiện tại chưa biết ai là người chết đâu.>
<Kênh chat: Đúng thế! Tôi nhìn mà sợ hết hồn, cao thủ đánh nhau thắng lợi chỉ đếm trong nháy mắt.>
Thời điểm lúc nãy đúng là rất ảo diệu.
Với sự cẩn thận của An Nam, không có chuyện dễ dàng trúng chiêu như vậy, nhưng đúng lúc Lâm Khách thả lỏng, ở cách đó không xa, phù thủy đã hóa hình hoàn toàn kéo đến hiện tượng dị thường, hơn nữa thời gian kéo quá dài làm cho hắn hơi buông lỏng cảnh giác, khi đi vào vùng hoạt động của đạo cụ cũng không phản ứng ngay được, mới có cơ hội cho Lâm Khách bắt được hắn.
Đạo cụ giam cầm cấp S có sức mạnh rất mạnh, không chỉ có thể cố định người chơi tại chỗ mà còn có thể dự đoán được hành động tiếp theo của người chơi và tiến hành ngăn cản. Vì thế độ hiếm cũng rất cao, ngay cả Cận Thanh Việt cũng chỉ có một món này.
Lúc này, anh ta đang điều khiển xe lăn đi đến.
An Nam nhìn Lâm Khách, lại nhìn Cận Thanh Việt bỗng dưng xuất hiện, ánh mắt đảo liên, vẻ mặt xấu hổ, chật vật nháy mắt biến mất, nở nụ cười hiểu hết thảy: "À, Cận thần đấy à, làm sao, vì giết được tôi mà dùng trăm phương ngàn kế nhỉ?"
Rõ ràng chỉ cần Lâm Khách rời đi, lập tức hắn sẽ bị cánh đồng hoa vùi xuống đất, nhưng trên mặt hắn lại không hiện chút gì là lo lắng.
Tâm lý vững vàng như này đúng là hiếm có.
"Tôi biết rồi, cậu làm như vậy cũng chỉ để trả thù, nhưng cậu nhắm vào tôi vì tội gì chứ?" thậm chí An Nam còn cố ý khiêu khích, "Cậu cẩn thận nghĩ lại xem, có phải đang giận chó đánh mèo hay không? Thế giới này chính là như thế, người có ích thì giữ lại, người vô dụng thì bị đào thài, qua cửa mới có thể sống sót. Cậu muốn giận chó đánh mèo cũng nên nhắm vào cơ chế của Chủ thần chứ, nhắm vào tôi thì có ích gì?"
Cận Thanh Việt không thèm nhìn An Nam một cái, chỉ đi đến trước mặt Lâm Khách, ngửa lòng bàn tay đưa cho cậu một băng gạc, sau đó hỏi: "Không sao chứ?"
Cuộn băng gạc cũng là đạo cụ dạng hiếm, dường như có sự sống, run rấy cuống vòng quanh người Lâm Khách vài vòng, bọc cậu như xác ướp.
Cảm giác đau đớn trên người Lâm Khách giảm dần, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cậu thở nhẹ một hơi, nhìn Cận Thanh Việt nói: "Cảm ỏn."
Có lẽ nghe thấy hai chữ "Cảm ơn" nhưng vẫn chưa trút hết được gánh nặng, Mục Thanh Việt dừng lại một chút: "Vậy là tốt rồi. Đi thôi."
Toàn bộ quá trình không để ý đến An Nam.
<Kênh chat: Cảnh tượng qua tự nhiên, không thèm nhìn An Nam.>
<Kênh chat: Làm tôi tức chết, vậy là chuyện này đã kết thúc chưa? Còn gì là cuộc chiến thế kỷ mà tôi mong đợi nữa?>
<Kênh chat: Tỉnh lại đi, trong phó bản cấm người chơi giết nhau, cậu không nhìn thấy à. Trừ khi ai đó biến thanh ma quỷ như Kỷ Hồng.>
Cuối cùng trên mặt An Nam cũng xuất hiện sự uất ức, ngã xuống trong tay Lâm Khách và Cận Thanh Việt cũng làm hắn bất ngờ, bây giờ lại bị xem thường như vậy, hắn khó lòng kiềm chế được lửa giận.
Hắn cũng không rõ Ân Lý bị trúng ma quỷ gì, rõ ràng đã có đạo cụ mạnh nhất thế giới Chủ thần rồi, lại vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn rách nát trong tay Lâm Khách.
Còn Lâm Khách cũng không biết xấu hổ, mình đã miễn cưỡng chặn cơn giận dữ cho cậu mặt mình, mà cậu lại không biết ơn.
Trong lòng An Nam càng tức giận, thề sau này bắt được Lâm Khách, sẽ làm cậu đẹp mặt.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt An Nam đã kiềm chết hết sức, dùng giọng điệu thản nhiên nói với Lâm Khách: "Lâm Khách, cậu nghĩ kỹ chưa? Anh ta cũng chỉ là một tên điên muốn trả thù thì chuyện gì cũng làm được, ngoại trừ đứng trong tối kiếm lợi cũng chẳng có thực lực gì, cậu chắc chắn muốn đi cùng anh ta?"
<Kênh chat: Vào lúc này, ở trong phó bản này, nhất định phải nói kiểu trà xanh như này à?>
<Kênh chat: Rất hợp với tình cảnh, hahaha.>
<Kênh chat: Mẹ nó lạ thật, sao người này nói lắm thế?>
<Kênh chat: Kiếp trước cậu là đứa hay chọc ngoáy à, hahaha.>
<Kênh chat: Suỵt, anh trai nhỏ quay đầu lại.>
Thấy Lâm Khách quay đầu lại, thế mà lại nhướng mày với An Nam.
An Nam: "?"
Lâm Khách nhìn hắn từ trên xuống, như thấu lỏng hắn khiến hắn hơi sợ, An Nam lạnh lùng hỏi: "Làm sao?"
Lâm Khách hạ lông mày xuống.
Một latsau, cậu để lại một câu nhẹ bẫng: "Thái độ cầu xin của anh rất lỳ lạ. Tôi không đi cùng ai cả, chỉ là không muốn ở lại đây giữ mạng cho anh mà thôi. Anh có thể nói lời nào đó thuyết phục hơn được không? Nhưng mà tôi cũng không muốn hợp tác với người suýt chút nữa đã giết mình."
Mấy câu nói này cũng chỉ là nhảm nhí thôi, nghe qua giống như đang châm chọc, nhưng không biết vì sao sắc mặt An Nam trầm xuống, rất giống như mấy câu nói này là cọng rơm cuối cùng đè chết hắn.
Đối với hắn mà nói, mấy câu nói của Lâm Khách như kim đâm vào mắt hắn, cho dù Lâm Khách có tát hắn cũng không mất mắt như lúc này.
"Hãy nhớ những gì mày nói ngày hôm nay." Giọng nói của hắn lạnh lẽo, không hề che giấu ác ý, cũng không hề cố ý khiêu khích quan hệ giữa Cận Thanh Việt và Lâm Khách, bởi vì hai người chẳng có quan hê gì hết.
Chuyện đến lúc này, coi như An Nam cũng đã nhận ra, hôm nay mình bị Lâm Khách chơi một vố, cơ bản Lâm Khách không có ý muốn hợp tác với hắn, mà Cận Thanh Việt chỉ xuất hiện đột ngột để giúp đỡ, một mình Lâm Khách là chưa đủ chắc chắn.
"Chúng ta sẽ "nói chuyện" vào lần gặp nhau tiếp theo."
Nghe thấy câu khiêu khích này, Lâm Khách xoay người rời đi, không hề quay đầu lại nhìn.
Ngược lại Cận Thanh Việt đi xe lăn ở phía sau Lâm Khách, quay đầu nhìn An Nam một cái, ánh mắt đó có ý gì trong lòng hai người đều rõ.
An Nam đáp lại anh ta bằng nụ cười và như đang nói: "Đợi đấy."
Cận Thanh Việt không bày ra vẻ hài lòng hay không, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Không có tiếng la hét, cũng chẳng có âm thanh điên loạn từ An Nam, chiến thắng này rất im lặng, như không có thật.
Sau khi Lâm Khách đi vài chục bước khỏi tầm mắt An Nam, mới khó nhọc quay đầu lại hỏi Cận Thanh Việt: "Anh vẫn đi theo tôi à?"
Câu hỏi làm cho Cân Thanh Việt sửng sốt.
Sau đó, anh ta nở nụ cười nhẹ ngàng, nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu: "Không chỉ có tôi, các cô ấy cũng đang chờ cậu."
Lâm Khách quay đầu, thấy một cô gái gấp đến đỏ bừng mặt đang chạy đên, đó là Úc Sanh.
Úc Sanh nhìn thấy Lâm Khách, bè hỏi Cận Thanh Việt: "Có thể mở quan tài ra không?"
Quan tài?
Không đợi Lâm Khách hỏi, đã thấy Úc Sanh lại vội vã chạy đi, "lạch cạch" đẩy một cỗ quan tài rất lớn ra ngoài, trong quan tài kia còn có người đang gõ "lộp cộp" lên nắp.
Còn nghe thấy loáng thoáng tiếng từ bên trong truyền ra: "Anh trai nhỏ à? Có phải là anh trai nhỏ hay không?"
Lâm Khách: "..."
Ai vừa nói đấy?
Quan tài động đậy, thấy nắp quan tài không trấn được nữa, Lâm Khách nhíu mày, chậm rãi bước lùi về sau.
"Ầm" một tiếng, nắp quan tài bay về phía trước, vụn gỗ bay đầy mặt, Lâm Khách giơ tay lên che, nhìn thấy gương mặt đen thui của DƯơng Nguyệt.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa kích động, hét lên "A a a a", "Anh trai nhỏ vẫn còn sống", rồi lập tức nhào đến.
Lâm Khách không thích tiếp xúc với người lạ, lui về phía sau một bước giữ lấy cánh tay cô: "Đợi đã, chuyện gì thế."
Dương Nguyệt kích động nói: "Đều là kế hoạch của Cận thần đó! Bây giờ An Nam chết rồi!"
Lâm Khách ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra.
Dương Nguyệt cũng là người chơi hoa hồng trắng.
Lúc đầu Cận Thanh Việt chỉ dẫn theo Úc Sanh và Dương Nguyệt, đến bây giờ đã hiểu, hiển nhiên là sử dụng quan tài này để che giấu danh tính người chơi của DƯơng Nguyệt, đợi đến khi mình tới, sẽ để Dương Nguyệt cặp với mình, đẩy An Nam ra ngoài, kích hoạt điểm chết của An Nam.
Đúng là kế hoạch kín đáo.
Quả nhiên, sau khi Dương Nguyệt xuất hiện không bao lâu, cách đó không xa truyền đến tiếng dây leo hoa hồng xào xạc trên mặt đất, sau đó là tiếng xé rách cơ thể, chúng đã tìm thấy chất dinh dương mới, An Nam khác với người thường ở điểm này, không hề phát ra một tiếng kêu la nào.
Mà ở xa hơn nữa, lại truyền đến tiếng của phù thủy khi được cấp chất dinh dưỡng.
"Thực ra là muốn dẫn luôn Dương Nguyệt đến cứu cậu." Cận Thanh Việt nghiêng tai lắng nghe, mới xin lỗi nói, "Lại không ngờ cậu đi xa đến thế."
Không ngờ tôi lại đi xa đến thế...
Đây đúng là thật, không ai có thể nghĩ được một người chơi dưới sự áp chết tuyệt đối của An Nam còn có thể lên kế hoạch phản lại, nhưng lời này...
Lâm Khách thấy dở khóc dở cười: "Anh cũng dùng tôi làm mồi nhử nhỉ?"
<Kênh chat: Tôi hiểu rồi, anh trai nhỉ là kiểu người có gì là hỏi thẳng, tôi cũng muốn biết!>
<Kênh chat: Được rồi, Cận thần cũng không có nghĩa vụ phải cứu cậu ta, cho dù là dùng làm mồi nhử, thì Cận thần đã cứu anh trai nhỏ của mấy người nhiều lần rồi.>
<Kênh chat:??? Tự tin gớm, chắc chắn anh Lâm đã nghĩ ra cách rồi! Thậm chí tôi còn đã nghĩ có phải anh Lâm cũng tính được Cận thần sẽ xuất hiện hay không.>
Ở chung với Lâm Khách lâu như vậy, Cận Thanh Việt sẽ biết cậu thông minh như thế nào, cũng không phủ nhận: "Cho dù cậu ở đâu, An Nam cũng cố gắng làm tổn thương cậu, đạo cụ thành danh của hắn chính là "Vô hình", chỉ cần không giải trừ hiệu quả, có thể tự do đi bên ngoài phó bản, hắn không xuất hiện, nguy hiểm vẫn tồn tại. Tôi xin lỗi vì đã không cứu cậu kịp lúc."
"Tôi cũng đoán được sơ qua kế hoạch của anh," Đầu ngón tay Lâm Khách chạm vào băng gạc trước ngực, "Mặc kệ có anh hay không, bọn họ đều sẽ tìm đến tôi, muốn giết tôi là bọn họ, không liên quan đến anh, chuyện này tôi hiểu rõ. Anh cố gắng để bảo vệ tôi, tôi biết ơn điều đó. Nhưng tôi cũng biết rất rõ, bởi vì họ muốn chiếc nhẫn trên tay tôi, cách anh sử dụng tôi như mồi nhử làm tôi không thích."
"Nếu không ngại có thể nói ra mục đích thật sự của anh, hiện tại tôi sẽ cho anh câu trả lời, có đồng ý hợp tác với anh hay không, còn chuyện bảo vệ...Có lẽ bạn cũ cần anh bảo vệ, còn tôi thì không."
<Kênh chat: Huhu, anh trai nhỏ vẫn dịu dàng như trước, nói chuyện lịch sự có rõ lý do.>
<Kênh chat: Dịu dàng à? Cũng cứng đấy, lần đầu tiên tôi thấy có người nói không cần Cận thần bảo vệ.>
<Kênh chat: Có một nói một, anh Lâm đã nói là không cần.>
<Kênh chat: Đúng thế, Cận thần qua cửa cần phải dùng đạo cụ, anh trai nhỏ dùng tay không cũng đủ giết hết.>
<Kênh chat: Không phải, cậu ta có đạo cụ...>
Cận Thanh Việt nhìn chằm chằm Lâm Khách, bỗng nhiên nở nụ cười: "Được. Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết."
Lâm Khách khoanh tay nhìn.
"Không chỉ có tôi cần cậu, cậu cũng cần tôi." Cận Thanh Việt nói, "Cậu bị một người rất nguy hiểm nhìn chằm chằm, cho đến bây giờ, người kia còn chưa từng gặp phải đối thủ ở thế giới Chủ thần, cũng chưa ai từng thắng đối phương, quan trọng hơn là, đã rất lâu rồi hắn ta chưa tiến vào phó bản."
"Vừa lúc người đó là kẻ thù của tôi, chỉ cần đi bên cạnh cậu, tôi có thể bắt được hắn. Tôi không có ác ý với cậu, cậu có thể xem tôi như người không liên quan, chỉ cần nhớ kỹ, cho dù xuất hiện nguy hiểm nào, tôi cũng không để cho cậu bị đào thải" Cận Thanh Việt cam đoan nói.
"À," Lâm Khách hiểu õ, "Không khách gì tôi đoán, kế tiếp hắn sẽ vào phó bản tìm tôi à? Ai thế?"
"Hắn tên là Ân Lý," Cẩn Thanh Việt dừng một lát, "Có lẽ cậu cũng biết hắn."
'Không biết." Lâm Khách vô tình phủ nhận.
Nói gì thế, người chưa vào phó bản làm sao cậu biết được?
Nhưng một giây sai, đột nhiên cậu nhận ra gì đó, từ từ nhìn Cận Thanh Việt: "...Ở đâu?"
"Trong và ngoài"* Cận Thanh Việt nói.
Lâm Khách: "..."
Gì mà cánh đồng với đất, thì ra là Ân Điền Thổ!
Gương mặt của Lâm Khách trở nên vặn vẹo, tronh lòng cũng hiểu được cảm giác của Cân Thanh Việt, tâm lý biến thái vì muốn trả thù, cũng khôn có gì là lạ.
Một giây sau cậu nói: "Đã biết, đã gặp qua rồi."
Vẻ mặt Cận Thanh Việt buông lỏng, đang định mở miệng nói lại bị Lâm Khách cắt đứt.
"Nhưng mà,"Lâm Khách nói, "Vẫn là câu nói kia, tôi không cần anh bảo vệ, chỉ là loại người đó, tôi có thể một chấp mười."
<Kênh chat: Mẹ nó, mặc dù rất đẹp trai, nhưng cậu ấy biết mình đang nói gì không đấy?>
<Kênh chat: Bây giờ tôi vừa sợ vừa vui, đây có phải là tạo Flag hay không!>
<Kênh chat: Đúng là, thắng có mấy trận đã bị phê hả? Cho dù Ân Lý ác độc cũng không phải là lý do một người mới đến nói thế, trời sinh làm chính nghĩa à? Trước khi nói chuyện, trước tiên phải hiểu rõ thực lúc đối phương đã chứ.>
<Kênh chat: Không phải chứ, giờ vẫn còn người như này hả?>
Sắc mặt Cận Thanh Việt khẽ biến, đang định nói, mặt đất lại chấn động.
Cường độ hiện tại vượt xa hai lần trước, mặt đất như vỡ ra, vô số dây leo to bằng bắp đùi mọc lên.
Dương Nguyệt đứng bên cạnh suýt chút nữa bị đâm trúng, cố vội vàng nhảy đi, miệng theo bản năng chửi bới. Nhưng khi cô nhìn thấy bóng dáng trong sương mù, tất cả lời chửi rủa đều biến thành một câu: "Mẹ nói..."
Hình ảnh một người phụ nữ cao lớn, mơ hồ đang chậm rãi xoay người, từng bước tiến về trấn nhỏ.
Phù thủy đã trở lại.
(*) Gốc câu này là 里外的里, mình không biết có phải là từ lóng gì không mà thấy dịch ra cứ sai sai. Nên note lại ở đây.