Nhìn thấy các huynh đệ lúc này đều trò chuyện cười nói vui vẻ, không có chút nào phiền muộn vì trận chiến ác liệt trước đó, trong lòng cũng thập phần vui vẻ an tâm.
Đám người Trương Thiết Ngưu đứng dậy, cười nói: "Đang nói về Tiêu Sơn, tiểu tử kia hiện tại cũng không còn mặt mũi nào để gặp chúng ta. Một đại lão gia, vậy mà vì thê tử của hắn mà khóc nhè."
Trương Định Nam hiển nhiên cũng nghe nói đến chuyện này, cười nói: "Đây cũng là thật chí tình chí nghĩa. Hơn nữa ta nghe nói, thê tử kia của hắn cũng cân quắc không nhường tu mi, lần này Tiêu Sơn cưới thê tử thật ra cũng không cưới lầm."
"Đúng vậy, thuộc hạ có thể nhìn ra được, dáng dấp kia, khó trách Tiêu Sơn cả ngày nhớ thương." Trương Thiết Ngưu trêu chọc.
Những người khác cũng nói: "Ai nha, Tiêu Sơn cũng giấu giếm không cho chúng ta nhìn thấy."
"Đem thành bảo bối rồi, tìm một cơ hội, chúng ta nhất định phải xem một chút. Làm Tiêu Sơn khóc đến ngất đi, vị tẩu tử này chắc chắn không dễ dàng."
"Sau này sẽ có càng nhiều." Trương Định Nam cười nói.
"Đúng rồi, Trương giáo úy, chúng ta khi nào trở về a? Thành Túc Châu mặc dù tốt, nhưng dù sao cũng không tiện, huynh đệ muốn bàn luận một chút, cũng không dễ chịu a."
Trương Định Nam nói: "Chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa. Lần này, nguyên khí của Hãm trận doanh đại thương, sau khi trở về còn phải tuyển thêm một nhóm người. Còn có các ngươi đã lập được công, phải đợi đại tướng quân ban thưởng."
Nghĩ đến những huynh đệ đã chết, ai cũng không có nhiều mong đợi với phần thưởng như thế. Nhưng thật ra hy vọng có thể trợ cấp thật tốt cho người thân của những người huynh đệ đó.
Bất quá ngay sau khi phần ban thưởng được đưa xuống, lại khiến Hãm trận doanh rất không phục.
Những người trong Hãm trận doanh đều được thưởng, không riêng gì một ít vàng bạc được ban thưởng, còn có đám người Tiêu Sơn đã lập công. Tiêu Sơn được trực tiếp thăng lên chức Bách phu trưởng. Những điều này khiến mọi người rất vui mừng, nhưng Trương Định Nam lại không có được bất kỳ phần thưởng nào, điều này khiến mọi người rất tức giận.
Lúc này Tiêu Sơn không có tâm trạng vui vẻ. Ngay cả khi ngồi trên xe ngựa trở về nhà của nhạc phụ, vẫn rầu rĩ không vui.
"Lần này vì sao đại tướng quân lại làm như vậy, rõ ràng là Trương giáo úy dẫn chúng ta đi giết man di, chúng ta đều giết xong rồi, thiếu tướng quân mới đi tới. Nhưng thiếu tướng quân thế nhưng lại được tướng quân khen ngợi."
Phùng Trinh đang kiểm kê những đồ vật đưa về nhà mẹ đẻ. Trước đó Tiêu Sơn ngất đi, lại được đưa trở lại thôn Sơn Hạ, sau khi ở trong nhà không nóng không lạnh đợi hai ngày, Tiêu Sơn đã chủ động đề nghị đến thăm cả nhà nhạc phụ. Phùng Trinh đã sớm nghĩ đến, tự nhiên rất cao hứng. Bất quá vừa mới ra cửa, liền nghe được tin tức hắn được thăng chức, người Tiêu gia rất vui nhưng Tiêu Sơn thì lại không vui cho lắm, mặc kệ sự ngăn cản của Tiêu gia, hắn lên xe ngựa cùng Phùng Trinh đi đến thôn Sơn Nam.
Nghe Tiêu Sơn phàn nàn về đãi ngộ bất công của Trương Định Nam, nàng mỉm cười nói: "Ta không nghĩ rằng Trương giáo úy của các người sẽ tức giận đâu, nhưng chàng còn tức giận trước đấy."
"Trương giáo úy rất hào phóng không so đo. Nhưng những người làm thuộc hạ như chúng ta nhìn không thích được."
Phùng Trinh duỗi lòng bàn tay ra: "Chàng nhìn xem, năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, đại tướng quân tự nhiên có thiên vị. Giống như nhà chúng ta, chàng ở nhà còn không tốt bằng Trương giáo úy đâu."
"Cái này, cái này có thể giống nhau sao?" Tiêu Sơn kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là giống nhau, thiếu tướng quân chính là người thừa kế do đại tướng quân chỉ định, ông ấy khẳng định sẽ không thể người khác nổi bật hơn thiếu tướng quân. Cho nên lúc này, các người càng nổi bật, ngược lại càng không xong. Tiêu Sơn, điều hiện tại chàng cần phải làm là tiếp nhận phần thưởng của đại tướng quân cho tốt, sau này nếu có cơ hội, vẫn luôn có cơ hội cống hiến cho Trương giáo úy. Lúc này ngàn vạn lần đừng tỏ ra bất mãn gì cả, bằng không, chính là làm hại đến Trương giáo úy."
Tiêu Sơn nghe vậy thì trầm mặc không nói. Thật lâu sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Trinh nhi, ta đã quyết định, ta không chỉ muốn biết nhiều chữ hơn, ta còn muốn đọc sách. Chờ sau khi ta đọc sách, những đạo lý lớn kia ta cũng sẽ hiểu được, về sau có thể làm nhiều chuyện cho Trương giáo úy."
Từ trên người Phùng Trinh, Tiêu Sơn cuối cùng đã nhận ra được lợi ích của việc đọc nhiều sách. Những chuyện rõ ràng như vậy, nhưng trước đây hắn lại không nghĩ ra được, chỉ biết bất bình vì tướng quân. Chính là sau khi nghe Phùng Trinh nhắc nhở, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, đại tướng quân ban thưởng, ai dám không phục, để người khác biết được, thật đúng là gây rắc rối cho Trương giáo úy.
Phùng Trinh cười nói: "Được, thừa dịp mấy ngày nay chàng nghỉ phép ở nhà, vừa lúc ta cũng có thể cùng chàng học chữ, tướng công của ta thông minh như vậy, sao có thể không học được?"
Được thê tử mình khích lệ, Tiêu Sơn tự nhiên phấn chấn, trong lòng càng thêm hăng hái.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Khi bọn họ đến thôn Sơn Nam, thôn Sơn Nam cũng phi thường yên ả, hoàn toàn không có bộ dáng kinh hách gặp phải man di. Phùng Trinh không thể không cảm khái năng lực tự điều tiết của dân cư vùng biên cảnh. Nếu như đây là kinh thành, những người đã quen sống một cuộc sống thoải mái an nhàn, có thể phỏng chừng mười ngày nửa tháng còn chưa thư giãn được.
Thấy đôi phu thê Phùng Trinh và Tiêu Sơn trở về, Phùng Lý thị rất vui mừng, vội vàng đi giết gà để chiêu đãi cho nữ tế nhà mình.
"Mẫu thân, trong nhà chỉ còn có con gà mái này, mẫu thân đừng giết nó, con và Tiêu Sơn tùy tiện ăn cái gì cũng được. Lần này con trở về chủ yếu là để thăm mọi người, lần trước man di tới, con thật sự rất lo lắng không yên."
Phùng Lý thị nhưng lại rất bình tĩnh nói: "Sợ cái gì? Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Chúng ta đều chạy vào sau núi, đồ vật để lại cho bọn chúng là được."