Nếu không, cùng với bạc, sẽ có rất nhiều rắc rối không thể giải quyết.
Thời khắc năm mới chậm rãi trôi qua, cửa phủ tướng quân rốt cuộc cũng dần ngừng nghỉ. Mặc dù mỗi ngày vẫn có người tới bái phỏng, nhưng nhìn qua cũng không còn náo nhiệt nữa, ngay cả người gác cửa cũng tìm được cơ hội nghỉ ngơi một lát.
Khi Phùng Trinh đến, người gác cửa đang uống trà và cắn hạt dưa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn ta miễn cưỡng đứng dậy đi ra ngoài. Hóa ra bên ngoài là một tiểu phụ nhân tới bái kiến, bị thị vệ ngăn ở cửa.
Ăn mặc của phụ nhân kia vừa nhìn thấy liền biết là dân chúng bình thường, khó trách thị vệ này ngăn cản.
Nhưng khi nhìn đến dung mạo của phụ nhân, người gác cửa sửng sốt một chút, vội vàng chạy tới: "Đây không phải là thân thích của Ngô ma ma sao? Ngươi tới đây là muốn tìm Ngô ma ma hả?"
Hắn ta có thể nhớ rõ người này, lần trước Ngô ma ma tới, hai người bọn họ rất thân thiết, khẳng định quan hệ rất tốt. Ngô ma ma chính là hồng nhân đứng đầu bên người phu nhân, cũng không thể đắc tội được.
Phùng Trinh đang tự hỏi làm thế nào để vào phủ của tướng quân, khi nàng nhìn thấy người các cửa, lúc này nàng thở phào nhẹ nhõm: "Ta tới là đưa chút thức ăn tự làm cho Ngô ma ma, còn nhờ hỗ trợ truyền lời giùm."
"Dễ mà dễ mà, ngươi trước lại đây chờ đi." Người gác cửa cười đi qua, nói với thị vệ hai bên: "Đây là thân thích của Ngô ma ma, ta đưa nàng ta đến chỗ kia của ta ngồi."
Chỉ lúc đó thị vệ mới thả cho người vào, tiếp tục đứng thẳng.
Phùng Trinh được sắp xếp đứng ở cửa phòng bên lần trước, người gác cửa chạy chậm vào trong phủ, đợi một lúc mới thấy Ngô ma ma ra tới.
Ngô ma ma hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Phùng Trinh. Rốt cuộc, cách đây không lâu vừa mới gặp qua.
Phùng Trinh mỉm cười chào đón bà ta: "Ma ma, Phùng Trinh đến đây để làm phiền lão nhân người rồi."
Ngô ma ma cười xua tay: "Không có việc gì. Bất qua chẳng lẽ ngươi đã gặp chuyện phiền phức gì rồi? Đây cũng không thể a, trước đó phu nhân biết ngươi mở tửu phường, liền đã truyền lời cho người khác, không cho mấy người không có ánh mắt đi tới gây phiền toái cho ngươi."
Phùng Trinh nghe vậy, thế mới biết hóa ra tướng quân phu nhân đã giúp nàng từ trước, trong lòng nàng hơi cảm động, lại thầm nói quyết định của nàng không sai.
Nàng cười nói: "Không biết hôm nay có thể gặp phu nhân hay không? Cũng không phải chuyện phiền phức gì, nhưng có một số việc muốn trực tiếp nói với phu nhân."
Ngô ma ma có chút khó xử, hiện giờ tuy rằng trong phủ đã ít chuyện thăm viếng, nhưng chung quy phu nhân cũng là người bận rộn. Gặp một chút này cũng không phải nói gặp là gặp được. Bất quá nói cho cùng Phùng Trinh cũng hơi đặc thù, bà ta do dự một khắc, liền nói: "Ngươi theo ta vào phủ trước đi, nếu như phu nhân rảnh rỗi, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời một chút, xem có thể để cho ngươi gặp mặt phu nhân không."
Phùng Trinh rất cảm kích: "Ma ma thật sự đã giúp ta một đại ân."
Phùng Trinh ở sảnh phụ đợi rất lâu, rốt cuộc mới chờ được lời truyền gặp của Trương phu nhân.
Trương phu nhân bận rộn cả buổi sáng, đang định đi nghỉ ngơi, nghe thấy Ngô ma ma nói đến Phùng Trinh, liền kêu gọi nàng đến. Dựa trên sự hiểu biết của bà ta về Phùng Trinh, tiểu phụ nhân này không phải không biết quy củ, hôm nay tới, tất nhiên là có một cái gì đó quan trọng.
"Phùng Trinh gặp qua phu nhân."
"Chỉ ở riêng, không cần nhiều lễ nghĩa như vậy." Trương phu nhân khách khí nói một câu, để hạ nhân pha trà, lại hỏi: "Ta nghe Ngô ma ma nói, ngươi đã mở một tửu phường, hiện tại mọi việc đều thuận lợi chứ?"
Phùng Trinh mỉm cười cảm kích: "Nhờ phu nhân quan tâm, hiện tại mọi thứ đều ổn, chỉ chờ chính thức khai trương."
Trương phu nhân gật đầu: "Đến lúc đó ta cũng sẽ bảo người đưa đến một phần lễ vật cho ngươi." Đây cũng là công khai biểu hiện chiếu cố đến Phùng Trinh. Tất nhiên, so với những gì Phùng Trinh đã làm cho bà ta, những điều này không đáng nói đến.
"Phu nhân, kỳ thật lần này dân phụ tới đây, chính là bởi vì chuyện tửu phường này."
"Hả?" Không phải vừa mới nói không có phiền phức sao? Trương phu nhân khó hiểu nhìn nàng. Lại thấy nàng đã lấy từ trong giỏ ra một vò rượu nhỏ được niêm phong, sau đó mở niêm phong mặt trên bình rượu. Một làn hương rượu êm dịu tràn ngập.
Chỉ ngửi mùi thôi, liền đã thấy say lòng người.
Trương phu nhân nhắm mắt ngửi ngửi một chút, sau đó mở mắt ra kinh ngạc hỏi: "Đây là rượu gì, sao lại thơm như vậy?"
Phùng Trinh mỉm cười và nói với Ngô ma ma: "Cảm phiền cho người chuẩn bị chút đồ đựng sang đây."
Ngô ma ma vội vàng kêu tiểu nha hoàn đi lấy chén rượu. Một lúc sau, tiểu nha hoàn vội vàng bưng hai chén rượu bạch ngọc tới.
Phùng Trinh từ từ rót rượu vào chén. Hương thơm càng lúc càng nồng, nhưng rượu trong chén lại trong như nước.
Ngô ma ma sửng sốt, cầm chén rượu đưa cho Trương phu nhân: "Phu nhân, ngài nhìn xem cái này.."
Trương phu nhân nhìn rượu trong chén, trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc, cúi đầu ngửi ngửi, quả nhiên là mùi vị này. Chén rượu này đúng là rượu, nhưng lại khác với loại rượu ngày thường uống. Dường như trong vắt hơn, lại cũng tinh khiết thơm tho hơn.
"Đây là rượu ngươi ủ?"
Trương phu nhân vốn xuất thân từ thương hộ, nên đã nhanh chóng nhìn ra đường đi nước bước trong đó. Mặc dù không uống vào trong miệng, nhưng bà ta cũng biết, nếu như rượu này xuất hiện trên thị trường, sẽ tạo thành chấn động gì.