Mặc dù nàng không hiểu tình hình ở đây, nhưng nàng cũng biết như vậy là bất thường. Hơn nữa trước kia cũng xem qua không ít bộ phim truyền hình, những đội cảm tử trong đó đều được phát tiền trước khi thực hiện nhiệm vụ. Hơn nữa còn phát nhiều hơn bình thường.
Lần này những quân hộ khác còn chưa được phát, cũng chỉ có Tiêu Sơn được phát, lại còn phát nhiều như vậy, đây không phải là có điều không ổn sao?
Từ xưa đến nay, các đội cảm tử thường không có ai có thể sống sót trở về.
Trong lòng Phùng Trinh không khỏi có chút oán hận, ném bạc lên trên giường. Nàng muốn về sau Tiêu Sơn được thăng chức tăng lương, nhưng nàng không muốn trở thành một góa phụ. Bọn họ là phu thê mới cưới, vừa thành thân liền chạy đi làm anh hùng, hiển nhiên là hắn không có nghĩ tới nàng. Đưa bạc thì có ích gì, trong mắt nàng cũng không phải chỉ có bạc.
Nghĩ đến đây, Phùng Trinh không thể nhịn được mà muốn khóc. Tuy rằng nàng biết chức nghiệp của Tiêu Sơn rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này cũng tới quá nhanh.
Ngay cả khi nàng chưa nhìn thấy những kẻ man di đó, nàng cũng đã nghe được rất nhiều. Những man di đều chỉ ăn tươi nuốt sống, một đám rất hung hãn.
"Tẩu tử." Giọng Tiêu Diệu Diệu từ ngoài cửa truyền vào.
Phùng Trinh lau nước mắt, đứng dậy đi mở cửa.
Tiêu Diệu Diệu đi vào, thấy tâm tình Phùng Trinh không tốt, liền khuyên nhủ: "Tẩu tử, tẩu đừng tức giận, tính tình của mẫu thân chính là như vậy, tẩu cứ mặc kệ ngài ấy đi."
Đối với hành động của mẫu thân nhà mình, Tiêu Diệu Diệu cũng giận mà không dám nói gì. Người làm con cái, nàng ta cũng không thể nói điều gì không tốt, đồng thời cũng không thể nhìn được đại ca và tẩu tử nhà mình bị người trong nhà khi dễ.
Nàng ta cũng là người hiểu chuyện, lần này đại ca đột nhiên gửi về nhiều bạc như thế, chỉ e rằng tình hình không ổn. Mẫu thân lại chỉ nghĩ đến đồ vật duy nhất do đại ca để lại cho tẩu tử, nàng ta cũng cảm thấy buồn lòng thất vọng.
"Đại tẩu, ngày mai tẩu còn muốn đi Túc Châu hay không?"
"Đi, làm sao lại không đi?" Phùng Trinh hít sâu một hơi: "Chàng ấy bận việc của chàng ấy, ta cũng có việc bận của mình."
Dù sao hiện tại lo lắng tức giận cũng vô dụng, không bằng tiến hành theo kế hoạch ban đầu, mặc kệ Tiêu Sơn xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không quá khổ sở.
Sau khi Tiêu Diệu Diệu đi ra ngoài, Phùng Trinh cho bạc vào túi thơm, giấu nó trong một cái lỗ ở góc tường dưới gầm giường. Bây giờ nàng không dám xem trọng giới hạn cuối cùng của người Tiêu gia. Tục ngữ nói rất đúng, ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, cho dù là ở nhà, cũng phải đem khoản bạc này giấu đi. Nếu để những người không tim không phổi kia làm hỏng chuyện, mới thật là khóc không ra nước mắt.
Bởi vì Phùng Trinh từ chối giao bạc, Tiêu Ngô thị không còn lựa chọn nào khác, buổi trưa làm cơm cũng không làm phần cho Phùng Trinh. Phùng Trinh cũng không tức giận, một mình đi vào phòng bếp nấu đồ ăn. Phùng Trinh đang thu dọn đồ đạc, Từ Hồng Ngọc đã lẻn vào: "Tẩu tử, ta đã để lại cho tẩu hai cái bánh, tẩu lấy ăn trước đi."
Vừa nói, nàng ta vừa lấy hai chiếc bánh gạo đặt sẵn ở trong nồi bên cạnh.
Thấy nàng ta chủ động tỏ ra vẻ tốt bụng, Phùng Trinh hơi nhướng mày, có chút nghi hoặc nhìn nàng ta.
Từ Hồng Ngọc cười nói: "Đại tẩu, thật ra trước đó ta cũng muốn nói chuyện thật tốt với tẩu, dù sao chúng ta cũng là trục lý*, cũng không cần xa lạ như vậy, chỉ là dầu gì ta cũng chỉ là người làm tức phụ, thân bất do kỷ. Tẩu thế nhưng cũng đừng trách móc ta."
*trục lý: Chị em dâu. 𝖳hách thá𝗻h tìm được ⩶ 𝖳Ru𝙈𝖳R𝑼𝘠𝐞 𝐍.V𝐍 ⩶
Cái gọi là duỗi tay không đánh người tươi cười, mặc dù Phùng Trinh cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng cũng không làm mặt lạnh, chỉ khẽ mỉm cười nhận lấy: "Đa tạ, tam đệ muội."
Từ Hồng Ngọc nhìn ra ngoài sân không thấy ai, liền nói tiếp tục: "Đại tẩu, chuyện của đại ca, tẩu cũng đừng lo lắng, cát nhân tự có thiên tướng, mấy năm nay đại ca đều bình an vô sự, lần này cũng sẽ không có chuyện gì. Đúng rồi, đại tẩu, ngày mai trong thôn muốn đến thành Túc Châu, ta cũng muốn đi thăm tướng công, vừa lúc đi đến chùa thắp hương. Đại tẩu có muốn đi cùng ta hay không, vừa lúc có thể cầu phúc cho đại ca."
Thấy Từ Hồng Ngọc thân thiện mời nàng đi dâng hương, trong lòng Phùng Trinh càng thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc, trước đây Từ Hồng Ngọc đều là không hiển sơn không lộ thủy, ở nhà cũng ít khi nói chuyện. Hiện tại lại thân thiện như thế, cũng quá kỳ quái.
Trong lòng Phùng Trinh không thể không thận trọng. Cái gọi là không nên có tâm hại người, nhưng nhất định không thể không có tâm đề phòng người khác. Nàng không dám coi thường tâm nhãn của người cổ đại. Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ cười nói: "Ngày mai ta đã có hẹn với Diệu Diệu rồi, nếu như có rảnh rỗi cũng sẽ đi cầu phúc cho tướng công, bất quá thật ra cũng không xác định được thời gian, vẫn là không nên trì hoãn tam đệ không được cầu phúc."
Lần này Phùng Trinh thật sự là đã nghĩ quá nhiều. Hiện tại Từ Hồng Ngọc thật sự không có bất kỳ tâm tư nào khác, trước đây nàng ta không hiển sơn không lộ thủy, bởi là do Tiêu Lâm cũng là người có tiền đồ, nàng ta căn bản không nghĩ tới chút đồ vật này của trong nhà. Bất quá bây giờ nhìn thấy Phùng Trinh đã vào cửa, trong lòng có chủ ý muốn theo đại phòng bên này. Đôi phu thê nhị phòng kia vừa nhìn thấy liền biết không có tiền đồ, nhưng đại phòng bên này, Phùng Trinh xuất thân từ nhà tú tài, tri thư đạt lễ, hơn nữa cũng cực kỳ có chủ kiến. Đại ca Tiêu Sơn hiện giờ nhìn cũng có ý nghĩ của riêng mình, không chừng sau này cũng sẽ có tiền đồ.
Cho nên sau khi Từ Hồng Ngọc suy nghĩ vài ngày, liền cân nhắc xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Phùng Trinh. Dù sao cũng không ít đi miếng thịt nào, tương lai còn có thể sẽ có được chỗ tốt.
Chỉ là nàng ta không ngờ Phùng Trinh lại từ chối hảo ý của mình, cho nên trong lòng có chút khó chịu, trên mặt lại miễn cưỡng cười nói: "Vậy được rồi, nếu ngày mai đại tẩu có ý muốn khác, chúng ta lại hẹn với nhau." Sau đó nàng ta liền đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, sáng sớm Phùng Trinh và Tiêu Diệu Diệu mặc xiêm y giữ ấm, cầm theo lương khô cùng với người trong thôn xuất phát đi đến thành Túc Châu.