"Có đồ muốn đưa cho em gái cùng tớ thực tập. Cậu cũng gặp qua rồi đó. Lát nữa em ấy đến dưới kí túc xá tìm tớ."
"Cũng không cần phải trang điểm chứ?" Lâm Mạt ngồi dậy, thấy cô đang tô son.
"Thuận tiện đi hẹn hò." Diệp Đằng đứng dậy, đến trước gương quay một vòng: "Cậu cảm thấy tớ mặc cái này thế nào?"
Lâm Mạt ngốc nghếch gật đầu, lại nằm xuống, một lúc sau đột nhiên nhớ tới: "Đây là lần đầu tiên hai người chính thức ra ngoài hẹn hò à?"
"Ừ." Diệp Đằng nghĩ nghĩ. Hai người nói chuyện yêu nhau ba tháng mới lần đầu tiên dùng thân phận người yêu đi ra ngoài hẹn hò, cũng có điểm kì lạ: "Cậu nói xem hôm nay bọn tớ nên ra ngoài làm gì?"
"Giống mấy cặp hẹn hò khác đều là đi ăn cơm, xem phim linh tinh hoặc là đến công viên giải trí?"
"Công viên giải trí?" Diệp Đằng cảm thấy chủ ý này không tồi, loại người như Dào Dã tám phần là chưa có đi đến công viên giải trí. Đối với bọn họ ăn cơm, xem phim là chuyện hằng ngày. Cô muốn làm chuyện gì đó mà hai người chưa làm nhưng các cặp khác đã làm những chuyện đó rồi. Trước kia khi chưa yêu đương sẽ cảm thấy những việc này rất nhàm chán nhưng khi có người thích rồi sẽ muốn cùng người đó làm những chuyện nhàm chán này.
Diệp Đằng tô son, cầm túi đi xuống tầng. Nữ sinh cùng cô thực tập đã chờ ở cửa kí túc. Lần trước Diệp Đằng có cầm giúp em ấy đồ từ công ty về, vẫn luôn để đó chưa lấy đi, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian đến đây lấy.
"Cảm ơn chị." Nữ sinh kia kéo cánh cô đến bên cạnh: "Lúc nãy chỗ kia có một soái ca, có phải là đến đây chờ bạn gái không ạ? Chị có biết không?"
"Xa như vậy mà em cũng biết người ta là soái ca à?" Diệp Đằng liếc mắt một cái. Đào Dã nghiêng người đứng ở bậc thang bên kia, đội mũ cho nên nhìn không rõ mặt lắm. Bởi vì em gái này có biết anh cho nên Diệp Đằng dặn dò anh không cần đứng ở cửa chờ, đứng cách xa một chút.
"Em đây là song tuệ nhãn, có radar để phân biệt soái ca được chưa! Chị có biết hay không?"
"Không quen biết, nếu không chị đưa em đi chào hỏi nhá?" Diệp Đằng cười định chỉ đùa một chút: "Chị hẹn anh ấy đi ăn cơm trưa, nếu hẹn được thì sẽ đi luôn."
"Thật sự? Đơn giản như vậy??" Em gái này kích động không ngừng.
"Thật sự." Diệp Đằng cười đi qua, nửa đường còn vẫy vẫy tay về phía em ấy. Đợi một lát, nữ sinh thấy Diệp Đằng nói với anh hai ba câu gì đó, sau đó nam sinh kia liền lái xe đi.
Em ấy kích động mà chạy tới, vẻ mặt bất ngờ hỏi Diệp Đằng: "Thế này mà đã thành công? Chị nói thế nào đấy?"
"Chị nói, chị đói rồi, có thể cùng anh nói chuyện tình cảm không?"
Cằm của em gái bị dọa muốn rớt xuống, vẻ mặt kiểu "ngọa tào*, còn cái cách này ư": "Trực tiếp như vậy?"
*Ngọa tào: một từ chửi bậy ở Trung.
Diệp Đằng nhìn biểu cảm của em ấy, đáng yêu như ngày thường, không nhịn được cười: "Lừa em đấy. Đấy là bạn trai của chị, có cơ hội sẽ nói tỉ mỉ với em. Chị đi trước đây!"
Đồng nghiệp vẻ mặt hâm mộ mà nhìn cô lên xe, sau đó lắc lắc đầu: "Thật đẹp trai nha!"
Đào Dã từ kính chiếu hậu nhìn cô gái đứng sững sờ ở đó, vừa thấy đã biết là vẻ mặt bị Diệp Đằng lừa: "Em nói với cô ấy cái gì đấy?"
"Em nói với em ấy anh là một nhà giàu mới nổi có ý đồ bao dưỡng em." Diệp Đằng hướng về phía anh chớp chớp mắt.
"Muốn trực tiếp về biệt thự của anh không?"
"Làm gì? Đã ăn cơm đâu, em đói rồi. Lát nữa ăn cơm xong chúng ta đi đến công viên giải trí đi. Có phải anh chưa đến đấy đúng không?"
Đào Dã cười, ý vị thâm thường*: "Nhà giàu mới nổi nhưng không thích công viên giải trí."
*Ý vị thâm thường: ý vị sâu xa.
Diệp Đằng cầm thẻ của Đào nhà giàu mới nổi đi vào công viên giải tri. Cuối tuần có nhiều người, rất nhiều thứ muốn chơi phải xếp hàng. Cô cầm ly đồ uống, thấy trên đường có bán mấy có bờm hình động vật đáng yêu, lôi kéo Đào Dã đi qua mua.
"Anh không đeo thứ này đâu."
"Em có nói anh nhất định phải đeo đâu, em tự mình đeo." Diệp Đằng phân vân giữa con gấu với thỏ con, sau đó giơ lên đầu mình khoa chân múa tay một chút: "Cái nào đẹp hơn?"
Đào Dã chỉ chỉ con gấu.
Diệp Đằng phất phất tay về phía anh: "Anh ngồi xổm xuống đi để em nhìn xem đẹp hay không đẹp."
Đào Dã vẻ mặt không tình nguyện, không động đậy. Một người đàn ông ba mươi tuổi mà sẽ đeo cái bờm ấu trĩ này, anh sẽ không làm chuyện thẹn thùng này đâu.
"Để em xem một chút!" Diệp Đằng cười tủm tỉm mà lôi kéo tay anh, để anh khom lưng, sau đó khoa chân múa tay trên đầu anh: "Cái này đi."
Chú bán hàng hỏi cô: "Mua một cái hay là hai cái thế?"
Diệp Đằng: "Hai cái."
Đào Dã: "Một cái."
"Rốt cuộc là một cái hay là hai cái?" Chú bán hàng nhìn hai người bọn họ.
"Chỉ đeo để chụp ảnh thôi, em bảo đảm! Em đến cả một bức ảnh của anh cũng không có." Diệp Đằng bắt đầu ra đòn sát thủ là làm nũng.
Đào Dã ăn miếng kem tươi, rũ mắt nhìn Diệp Đằng: "Nghe cô ấy."
Chú bán hàng rất cao hứng vì có thể một lần mà bán đi hai cái, vui vẻ đưa hai cái bờm hình con gấu qua. Diệp Đằng tìm một chỗ để ngồi, ấn luôn bờ vai của anh xuống: "Anh đeo đi."
"Không đeo."
"Vậy em đeo cho anh." Diệp Đằng giúp anh đội lên đầu, cô cười đến nghẹn thở, sau đó tự đeo lên cho mình, lấy điện thoại ra chụp ảnh: "Một, ha, ba, cười."
Cô ngồi ở kia thưởng thức tấm ảnh mình vừa mới chụp: "Anh chưa có cười."
"Từ từ." Đào Dã thấy lúc cô lướt điện thoại có một tấm ảnh của anh. Là tấm ảnh mặt anh bị phóng to, mang theo một nụ cười rất rõ ràng. Anh vươn tay trượt lại tấm hình: "Giải thích một chút."
Vừa mới nói mình đến cả một tấm ảnh của anh cũng không có, bây giờ lập tức bị bắt được. Diệp Đằng cảm thấy mặt mình bị vả quá nhanh: "Có hai tấm."
"Chụp khi nào?" Đào Dã không nhớ gõ từng có việc này.
Cái miệng nhỏ của Diệp Đằng ăn kem, khóe mắt dựa vào dư quang ngó nhìn anh: "Lúc yêu thầm anh."
Anh nâng cằm của cô, quay mặt cô qua, nghiêng mặt hôn lên môi cô. Diệp Đằng hoảng loạn mà nhìn người qua đường. Anh không thích làm loại hành động này nơi công cộng, hôm nay có điểm lạ thường: "Làm gì mà đột nhiên thế?"
Đào Dã buông cô ra, giúp cô lau khóe môi bị lem son ra: "Ngại quá, đột nhiên lên cơn nghiện thuốc lá."
Diệp Đằng cười nghe anh nói bậy, mỗi lần đều lấy lý do này nói, lẩm bẩm nói: "Nói bừa."
Anh đứng dậy lôi tay cô đi ra ngoài: "Đi, buổi tối đưa em đi ngắm sao."
"Ngắm sao, ở đâu?" Diệp Đằng thấy ở thành phố S không có nơi nào ngắm sao đẹp, đều là các tòa cao ốc, building, có sao hay không cũng khó mà nói được.
"Đến rồi sẽ biết."
Bọn họ lái xe đi qua, đến nơi cũng chỉ mới sáu bảy giờ, trời còn chưa tối hết. Nơi này có vẻ đến cả người địa phương cũng không tìm được. Đó là một loại làng du lịch kiểu mới, phòng ở được trang trí rất đẹp, đều là những ngôi nhà nhỏ, đồ gỗ trong mỗi phòng đều đang chế biến kiểu Nhật.
Đào Dã dùng điện thoại mở khóa cửa. Trong phòng không có người, rất an tĩnh. Đèn cảm ứng trong hiên sáng lên, chiếu sáng coi đường sỏi đá trong viện.
"Sao anh tìm được nơi này thế?" Diệp Đằng rất thích nơi này, đặc biệt là hôm qua mới mưa xong. Đêm hè ở nơi này mát mẻ, trong lành rất tự nhiên, ngẩng đầu có thể thấy mấy ngôi sao thưa thớt.
"Phải cảm ơn Lý Nguyên Thanh vì sự cống hiến của cậu ta." Đào Dã ném chìa khóa xe ở cửa, quay người ngồi ở lối đi dạo bằng gỗ rộng rãi, thuận thế nằm xuống.
Diệp Đằng tràn ngập tò mò mà mở đèn bên trong. Bên trong bày biện thật xinh đẹp, ấm áp lại đơn giản: "Cũng đúng, anh ta là người địa phương, nơi này có khi người khác tìm cũng chẳng thấy được."
Đào Dã vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: "Lại đây."
Diệp Đằng đi qua ngồi xuống, bị anh kéo cánh tay nằm xuống, gối lên trên cánh tay rắn chắc của anh, ngửa đầu nhìn trăng non.
"Thích à?"
"Vâng ạ." Diệp Đằng gật đầu. Ban ngày cô chơi đã thấm mệt, bây giờ có thể nằm như vậy, thật sự rất thoải mái: "Nếu có thể thì nằm như thế này luôn cũng được."
"Cái này thì không được."
Cô có điểm bất mãn mà nhìn chằm chằm anh.
"Tay sẽ bị tê đấy."
Diệp Đằng nhân cơ hội véo anh một cái, không nghĩ đến cơ bắp của anh rất rắn chắc, không thể nào véo được: "Anh là cục đá đấy à."
Anh vén áo thun lên cho cô xem, đường cong hoàn mỹ của anh kéo dài đến tận mép quần, Diệp Đằng dùng tay che mắt: "Muốn mù cả mắt rồi."
Anh cười đem áo kéo xuống: "Em thật nhát gan."
Diệp Đằng bỏ tay che mắt ra, ngẩng đầu vừa lúc thấy anh rũ mắt nhìn chằm chằm mình, cô nhanh chóng dùng mu bàn tay che môi mình, cái hôn kia liền dừng của lòng bàn tay cô: "Sao anh thích hôn em như vậy?"
"Không biết." Anh ngửi được trên lòng bàn tay cô có mùi vani của kem, đem tay cô kéo qua bỏ xuống: "Chính là anh muốn."
Anh quyết định kiềm chế bản thân một chút, nếu không cô gái nhỏ này sẽ nghĩ anh thế nào?
Diệp Đằng lẳng lặng mà nằm trong lòng anh. Trên thực tế không phải là cô không vui mà là tò mò. Nhìn lén anh, thấy anh không tức giận liền nằm ngoan ngoãn, không đi trêu anh nữa.
Cô nghĩ đến kế hoạch du lịch của mình, tuy rằng tạm thời phải về nhà cho nên hai người không thể đi du lịch riêng nhưng về sau còn có rất nhiều cơ hội. Cô suy nghĩ một chút: "Về sau nếu có cơ hội chúng ta đến đảo không người nghỉ phép được không?"
"Sao lại muốn đến đảo không người?" Đào Dã vẫn luôn cảm thấy cô không phải loại người tính tình cô độc thấy an tĩnh mà là người náo nhiệt, sôi nổi.
"Anh không muốn đi à?" Diệp Đằng quay mặt nhìn anh, cô nghĩ rằng Đào Dã sẽ thích: "Có phải anh thấy chỉ có mỗi chúng ta sẽ rất nhàm chán?"
Anh vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm màn đêm đen nhánh, sao bắt đầu ngày càng nhiều, đám mây gần trăng chậm rãi chuyển động, giọng của anh thong thả: "Đảo không người có thể làm nhiều chuyện như vậy sao có thể nhàm chán?"
Nhiều á? Diệp Đằng nghĩ nghĩ, hình như rất nhiều, cái đảo chuyên dùng để nghỉ phép này hẳn là sẽ có nhiều thứ linh tinh, chắc là anh sẽ bơi lội: "Nếu thật sự đi thì anh muốn làm cái gì?"
Người đàn ông bên cạnh hiển nhiên không giống như những gì cô nghĩ: "Cái gì cũng muốn làm."