<Kênh chat: Hahaha, tôi muốn, câu nói này ở trong phó bản quá kịch tính, mà chủ yếu nhờ anh trai nhỏ hỏi!>
<Kênh chat: Đã đến mức này rồi mà vẫn còn muốn HE à!>
<Kênh chat: Hãy cẩn thận sự chết chóc từ Giáo chủ.>
Người đàn ông mù trả lời xong, cơ thể như mất hết sức lực, buông lỏng hai tay xuống.
Trái tim chết khô của phù thủy được đối phương cẩn thận đặt trong bàn tay trái, năm ngón tay của hắn run rẩy, sợ mình vô ý sẽ làm hỏng cánh hoa hồng...rất khó tưởng tưởng đó là bàn tay có thể bóp nát khối đá hay đầu người.
Vốn dĩ Lâm Khách không quá chắc với câu trả lời của người đàn ông mù, lúc này nghe thấy câu trả lới, tâm tình hơi phức tạp.
Dưới bóng khổng lồ của phù thủy, cậu vừa dẫn người đàn ông mù xuyên qua cánh đồng hoa hồng vừa nghĩ về phương án xử lý cuối cùng.
Boss phó bản này rất dễ lừa, điều này không thể thay đổi được. Cậu đã cố gắng dạy người đàn ông mù ra khỏi bóng tối, trau dồi phán đoán riêng của bản thân mình, không được quá tin tường người khác. Bây giờ mới thấy có vẻ như các giải quyết vấn đề này vẫn còn thiếu sót, nhất là tác động vẫn kém.
Bởi vì người đàn ông mù quá ngây thơ, và đây không phải thế giới thực, đây là một thị trấn đầy những ma thuật linh tinh, trái tim thuần khiết của bản thân không chỉ là tài sản vô giá của cá nhân mà còn là điều kiện duy nhất để qua cửa. Một khi người đàn ông mù học được cách suy đoán và nghi ngờ vấn đề, phó bản thị trấn sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Và hơn hết để cho một người như người đàn ông mù luôn phải nghi ngờ người khác, đề phòng với suy nghĩ của người chơi, anh ta sẽ không thể sống hạnh phúc.
Bây giờ thứ "dễ tin người" và ngây thơ này mới là bản chất của người đàn ông mù. Tính cách phát triển theo sự trưởng thành và cuộc sống mới làm bản thân sống thoải mái được.
Vậy làm sao để có thể chấm dứt hoàn toàn vòng lặp luẩn quẩn lừa gạt, tránh làm Boss sụp đổ, loại bỏ hết ác ý từ người chơi?
Lâm Khách dẫn người đàn ông mù đi vào lối vào thị trấn, nhìn thấy trấn nhỏ đổ nát và nhà thờ vẫn sừng sừng ở cách đó không xa.
Câu trả lời là Giáo chủ.
Nếu như ở phó bản trước, Lâm Khách chỉ tò mò về viện trưởng, thì ở phó bản này, cậu có cái nhìn trực quan hơn về vai trò của Giáo chủ hay phân thân của Chủ thần – Lục Chu.
Bọn họ vừa là phán quyết, vừa là bảo hộ vừa là cán cân cân bằng.
Trong nháy mắt, những lời của Hệ thống chủ thân vang lên trong đầu Lâm Khách.
"Ngài ấy là quy tắc của thế giời."
Boss trừng phạt không chỉ có sức mạnh vượt trội, vai trò quan trọng nhất của họ chính là xây dựng quy tắc. Không khó để sử dụng bạo lực và sức mạnh để trừng phạt cái ác, tôn vinh cái thiện, nhưng để xây dựng ra một quy tắc có thể làm cho thế giới hoạt động tốt lại càng khó hơn...Bởi vì cho dù là quy tắc gì, mọi người đều có thể tìm ra lỗ hổng trong đó và thu lợi từ đó, đồng thời họ cũng có thể cho thấy năng lực của bản thân khi nắm rõ quy tắc.
Chẳng lẽ Chủ thần muốn xây dựng lại một bộ quy tắc chính xác hơn? Điều đó rất khó khăn! Nơi này có vô số thế giới phó bản, chẳng lẽ một mình đối phương, không, một Chủ thần muốn cứu vớt toàn bộ thế giới.
Khó trách khiến tinh thần bản thân không ổn định!
Mặc dù trong lòng Lâm Khách đang điên cuồng chửi bới, nhưng trong đầu lại không tự chủ được nghĩ đến ngoại hình hoàn hảo của Lục Chu. Cậu không thể dao động, cũng không được thừa nhận trong thoáng chốc mình cảm thấy Lục Chu hơi đẹp trai.
"Có chuyện gì thế? Nhờ thờ có bị phá hủy không?" Người đàn ông mù ở bên cạnh lo lắng, cẩn thận hỏi lại.
Người đàn ông mù một lòng chân thành với phù thủy, thậm chí còn vì phù thủy chưa bao giờ bước gần đến nhà thờ, lúc này mới lộ ra vẻ thấp thỏm.
"Không, vẫn ổn." Lâm Khách hoảng hồn đáp lại, ánh mắt đảo quanh con đường không thể đi qua.
Khắp nơi đều là dây leo hoa hồng, rũ xuống dày đặc, lổm chổm toàn là gai nhọn, lạo xạo ở trong bóng tối. Người dân và người chơi ngã xuống đất đều bị chúng kéo vào bùn đất.
Có lẽ chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của phù thủy, những dây leo đó và tán hoa còn to hơn lúc tước, Lâm Khách đứng rất xa, đều có thể nhìn thấy gân trên lá.
Đúng là thế giời huyền huyễn, đoạn đường này không phải là để cho người thường đi qua.
Ngay khi Lâm Khách chuẩn bị vòng đường xa để đưa người đàn ông mù đến nhà thờ an toàn, dường như người đàn ông mù có cảm giác, vươn tay chạm vào dây leo hoa hồng đang lò dò trườn về phía hai ngươi, bóp nhẹ một cái.
Vang lên tiếng đứt gãy của dây leo.
<Kênh chat: Sợ thế.>
<Kênh chat: Dáng vẻ lúc nãy của người đàn ông mù làm tôi quên mất anh ta là Boss.>
<Kênh chat: Nhớ ra rồi, thì ra vẫn là Boss!>
Người đàn ông mù bẻ gãy dây leo lại lộ ra vẻ mặt đau lòng: "Tôi lại làm cô ấy đau, chúng ta, chúng ta đi nhanh đi."
Lâm Khách: "..."
Vâng, tất nhiên rồi! Anh nói gì cũng đúng!
Cậu tìm một con đường nhỏ gần nhất, ít bị chặn nhất, kéo người đàn ông mù chạy.
Năm phút sau.
Lâm Khách quay đầu nhìn thoáng qua con đường nhỏ đã bị dẹp gọn, đi trong gió hỗn loạn, tự hỏi có phải bản thân đã quá lo lắng cho người khác khi nghĩ người đàn ông mù dễ bị bắt nạt.
Dường như thông qua hương Lâm Khách dẫn đường nhận được thông tin, người đàn ông mù mò mẫm về phía trước, bước chân ngày càng nhanh. Bởi vì anh ta có sức mạnh chống lại hoa hồng, cứu được khá nhiều người dân trên đường đi.
Những người dân sau khi được cứu vẫn còn hoảng loạn, đợi đến khi nhận ra người đàn ông mù đã cứu mình thì thấy rất xấu hổ. truyện ngôn tình
Sao bọn họ có thể quên đi lai lịch của thị trấn hoa hồng dây? Khi đó mọi người thật lòng hái hoa hồng đưa cho Dạ Oanh, cũng chân thanh hy vọng hai người họ có thể ở bên nhau hạnh phúc.
Chẳng qua sau khi người đàn ông mù bị lừa, Dạ Oanh biến thành quái vật phù thủy, bọn họ không dám đến gần họ nữa, dần dà cảm thấy tinh thần người đàn ông mù có vấn đề...Thêm vào đó, mỗi lần người đàn ông mù xuất hiện, hoa hồng trong thị trấn như phát điên với trái tim phù thủy, họ không còn chào đón người đàn ông mù nữa.
"Xin lỗi," Một người dân trong trấn chân thanh xin lỗi, "Nếu lúc anh bị lừa, có người trong chúng tôi dám đứng ra nói cho anh biết thì tốt rồi."
"Sao anh lại đi xin lỗi tên ngốc này, nếu không phải do quá ngu, sao Dạ Oanh mới biến thành như vậy? Anh ta không xứng với Dạ Oanh, vừa không bảo vệ được Dạ Oanh vừa không bảo vệ được thị trấn." Tuy nhiên, cũng có người dân sau khi phát hiện người cứu mình là người đàn ông mù, thẹn quá hóa giận, vội vàng chạy về phía nhà thờ.
Người đàn ông mù nghe thấy cái gì cũng không vui không giận, nếu như thấy đau buồn, liền cúi đầu sờ trái tím trong lòng bàn tay.
"Đúng là do tôi quá nhỏ yếu nên không bảo vệ được bọn họ đúng không?" Cuối cùng, đối phương vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
<Kênh chat: Mẹ nó, sao Boss này làm người ta không dám nhìn thẳng vào anh ta thế, mặc dù tôi không nỡ mắng nhưng mà vẫn thấy giận!>
<Kênh chat: Nếu là bình thường tôi sẽ thoát ra ngoài, nhưng anh trai nhỏ đang ở đây, tôi muốn xem tiếp thì nên làm sao đây?>
<Kênh chat: Tôi thấy khó hiểu, dù sao thì tính cách cũng khó thay đổi...Tôi không có ý nói ai không tốt cả.>
<Kênh chat: À, anh trai nhỏ an ủi cũng rất kỳ lạ. Không có gì thay đổi, chẳng lẽ mong đợi thế giới thay đổi sao?>
<Kênh chat: Nói thật, tôi thấy người đàn ông mù cũng rất tốt...Tại sao lại phải thay đổi?>
"Không sao," Lâm Khách đứng bên cạnh người đàn ông mù, liếc nhìn đối phương, "Đây là trấn nhỏ thuộc về anh và phù thủy, anh không làm sai gì cả, cũng không cần nghĩ mình làm họ thành như vậy hoặc là phải thay đổi thành dáng vẻ khác mới có thể sống tốt."
Người đàn mù nghe xong thì thấy hơi ngạc nhiện.
Hắn hoàn toàn không rõ ý của Lâm Khách, bảo hắn vẫn như hiện tại, chẳng phải sẽ luôn bị lừa, vẫn mạng đến tai họa cho mọi người, tổn thương đến những người muốn quan tâm đến mình sao?
Hai người đã đi đến trước giáo đường, bên trong bên ngoài giáo đường đầy người, bọn họ nhốn nháo, vừa chửi rủa vừa cố tránh nhưng thực vật trồi lên từ mặt đất tấn công. Không ít người cố gắng leo lên cây để trèo vào nhà thờ, nhưng đều bị gió thổi từ bên trong nhà thờ đẩy ra ngoài.
Người trến ở trong cùng đám người, người đang lắc cánh cửa sắt xinh đẹp của giáo đường chính là Cao Phi Phàm, giọng nói của hắn tràn đầy tức giận: "Đâu rồi? Đi ra đi? Không phải là Giáo chủ à, thấy mọi người gặp nạn mà không cứu, có là thần tiên cũng chửi chết mày!"
<Kênh chat:...>
<Kênh chat: Đỉnh, sao tên này vẫn sống được đến giờ thế.>
<Kênh chat: Chắc là quá sợ chết, dù sao cũng sắp chết, dám mắng cả Boss trừng phat?>
<Kênh chat: Chỉ có tôi cảm thấy Giáo chủ và các vị thần ơ trên xung đột nhau à? Không có văn hóa thật đáng sợ!>
Lâm Khách nhíu mày tiến lên, A Cương đang lủi trốn tróng góc, thấy cậu đi lên liền chạy ra, vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Lâm, hai người họ chưa quay lại...chúng tôi bị tách ra..."
"Không mở được cửa à?" Lâm Khách hỏi.
"Mở không được," A Cương hơi sốt ruột, "Lúc đầu những thực vật kia còn sợ giáo đường, sau đó từ từ tấn công, Giáo chủ không mở cửa, mọi người sẽ chết ở chỗ này!"
Hắn nói xong, ngửa cổ lên nhìn trời.
Bóng dáng phù thủy trong đêm tối càng sợ hơn, như ngọn núi lững thững áp trên đầu mọi người.
"Để tôi thử, tôi đã nhận được chúc phúc từ Giáo chủ." Lâm Khách nghiêng tai lắng nghe, dường như nghr thấy tiếng gió trong nhà thờ đang gọi mình.
Người dân trong trấn nghe thấy cậu nói thế, nhao nhao tránh đường, Cao Phi Phàm quay đầu, thấy Lâm Khách phá sân khấu của mình, vẻ mặt khó chịu: "Cậu có thể mở được cửa không? Hay cố lừa người chiếm chỗ an toàn."
"Giữ sức đi, anh thấy chỗ của mình có an toàn không?" Một giọng nói của phụ nữ vang lên đáp lại, đó là Dương Nguyệt.
Cao Phi Phàm: "..." Nhìn người dân bên cạnh dùng búa chặt đứt ba bốn dây leo, tiếp tục sẵn sẵng chém thêm bốn năm dây leo nữa, hắn đành phải câm miệng.
Lâm Khách dẫn người đàn ông mù đi lên, lắc lắc ổ khóa, người đàn ông mù cũng giúp nhưng không mở được.
Lúc này, giữa không trung truyền đến tiếng gọi: "Anh Lâm Khách!"
Lâm Khách ngẩng đầu, thấy Úc Sanh và Cận Thanh Việt đang lơ lửng cách đó không xa, Cận Thanh Việt nhắc nhở cậu: "Cậu đã nhận chúc phúc dị hóa, có thể nói chuyện với gió."
Anh ta nói xong, Lâm Khách đi lại gần giáo đường, lại càng bị những cơn gió âm ĩ đến khó chịu, lúc này vừa vặn có một cơn gió mạnh ập đến thổi bay tóc cậu.
"Sao giờ cậu mới đến!" Cơn gió hét lên, "Chúng tôi săp không ngăn nổi đám hỗn loạn này nữa rồi!"
"Giáo chủ đâu rồi?" Lâm Khách lớn tiếng hỏi cơn gió, long Lâm Khách hơi động.
"Giáo chủ cực kỳ yếu! Anh ta sắp biến mất rồi!" Gió lướt bên tai Lâm Khách nói, "Chỉ sợ không có cách nào mở cửa cho mọi người, trừ khi cậu nguyện ý cho anh ấy một ít máu đầu tim."
Theo giọng nói của gió, một rễ cây nhỏ từ bên trong giáo đường lặng lẽ thò ra, rung rung giữa không trưng.
Bên tai Lâm Khách ong ong, Cao Phi Phàm ở bên cạnh hoảng sợ hét lên: "Mẹ, mẹ ơi, bên trong có thứ gì đó chạy ra!"
Lời nói của Cao Phi Phàm làm mọi người hoảng loạn, trong lúc hoảng hốt, Dương Nguyệt lập tức nắm lấy cánh tay cậu: "Anh trai nhỏ, chạy nhanh!"
Giữa không trung, nữ phù thùy chậm rãi di chuyển trên bầu trời giáo đường, hai đóa hồng khổng lồ giữa trán như hai mắt mở bung to ra, như hai tàn pháo hoa đỏ tươi giữa bầu trời.
Trong nháy mắt, hai tai mọi người đau nhức, bị một tiếng rít gào khiến tai bị điếc tạm thời.
Nhưng Lâm Khách không cảm nhận được, cậu cũng không biết mình lo sợ vì mất đi Giáo chủ hay không thể qua cửa, hay chỉ đơn giản vì Giáo chủ yếu đi nên mới lo lắng.
Tóm lại cả người cậu đều choáng váng, tập trung tìm được dây rễ rất suy yếu kia, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy nó trong lòng bàn tau.
Xúc cảm xù xì thoáng qua. Cậu vơi bỏ băng quấn quanh người mình.
<Kênh chat: Anh trai nhỏ muốn làm gì? Sao nhìn nguy hiểm thế!>
<Kênh chat: Ôi tay anh trai nhỏ đang run kìa!>
Một giây sau, khi phù thủy gào lên tấn công cũng là lúc Lâm Khách cắm sâu rễ yếu ớt vào trong người mình.
Trong lúc mặt đất chấn động, cậu như không còn thấy đau đơn nữa.
Trong bóng đêm, mùi máu tươi nồng đầm thoáng qua, ánh bạc của giáo đường sáng hơn một chút.
Nữ phù thùy tức giận gào thét, cơ thể đụng phả bức tường vô hình, sau chấn động rung trời bị dội trở về, cô tả ngửa đầu lên chuẩn bị tấn công lần nữa.
Ở phía dưới, người dân và người chơi sợ tới mức tè dầm, không phân biệt gì nữa.
Trong đám người hoảng loạn, chỉ có Lâm Khách nắm lấy khưng cửa nhà thờ, xương ngón tay trắng bệch.
Cậu thấy mình dần mất sức, nhất là mỗi khi nữ phù thủy tấn công, cậu đều cảm thấy mình dần yếu đi.
"Quá nguy hiểm," Một giọng nói truyền đến, là Cận Thanh Việt không biết xuống mặt đất từ khi nào, "Cậu không hề biết cần bao nhiêu máu tươi mới có thể cứu được Giáo chủ."
"Không sao," Lâm Khách cúi đầu, giọng nói rất nhẹ, "Anh ấy chết chúng ta đều phải chết. Tôi không thể để anh ấy biến mất."
Đúng lúc cậu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng "rầm rầm".
Cửa nhà thờ đã mở ra!
Dây rễ rời đi, băng gạc nhanh chóng quấn lấy cơ thể Lâm Khách, tầm mắt Lâm Khách dần rõ ràng, cậu còn chưa kịp nhúc nhích đã bị xô đẩy vào giáo đường.
"Được cứu rồi!"
"Nhanh vào đi!"
Người dân mừng phát khóc, người chơi thì reo hò.
<Kênh chat: Không đúng, NPC vui vẻ thì không sao, sao ngay cả người chơi cũng bị cuốn theo thế, rõ ràng đây chỉ là nơi trú tạm thời, ngoài trừ anh trai nhỏ ra không ai nghĩ cách qua cửa sao?>
<Kênh chat: Đừng đánh giá cao mức trung bình của người chơi, đầu mối qua cửa của phó bản cấp D trở lên đều khá huyền học, giống như từ khi tôi tiến vào phó bản cấp C đến giờ, chưa bao giờ nghĩ sẽ qua cửa như nào...Thường là có người dẫn sẽ qua cửa, nếu không có thì chịu cúi đầu chết.>
<Kênh chat: Thật ra anh trai nhỏ cũng không chú tâm đến việc qua cửa, chỉ là suy nghĩ của cậu ấy, nói nào nhỉ, tôi luôn cảm thấy suy nghĩ của cậu ấy với phó bản và tư duy qua cửa rất khớp với phó bản, đúng là tài! Kết hợp hoàn hảo với phó bản!>
Trên màn hình, Lâm Khách nắm lấy tay người đàn ông mù, dẫn anh ta đến nhà thờ.
Bên trong cánh cửa nhà thờ tỏa ra ánh sáng dẫn đường ấm áp.
"Cậu không sao chứ?" Người đàn ông mù không nhìn thấy nhưng nhận ra Lâm Khách bị thương.
"KHông sao đâu." Lâm Khách không cảm thấy quá đau.
Bởi vì vừa mới lấy lại sức, cậu và người đàn ông mù bị bỏ lại phía sau đám người, ở phía trước đã có rất nhiều người xếp hàng dài ở trước của nhà thờ.
Giọng nói và tiếng va chạm của phù thủy truyền từ không trung đến, như từng tiếng sấm rền.
Cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, giống như trước đêm xảy ra phán xét gì đó.
Lâm Khách không khỏi lo lắng, nhìn cửa từ phía xa, đột nhiên trước mắt tối sầm lại.
Là một dáng người cao lớn chặn ánh sáng bên trong cửa.
Lâm Khách mở hé mắt.
Tà áo choàng dài đỏ thẫm sát đất, trong ánh mắt sâu thẳm của Giáo chủ mang theo mệt mỏi và u ám, hắn yên lặng quét qua một vọng, cuối cùng dừng trên người Lâm Khách và người đàn ông mù đứng cách xa mình nhất.
Trong nháy mắt, Lâm Khách như thấy trong đôi mắt đen kịt của Giáo chủ xuất hiện chớp qua màu hổ phách.
Nhưng khi nhìn lại, vẫn là màu đen tối đó.
"Không cần xếp hàng nữa," Giáo chủ thu hồi ánh mắt, giọng nói trầm khàn, "Tối nay, mỗi người chỉ có một cơ hội sám hối. Đến sớm hay muộn đều như nàu."
"Điều qua trọng là...Có được tha thứ hay không."
Hắn vửa dứt lời, đám người vừa rồi còn vui mừng đột nhiên yên lặng.
Chỉ có Lâm Khách đứng ở cuối hàng, cười vì hiểu rõ ý.
Xem ra, đêm nay không phải là đêm yên bình.
- --
Nếu ngày nào đó, các bạn không còn thấy truyện nhà mình nữa thì có thể mình đã đưa hết lên Wordpress. Còn ngày nào thì chưa biết! Và như thường lệ, nếu chúng ta có duyên sẽ gặp lại vì có thể mình sẽ không dẫn link. Hẹn chương bùng nổ ngày nghỉ lễ nha!!
Nay mình đang đọc bộ Niềm vui dưới cơn mưa gì đấy. Bạn dịch truyện mượt quá trời mà hay nữa chứ. Dù mình chưa đọc H tục hay song tính bao giờ nhưng vẫn thấy ổn. Có lẽ một ngày nào đó mình cũng sẽ thử sức 😉.