• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bây giờ cô phải về?" Khi anh mở cửa, túi nilon treo trên ngón tay út cọ xát với cửa tạo ra tiếng "rầm rầm".

"Vâng nhưng phải đợi một lát mới có người đến đón tôi." Trong lòng bàn tay Diệp Đằng đang cầm cái bánh nếp anh đưa, lạnh buốt.

"Vào đây mà chờ." Đào Dã đẩy cửa ra. Phòng khách của anh đều có thể nhìn ra ngoài, khi nào có xe vào thì ra cũng không muộn, lại không cần đứng chờ ở ven đường, huống hồ mưa đang lớn thế này.

Diệp Đằng thu ô lại. Quả nhiên là anh đi mua cơm ở cửa hàng tiện lợi, lúc này anh đang cho nó vào lò vi sóng để hâm nóng: "Ăn cơm à?"

"Ừ." Lúc ở một chỗ với anh Diệp Đằng luôn có chút khẩn trương: "Anh về lúc nào đấy?"

"Hôm qua." Đào Dã ngồi trên sô pha bên cạnh cô, tùy tiện mở TV, không biết đang chiếu phim cẩu huyết gì, nhân vật chính đang hôn nhau. Anh liếc nhìn cô đang xé vỏ bánh, nhanh chóng chuyển kênh.

Diệp Đằng ngẩng đầu, thấy người dẫn chương trình của một kênh thiếu nhi đang dùng ngữ điệu khoa trương giới thiệu, cô nhíu mày duỗi tay về phía anh.

Đào Dã cười trượt điều khiển đến cho cô, đứng dậy lấy hộp cơm.

Lúc quay lại thấy TV đang chiếu chương trình dành cho người lớn tuổi.

Diệp Đằng mở cái miệng nhỏ cắn cái bánh nếp, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía anh cười cười.

Đào Dã cầm cái đôi dùng một lần gõ vào đầu cô: "Lại nói tôi già rồi?"

"Anh Dật Trần nói rằng trước kia anh là một tay đua, thật không đấy?"

Ngoài trời mưa rất to, bên ngoài có một cây hoa quế đã sớm bị mưa làm đổ.

"Ừ, tôi còn là thần cuồng hoàng hoàng."

"Thần cuồng hoàng hoàng là gì?"

Là từ chuyên nghiệp trong giới đua xe à? Sao lại nghe giống vắc-xin phòng bệnh cho chó vậy?

Đào Dã mở nắp hộp cơm ra, mùi thơm của đồ ăn lan tỏa khắp phòng. Vốn dĩ Diệp Đằng đã ăn bánh rồi nhưng không hiểu sao lúc này lại không chút tiền đồ nào mà thấy đói.

"Thần bí năng lượng, cuồng nhiệt tình tay lái, hoàng kim an toàn lốp xe, hoàng kim thần bí bộ kiện." Đào Dã nghiêm túc nói một tràng, Diệp Đàng nghe chả hiểu một từ nào cả.

"Nghe có vẻ rất lợi hại."

Đào Dã nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, nhịn không được bật cười. Diệp Đằng có thể nhìn từ vẻ mặt của anh: Anh lại nói hươu nói vượn.

"Anh lại gạt tôi! Mấy từ này không phải do anh bịa ra chứ?"

Đào Dã không trêu cô nữa: "Tôi không có bản lĩnh này, thần cuồng hoàng hoàng là chạy chạy tạp đinh xe bản tốt nhất. Ngày đó bộ này tìm được rất khó."

Chạy chạy tạp đinh xe... Đây không phải là trò chơi từ hồi xưa chứ?

"Bỏ đi. Tôi cũng không cố tình muốn hỏi về quá khứ của anh." Diệp Đằng cảm thấy anh vẫn luôn giữ kín như bưng, hình như không thích chia sẻ chuyện của mình với người khác cho nên đến bây giờ những điều cô biết về anh rất ít.

"Cố Dật Trần còn nói cho cô cái gì không?" Đào Dã ăn được một tí đã dừng lại, có vẻ anh ăn không nhiều.

"Chẳng nói cái gì nữa." Diệp Đằng cầm cái túi bánh nếp trong tay vứt vào thùng rác.

Thật ra anh ấy còn nói bây giờ Đào Dã đang chữa bệnh. Lúc ấy Diệp Đằng còn khẩn trương hỏi bệnh gì, kết quả Cố Dật Trần nói rằng: Đầu óc có bệnh.

"Tôi đúng là một tay đua nhưng là chuyện của ba năm trước."

"Vậy bây giờ anh làm gì?" Diệp Đằng thấy mỗi ngày anh đều ăn không ngồi rồi.

"Nghỉ phép." Đào Dã thu dọn đồ trên bàn.

"..."

Nghỉ phép ba năm? Bỏ đi, có tiền làm gì chẳng được.

"Còn muốn hỏi gì không?"

"Không có." Diệp Đằng lắc đầu.

Đào Dã cười nhạt: "Sao không hỏi tôi người ở đâu? Cao bao nhiêu, cân nặng thế nào?"

"..."

Điều cô tò mò muốn biết có rất nhiều ví dụ như anh không làm việc thì lấy gì để nuôi sống chính mình? Không thể ăn bám bố mẹ chứ? Ví dụ như người nhà của anh đâu? Sao trên tay anh lại có vết thương?... Diệp Đằng cảm thấy mình tò mò về đời sống riêng tư của người khác như một tên biến thái, hơn nữa quan hệ của bọn họ chưa đến mức điều gì cũng chia sẻ cho nhau biết.

Vì muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh, cô ở trên mạng tìm kiếm rất nhiều, thường xuyên dạo ở mấy diễn đàn về đua xe. Thế mới biết hóa ra lúc mười lăm mười sáu tuổi anh đúng là một đại ma vương, năm mười ba tuổi phá vỡ kỉ lục ở cuộc đua F4, bộc lộ sự tài giỏi của mình trong giới đua xe, được mọi người gọi là "Thiên chi kiêu tử"*, sau lại giành được giải cao trong rất nhiều cuộc đua. Năm mười chính tuổi lần đầu tiên tham gia đua F1 đã đạt được thành tích không tầm thường, mọi người chờ mong anh sẽ tỏa sáng một lần nữa tại cuộc đua F1 nhưng lại chỉ chờ được tin tức anh rời khỏi đoàn xe.

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì không một ai biết. Đến sau này anh trở này câu chuyện xưa trong miệng của mọi người.

Người mà cô thích đã có một thời rất tỏa sáng. Thế nhưng Diệp Đằng lại có một ý tưởng xấu, mặc kệ trước kia có xảy ra chuyện gì, may mắn là anh đã rời khỏi đội, nếu không vĩnh viễn cô và anh sẽ chẳng có điểm giao nhau nào.

Tiếng chuông điện thoại của Diệp Đằng vang lên, cô phát hiện chính mình đã quên chuyện mình còn phải về nhà.

"Tôi phải đi rồi. Cảm ơn bánh nếp của anh. Gặp lại sau." Diệp Đằng đứng lên, không chú ý liền va đầu vào bả vai của Đào Dã.

Anh híp mắt nhìn, tầm mắt rơi xuống đôi giày cao gót của cô, thảo nào tự dưng hôm nay cô cao như vậy. Nhưng anh cũng nhìn thấy vết thương ở gót chân cô, tuy đã lành nhưng nếu đi tiếp không chừng nó sẽ chảy máu tiếp.

"Từ từ." Anh lấy từ kệ TV mấy cái băng cá nhân đưa cho cô: "Lần sau chọn giày thoải mái mà đi."

Diệp Đằng xé băng cá nhân, ngồi xổm xuống dán ở gót chân: "Nữ sinh thích xinh đẹp sẽ không sợ đau, anh không hiểu đâu."

"Tôi đi đây!" Diệp Đằng mở ô ra, quay đầu về phía anh vẫy tay tạm biệt rồi chầm chậm đi vào trong màn mưa.

Đào Dã nhìn bóng dáng của cô bật cười: "Nhỏ mà lanh..."

- --------------

Từ cái lần Lâm Sơ đến lớp năm tìm Diệp Đằng, mọi người đều truyền tai nhau nói rằng học bá xinh đẹp đã có người thích rồi.

Đám nam sinh đều kêu than, chỉ có các nữ sinh lại bắt đầu bàn tán ai có thể may mắn gây ấn tượng với vị học bá này.

"Thiên ca, nói thật ra, có phải cậu mới cùng tiểu mỹ nữ yêu đương đúng không?"

"Chắc chắn luôn, Thiên ca vừa ra tay đã có tin người đấy có người thích."

"Cái lần phân nhóm lần trước tớ đã biết rồi. Thiên ca trâu bò thật!*"

*Trâu bò hay còn gọi là ngưu bức, tức là chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ mang ý bất nhã.

Buổi sáng Phùng Thiên mới tới trường đã bị một đám nam sinh vây quanh, hỏi đông hỏi tây.

"Tất cả đều nhàn rỗi quá phải không?" Phùng Thiên ngồi xuống, thuận thế liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống rỗng của Diệp Đằng.

Tuy rằng Lâm Mạt đã hỏi qua nhưng cậu ta vẫn thấy khó chịu, muốn chính miệng cô nói không có thích ai mới yên tâm hoặc là nghe cô nói người kia chính là chính mình cũng không tồi. Nghĩ đến đây Phùng Thiên bất giác cong cong khóe miệng.

Diệp Đằng đi vào lớp đã bị đám nam sinh kia dùng ánh mắt quái dị nhìn cô chằm chằm. Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, không có mặc ngược. Cô cất balo vào ngăn bàn, mặc kệ bọn họ.

Phùng Thiên không biết làm bài kiểm tra ở đâu, đưa từ phía sau cho cô.

"Cái gì đây?"

"Bài kiểm tra của tôi, không phải cậu muốn nó à?"

Diệp Đằng nhìn thoáng qua mỗi câu chỉ viết được một ít, đẩy trở về: "Cái này không có bất kì giá trị tham khảo nào, cậu cũng không muốn học thì tôi vì cái gì mà phải uổng phí công sức?"

"Ai nói tôi không muốn học?" Phùng Thiên bực mình, lại hạ giọng xuống: "Tôi không phải chỉ kém tiêu chuẩn một ít thôi à?"

Xung quanh tất cả đều cười trộm.

"Ai cha, Thiên ca vì yêu mà học."

"Phùng Thiên, tôi thương lượng với cậu chuyện này." Diệp Đằng vừa nghe bọn họ nói mình và Phùng Thiên là một đôi đã cảm thấy phiền: "Có thể nói với bọn họ một tiếng đừng có đem ghép tôi với cậu là một đôi, người không biết lại cho rằng cậu với tôi có ý gì đó."

Phùng Thiên không nghĩ cô sẽ trực tiếp nói ra, vẻ mặt kinh ngạc, không biết phải trả lời cô như thế nào, trái lại còn hỏi cô: "Tôi với cậu thì có ý gì? Tôi còn muốn hỏi cậu đối với tôi cậu có ý gì?"

Diệp Đằng thấy mình với cậu ta đúng là ông nói gà bà nói vịt, xoay người trở lại: "Tôi có bệnh à?"

Mấy nam sinh lúc nãy còn ồn ào nháy mắt đã an tĩnh như gà, tuy rằng bình thường họ cũng nhìn quen Diệp Đằng với Phùng Thiên cãi nhau nhưng cũng chỉ cho rằng đấy là đánh yêu, thậm chí Phùng Thiên cũng cảm thấy như vậy. Nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy... Sự tình hình như không đúng lắm, bọn họ nhìn sắc mặt của Phùng Thiên. Cậu ta đá văng ghế ra, mặc kệ tiếng chuông vào học đã vang lên, lập tức đi ra ngoài.

Lúc tan học, Diệp Đằng bị Lưu Sướng chặn ở cửa lớp.

"Thiên nhi nói muốn nói chuyện với cô."

"Tôi vội phải về nhà, có chuyện gì thì mai ở trường nói." Diệp Đằng cảm thấy mình với cậu ta chẳng có gì để nói, hơn nữa mỗi lần nhìn mặt cậu ta đều thấy khó chịu. Nói chuyện với cậu ta quá khó khăn, cô đặc biệt sợ ngày nào đấy nhịn không được sẽ cho cậu ta một quyền.

"Chỉ năm phút thôi, ở quán trà sữa." Lưu Sướng nhìn rất nghiêm túc: "Phùng Thiên giống như một đứa trẻ vậy. Tôi với nó lớn lên từ nhỏ nên rất hiểu nó, nó không xấu, đừng trông mặt mà bắt hình dong."

"Tôi cũng có tiêu chuẩn phán đoán của riêng mình. Cậu ta ấu trĩ nhưng không có đạo lý rằng tất cả mọi người phải chịu đựng sự ấu trĩ của cậu ta cho nên tôi hẳn không có cái nghĩa vụ này." Diệp Đằng vẫn luôn chịu đựng cậu ta nhưng mấy người bạn của cậu ta, cô thật sự chán ghét: "Huống hồ, tôn trọng cũng là cho nhau cơ hội."

Lưu sướng cười gật đầu: "Vậy cô đi đi."

Lâm Mạt chạy chầm chậm theo Diệp Đằng ra khỏi lớp học, lúc xuống tầng lặng lẽ thở phào một hơi: "Đằng Đằng cậu thật lợi hại, cậu ta chẳng nói được lời nào."

Diệp Đằng chớp chớp mắt nhìn về phía cô ấy: "Lợi hại đúng không? Tớ sẽ trở thành thiên hạ vô địch thủ."

Nói với cậu ta hai câu này thật sự không là gì cả. Cô còn có thời điểm huy hoàng hơn, nói chuyện với một đám đại nhân mà không hề lo sợ. Bởi vì cô biết, có đôi khi trầm mặc sẽ không bảo vệ bạn mà chỉ làm bạn thêm tổn thương.

Nhưng những điều này chỉ là đối với người khác, còn khi mà người thân chọc cho bạn một con dao, cho dù có một vạn câu bạn cũng chẳng thể nói được lời nào. Huyết thống chính là điều không thể xóa bỏ, và nó cũng là một loại nghiệt duyên như cô và Diệp Thần.

Cô không nghĩ đến cách một khoảng thời gian, ông ta lại xuất hiện, lần này là ở cổng trường, nhìn như hồn ma, thoắt ẩn thoắt hiện.

Lần trước gặp ở bãi đỗ xe, cô vẫn luôn sợ sẽ có ngày này cho nên đã chuẩn bị tinh thần, không còn hoảng loạn nữa: "Mạt Mạt, cậu đi trước đi, tớ có chút việc."

"Ừ, cậu nhớ về nhà sớm." Lâm Mạt nắm quai cặp, chuẩn bị về nhà.

"Tớ biết rồi." Diệp Đằng nhìn thằng vào người đang đứng cách đó không xa, râu ria xồm xoàm, hình như là ở bên ngoài chơi lêu lổng khá lâu, nói không chừng là lại cờ bạc.

Diệp Đằng đi qua người ông ta, làm như không quen biết. Người nọ đi theo cô, người nồng nặc mùi rượu: "Thấy người lớn cũng không biết đường chào hỏi? À, thành con của giáo sư rồi, bây giờ gọi là gì nhỉ? Hứa Đằng sao?"

"Tránh ra!" Diệp Đằng đột nhiên xoay người, cô thật sự muốn sụp đổ: "Ông đừng mơ tưởng sẽ moi được tiền từ tôi! Tôi một phân tiền sẽ không cho ông đâu!"

Ở cổng trường có rất nhiều người, đều bị cô hét to như vậy hấp dẫn tầm mắt. Lúc này Diệp Đằng mới ý thức mình còn đang ở cổng trường, cô cúi đầu đi về phía trước một đoạn.

"Nha đầu chết tiệt trở thành tiểu thư tính tình cũng lớn không ít ha. Tao nghe nói mày là người thế thân ở nhà người ta. Thế nào? Trở thành thế thân vui không?"

"Mặc dù mày là con của giáo sư nhưng vẫn phải gọi tao một tiếng cậu. Mày là do chị tao mang nặng đẻ đau, và mày cũng là sao chổi hại chết chị ấy."

"Mày cho rằng mày đổi thân phận là được? Đời này, cho dù chết mày vẫn là người của Diệp gia!"

Diệp Đằng nghe mỗi một câu của ông ta, gắt gao cắn môi, trong lòng mặc niệm: "Tôi không phải! Tôi không phải! Tôi không phải!"

"Đây là cha con mày thiếu Diệp gia bọn tao, là chúng mày thiếu tao! Nghe thấy chưa? Nha đầu chết tiệt, khi tao còn đang tử tế nói chuyện, mau đưa tiền bồi thường ra đây."

Diệp Đằng không thể nhịn được nữa, đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Ông dựa vào gì mà nói bố tôi như thế? Ông chính là hung thủ giết người!"

"Tao giết người?" Diệp Thần cười lạnh: "Là do ông ta đột nhiên chạy ra đường nên bị xe đâm chết, có liên quan gì đến tao? Còn không phải mày là sao Tang Môn*, hại chết mẹ lại hại chết cả cha."

*Sao Tang Môn nói về: Tang tóc, hình thương, tai nạn, tang thương, bệnh tật, chết chóc

Sao Tang Môn.

Ông ta là người thân của cô, vĩnh viễn biết được cô đau nhất ở nơi nào. Cô tự trách bản thân mình để lộ điểm yếu, trở thành vũ khí sắc bén của ông ta làm tổn thương cô, bách phát bách trúng.

Đáng giận nhất là cô ngoài khóc thì không thể động thủ. Lần trước vì đá ông ta mấy đá mà bị đưa đến cục cảnh sát. Ông ta tựa như thuốc cao bôi trên da chó, chạm vào không được, xả không xong.

Diệp Đằng lâm vào tuyệt vọng, cô ôm mặt ngồi xổm ven đường, mọi người đi qua đi lại, tiếng ồn ào của đám đông cùng tiếng còi xe tới tới lui lui.

"Sắp đến giờ rồi, lần này tao bỏ qua. Nha đầu chết tiệt kia, lần sau nhớ mang thẻ đến, tao sẽ đến tìm mày."

Diệp Đằng cảm giác lòng bàn tay có một mảnh thấm ướt, mọi người đều vây xung quanh cô, còn ân cần hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại ngồi đây?"

Còn có người tốt bụng đến hỏi: "Em gái, em không sao chứ? Có phải là cơ thể không thoải mái không? Có cần gọi xe cứu thương không?"

Diệp Đằng liều mạng lắc đầu, nức nở, giãy giụa đứng lên.

Đào Dã ngồi chung xe với Cố Dật Trần, đi ngang qua đó. Lúc tan học lượng người quá lớn, xe nhích từng chút một, chờ cảnh sát giao thông điều khiển, đột nhiên anh thấy có một cô gái đứng ven đường, có điểm giống với Diệp Đằng.

"Dừng một chút, tôi xuống xe xem thử."

"Xem cái gì?" Cố Dật Trần không kiên nhẫn mà ấn còi: "Còn dừng xe lại? Ở đây không có chỗ nào để đỗ xe cả."

"Tôi xuống trước, cậu đợi tôi ở ngã tư phía trước." Đào Dã mở cửa đi xuống, đến gần mới xác định đúng là Diệp Đằng.

"Sao lại khóc?"

Diệp Đằng nghe thấy âm thanh quen thuộc liền ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, dáng vẻ đau khổ, cực kì giống ở phòng bida ngày đó, nhưng bộ dáng còn đáng thương hơn.

Diệp Đằng duỗi tay ôm lấy anh, nước mắt thấm đẫm phần ngực áo sơmi của anh, nức nở, một câu cũng không nói nên lời.

Hãy cho cô tùy hứng một chút bởi vì cô biết, Đào Dã sẽ không cười nhạo cô.

"Để tôi tìm cơ hội khác. Mà cậu sẽ tử tế với người ta trong tương lai chứ?" Lưu Sướng và Phùng Thiên vừa vặn đi từ cửa tiệm trà sữa ra. Cậu ta đã khuyên Phùng Thiên nửa ngày trời.

"Tôi cũng không biết, cô ấy luôn đối nghịch với tôi. Cậu xem bộ dáng đanh đá của cô ấy có chút nào giống một cô gái?" Phùng Thiên lải nhải, vừa ngẩng đầu đã thấy hình bóng quen thuộc.

Cái người vĩnh viễn kiên cường, lanh lợi, đanh đá kia đang khóc như một đứa trẻ con trong lòng người khác.

☘️Hết chương 19☘️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK