• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại hội thể thao ở trường đại học, Diệp Đằng bị kéo đi chạy tiếp sức. Cô vẫn luôn ở trường, thỉnh thoảng sẽ đến nhà Đào Dã hai ba ngày. Thứ năm vừa vặn cô ở chỗ anh, thứ sáu tổ chức đại hội thể thao, buổi sáng Đào Dã lái xe đưa cô đến dưới tầng kí túc xá. Cô nhanh chóng lên phòng thay sang quần áo thể thao, sau đó lại xuống, không nghĩ đến anh vẫn chưa rời đi.

“Sao anh chưa về?” Diệp Đằng vuốt vuốt tóc, bạn cùng phòng đi bên cạnh đánh giá bạn trai trong lời đồn của cô. Lúc đầu còn cảm thấy rất mới lạ, giống như đột nhiên nhìn thấy một ngôi sao bên cạnh mình nhưng dần dần, mọi người đều trở nên quen với nó.

“Các nữ sinh nhanh lên đi! Đến bên kia tập hợp!” Lớp trưởng đứng ở trên sân thể dục, hét về phía kí túc xá nữ.

Diệp Đằng sốt ruột mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫy vẫy tay với Đào Dã: “Em đi trước, đến khi kết thúc thì em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Mấy nữ sinh cùng nhau chạy về phía sân thể dục bên kia. Vốn dĩ học sinh lớp họ tế bào vận động không mấy phát triển, tất cả không mấy hứng thú với hoạt động này, toàn dựa vào lớp trưởng trong khối đi vận động từng bạn một. Ngoại trừ tất cả phải tham gia kéo co thì nữ sinh mà thần kinh vận động chưa có thoái hóa hết như Diệp Đằng là hiếm thấy. Sau khi chạy tiếp sức xong, cô cảm thấy cả người mình không hề ổn, chân nhũn ra, ngồi luôn lên bãi cỏ. 

Bởi vì có quá nhiều người nên các khoa tách ra làm đại hội thể thao. Giờ phút này trên sân thể dục ngoại trừ khoa của họ còn có khoa cơ khí. Bên kia nam sinh quá nhiều, đen nghìn nghịt một khoảng. Lúc đến sân bóng rổ, có nam sinh mặc đồng phục bóng rổ cầm bình nước đi về phía Diệp Đằng, mấy nam sinh phía sau xô xô đẩy đẩy, giống như khuyến khích cậu ta đưa nước cho cô gái xinh đẹp. 

Diệp Đằng xoa xoa chân, vừa muốn đứng lên thì thấy nam sinh kia cầm một chai nước đến đây.

“Chào bạn, mình là học sinh năm hai khoa cơ khí, có thể làm quen bạn không?”

“Mình…”

Diệp Đằng còn không kịp trả lời đã thấy một bóng dáng quen thuộc che trước mặt mình, tiện che luôn nắng cho cô. Bây giờ cô đang ngồi trên cái bóng sau lưng anh.

“Chỉ sợ là không được, cô ấy có bạn trai rồi.”

Diệp Đằng cúi đầu cười, đấm đấm cẳng chân đau, ló đầu ra hỏi bạn học kia: “Bạn à, ngại quá, cảm ơn bạn.”

Nam sinh kia nhanh chóng nhận lời, cười nói xin lỗi, sau đó mặt xám xịt chạy đi.

Diệp Đằng lôi kéo ống quần của Đào Dã: “Anh ghen à?”

“Chân đau không?” Đào Dã ngồi xổm xuống giúp cô xoa xoa chân.

“Đau, đi không nổi.” Diệp Đằng thuận thế kêu than. Trong quá trình yêu nhau sẽ có rất nhiều xích mích nhỏ, cô có thể bắt lấy cái cớ này.

Cô vừa mới nói xong, cảm giác thân thể nhẹ bẫng. Cơ thể bị anh bế ngang lên, cô kinh ngạc nhìn những người xung quanh, tay không tự giác mà ôm lên cổ anh, thấp giọng nói: “Em nói đùa thôi!”

Cô nhanh chóng xuống, chỉnh sửa quần áo của mình, lôi kéo anh đi xuyên qua đám người thoát khỏi sân thể dục.

“Vẫn còn hạng mục nào phía sau à?”

“Không có.”

Diệp Đằng đã năm ba, so với đám thanh niên năm hai năm ba thì không có nhiều tiết như vậy, bình thường cơ bản chính là đi thực tập, rất ít khi quay lại trường. Đi tới đi lui mới phát hiện bể bơi năm trước xây đã được đưa vào sử dụng, lôi kéo Đào Dã đi qua xem thử.

“Bạn ơi, bạn có muốn làm một tấm thẻ không? Bên này mới khai trương một hoạt động.” Có một sinh viên đứng chỗ cửa bảo vệ, trên cổ đeo thẻ tình nguyện viên.

“Chỗ này có huấn luyện viên dạy không?” Trước đây Diệp Đằng vẫn luôn muốn học bơi nhưng mỗi khi đến lớp học bơi có chút phiền, cho nên không học. Nếu bây giờ trong trường có huấn luyện viên dạy thì cô đương nhiên nguyện ý học.

“Có. Nhưng hiện tại chương trình học đều được sắp xếp vào cuối tuần. Bạn có thể đi đến xem một chút, sau đó ngày mai có một tiết dạy thử, bạn có thể đến xem thưt.”

“Được rồi!” Diệp Đằng nhìn thấy điều kiện chỗ này có vẻ không tồi. Nhưng bây giờ còn chưa đến cuối tuần, ngó vào trong bể bơi một người cũng không có: “Chúng ta vào xem đi?”

Đào Dã liếc thấy mấy cái áo tắm treo ở lối vào: “Anh có thể dạy em.”

“Em không cần anh dạy. Lần trước anh đã….” Diệp Đằng tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh không chuyên nghiệp.”

“Lần trước?” Anh đi một bước, Diệp Đằng lui một bước, cuối cùng đi đến bên cạnh bể bơi: “Lần trước anh không dạy tốt?”

“Tự anh cảm nhận đi.” Lần trước Diệp Đằng chuyên tâm đi học bơi. Cuối cùng đến cả thở cũng không học được, bị anh lừa đến chỗ sâu, toàn bộ quá trình bị anh giữ trong nước, trời đen kịt, lại không dám buông tay, chỉ có thể mặc anh đưa đi. Cũng may đó là bể bơi tư nhân.

Đào Dã thấy cô tức giận, cười kéo cánh tay cô: “Lần này sẽ chỉ dạy thật tốt.”

Diệp Đằng không muốn xuống nước, vẫn đứng bên cạnh anh như cũ: “Lần trước anh cũng nói như vậy.”

“Lần trước không thể trách anh được.” Thời tiết còn lạnh, anh sợ cô thật sự rơi xuống nước, kéo cô lui về phía sau một bước.

“Thế trách ai?”

Anh suy tư một lát, cực kỳ nghiêm túc mà trả lời: “Có thể là do áo tắm.”

(2) Mộng du

Sáng sớm một ngày nọ, trong căn phòng tối tăm có thể nghe thấy từng tiếng mưa rơi bên ngoài.

Diệp Đằng kéo chăn bên người, hơi mở mắt, từ khe hở của tấm rèm có thể thấ một tia ánh sáng, nhẹ giọng nói: “Hình như trời mưa.”

“Ừ.” Đào Dã trở mình, ôm cô vào trong ngực. Nhiệt độ của điều hòa rất thấp, không có oi bức như bên ngoài, chỉ có một cục ấm áp bên cạnh anh.

“Anh có đói không?” Diệp Đằng vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy dạ dày trống rỗng, nhịn không được sờ sờ cái bụng bẹp dí của mình.

Đào Dã cũng chưa tỉnh, ở trong mơ lắc lắc đầu.

“Em cũng không đói bụng.” Diệp Đằng quyết định từ bỏ, nằm một lát nhưng vẫn đói không ngủ được. Cô xoay mặt nhìn nhìn người bên cạnh, duỗi tay sờ sờ mặt anh, chọc chọc mũi, không có phản ứng.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm, tia chớp cơ hồ muốn vọt đến trước mặt cô. Tiếng mưa rơi giống như muốn nổ tung, mưa lại lớn hơn nữa.

Diệp Đằng rụt rụt vào sát cạnh anh, muốn đến gần cửa sổ xem thử. Mái tóc xù xù tựa gần yết hầu của anh, ngứa. Anh khẽ mở mí mắt, lật cô qua, giơ tay nhéo nhéo cái mũi của cô: “Đói bụng à?”

“Anh ngủ ngon không?”

Giọng nói của Đào Dã khàn khàn, tay tùy ý đặt trên người cô, vẻ mặt mệt mỏi: “Không. Tối hôm qua nửa đêm em lên cơn mộng du. Nhớ rõ chưa?”

“Thật á?” Diệp Đằng hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này: “Trước kia em có mộng du đâu.”

“Gần đây áp lực rất lớn?”

“Ừm… Vẫn còn ổn.” Diệp Đằng không nghĩ ra gần đây có cái áp lực gì có thể làm cô mộng du: “Lúc em mộng du thì làm cái gì?”

Đào Dã nghĩ nghĩ: “Cũng không có làm cái gì.”

“Không đúng! Em làm cái gì? Anh đừng có cười!” Diệp Đằng vùa thấy biểu cảm kia của anh đã biết chuyện không đúng, bắt anh một hai phải nói ra nguyên do.

Cô đột nhiên tỉnh ngộ: “Thôi bỏ đi, em không muốn biết, dù sau chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.”

“Cũng không có gì. Chỉ là em chạy ra phòng khách nhảy nhảy, sau đó hình như là nóng quá nên cởi hết quần áo ném trên sô pha.”

“Không có khả năng!” Diệp Đằng cúi đầu nhìn áo ngủ vẫn còn trên người mình: “Anh gạt em đúng không?”

Cửa sổ bị nước mưa rơi hắt lộp bộp vào. Hoạt động giải trí buổi sáng của Đào Dã tạm thời hạ màn, cười sờ sờ mái tóc lộn xộn của cô: “Gạt em thôi.”

Anh nhìn ra cô thật sự đói, chuẩn bị rời giường rửa mặt làm đồ ăn cho cô. Không thể không thừa nhận Diệp Đằng không hề có tí thiên phú gì ở phương diện này. Tuy rằng có đôi khi có hứng thú muốn học nấu cơm nhưng cơ bản đều thất bại, cuối cùng cũng không giải quyết được việc gì.

“Thật sự không có? Anh đừng gạt em! Rốt cuộc là có hay không?” Diệp Đằng nhảy xuống giường đi theo anh. Dựa theo tính cách của Đào Dã có thể là anh đang nói hươu nói vượn, nhưng cũng có thể là sự thật, nói không chừng anh còn lấy điện thoại ra ghi lại, chuẩn bị sua này lấy ra uy hiếp cô. Vì lý do an toàn, cô cảm thấy phải xác nhận thật chắc chắn.

Cô đi theo Đào Dã vào nhà vệ sinh, giống cái đuôi nhỏ kéo tay anh không chịu buông ra: “Anh thề đi, không cho nói dối. Đêm qua em thật sự mộng du à?”

Đào Dã do dự một lát rồi gật gật đầu.

“Rốt cuộc là em đã làm cái gì?” Diệp Đằng cảm thấy nhất định là anh đã quay lại, anh là cái người luôn trộm làm chuyện xấu: “Anh có quay video lại không đấy? Có chụp ảnh lúc em xấu không? Giao ra đây!”

“Em định nhân cơ hội này có mưu đồ gây rối đối với anh.”

“...” Lúc này Diệp Đằng chắc chắn chuyện mình mộng du là do anh nói bừa dọa cô, buông cánh tay anh ra: “Anh lại nói hươu nói vượn! Anh! Đứng ở yên đây không cho nhúc nhích, em đii tắm trước!”

Đào Dã cười giơ tay lên đầu hàng, nhìn cô tức giận đi vào phòng tắm, cũng đi theoo.

“Anh làm gì?” Diệp Đằng vừa nhấc quần áo lên, vẻ mặt ngây ngốc mà nhìn anh.

Người nào đó mặt dày mà dõng dạc: “Anh mộng du.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK