(*Chức quan sử thời xưa.)
Về Ngự Sử đài, Minh Thận chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là: Nhiều người.
Lớn thì có quan viên nhị phẩm trở lên như Ngự Sử Đại Phu, Ngự Sử Trung Thừa, còn nhỏ như Minh Thận thì có sáu bảy quan giám sát khác, một đám người cao lớn đều làm việc bên trong Ngự Sử đài cùng Thanh lại ty*, một đống quan văn có độ tồn tại lớn nhất trong triều đình đều ở chỗ này.
(*Thanh lại ty là thuật ngữ để gọi các cơ quan trong quan chế Lục bộ ví dụ như Khảo công thanh lại ty hoặc Phong điển thanh lại ty.)
Sau khi Minh Thận làm việc được mấy ngày, suy nghĩ thứ hai chính là: Ồn ào.
Nhóm Ngự Sử luôn ghi nhớ hai chữ "Khuyên can" lại còn nhớ thêm hai chữ "Nỗ lực", trước bàn mỗi người đều thờ phụng một con Giải trãi trợn tròn đôi mắt, phía trên có khắc bốn chữ lớn "Liêm minh công chính". Dưới sự cai trị của Ngọc Mân, mặc dù quan viên so bì bối cảnh nhiều nhưng cũng không kiêng kỵ quan nhỏ nhảy ra lớn tiếng tranh luận, trình diễn quần hùng khẩu chiến ngay tại chỗ, tranh cãi một ngày không xong thì sang ngày tiếp theo cãi tiếp, liên tục tranh cãi không xong thì lại lên triều tranh cãi cùng Ngọc Mân.
Minh Thận là người cho dù nổi giận cũng sẽ không mắng người khác nên chỉ có thể giương mắt nhìn. Lúc vào triều, theo cấp bậc của y thì chỉ có thể đứng trong góc cùng nhóm quan viên kinh thành, tuy rằng vóc người y không hề kém cạnh những người cùng lứa nhưng phía trước y chính là Bốc Du cao hơn y mấy phần, phía trước của phía trước Bốc Du còn có một Thượng thư to con, một người tới từ phía nam như y, tên lùn năm nay mới vừa tròn mười bảy tuổi rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật bản thân không đủ cao.
Lần đầu tiên vào triều ngay cả đỉnh đầu Ngọc Mân y cũng không thể nhìn thấy mà chỉ có thể nghe thấy giọng nói hắn. Đại thần xung quanh đều đứng ngay ngắn nghiêm túc nên y cũng không dám đi khập khiễng, nghe hết nửa ngày, càng nghe càng tê cả da đầu —— hiện nay người trong triều chia làm hai phe, cả hai đang tranh luận không ngớt chuyện Ngọc Mân chia đất phong hầu Ngọc Mân làm Chiêu An công chúa, thân mẫu Thanh Dương thị làm Hoàng thái hậu, Trương Niệm Cảnh cùng với đảng phái dựa vào "Làm trái quy củ tổ tiên" mà bắt bẻ, nói năm đó thân mẫu của Ngọc Mân ngay cả một chức tần cũng không có; một nhóm người khác thì lại nhắc đến chuyện cũ, cho rằng Ngọc Mân là Thái tử Nhượng đế khâm định trước khi nhường ngôi, thân mẫu cùng muội muội của hắn sớm muộn cũng phải chia đất phong hầu nên không tính là phá hoại quy củ.
Người hai bên tranh cãi, logic tỉ mỉ, diễn đạt quyết liệt, nhưng cuối cùng nói đến nói lui cũng không cãi ra được cái gì. Ngọc Mân hiển nhiên cũng lười nghe họ vô nghĩa, chỉ nói chuyện sắc phong sẽ "Bàn bạc kỹ càng" rồi để Bốc Du nói rõ chuyện hủy bỏ Khoa Đồng Tử.
Lúc trước Minh Thận đã nghe Ngọc Mân nói qua chuyện này nên lúc này tuyên bố tất nhiên cũng không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái.
Nhưng mà làm y không ngờ tới chính là Bốc Du mới vừa tấu xuống thì phía dưới lập tức xao động —— lần này cũng chia ra vài nhóm người, từng người lớn tuổi, núp dưới cái bóng của thế gia trong kinh đều lo sợ bất an, còn các quan viên trẻ tuổi xuất thân bần hàn lại lộ ra vẻ mặt vui mừng nhiều hơn.
Nguồn gốc của Khoa Đồng Tử đã có từ lâu, mới đầu là "Thần đồng" do hương thân các nơi đề cử, tự quyết định số người nhập sĩ, sau đó phát triển đến thế gia kinh thành một tay ôm đồm, đẩy toàn bộ đời sau của mình làm thần đồng, dùng cái này bảo đảm mấy đứa nhỏ cũng có chén vàng.
Bốc Du nói đến chuyện này tương đương với việc trực tiếp xóa bỏ sự bảo đảm mà những người này dựa vào.
Lần này mũi nhọn trên triều đình lập tức bị chuyển đến chuyện Khoa Đồng Tử, không ai hiểu được thái độ của Ngọc Mân nên tranh cãi ầm ĩ cả một buổi sáng vẫn không ra kết quả, sau đó mặt trời lên cao hắn liền phất tay một cái tan triều.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Trước khi tan triều, hắn đặc biệt gọi ba người Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đến trước tiến hành ca ngợi văn chương. Minh Thận vốn đang trông mong Ngọc Mân có thể khen ngợi y nhiều một chút, nhưng mà suy nghĩ một lát, tên y đứng hàng nhị giáp thứ hai mươi bảy thực sự không phải thành tích xuất sắc gì, không cao mà cũng không thấp, vốn nên không lọt vào mắt đế vương, là y có chút ngây thơ rồi.
Mãi cho đến lúc tan triều xong, Minh Thận vẫn còn hơi hoảng hốt.
Bốc Du đi cùng y, nhìn dáng vẻ y thất thần cả một đường, cười nói: "Bị dọa rồi? Từ khi bệ hạ đăng cơ vào triều đến nay vẫn luôn là dáng vẻ này, cãi đi cãi lại không có điểm cuối."
Minh Thận nói: "Bệ hạ không giống như ta nghĩ, tuy rằng vẫn hung ác nhưng mà ta cũng không biết là chỗ nào không giống."
Bốc Du nở nụ cười: "Ngài nghĩ bệ hạ là phải bày mưu tính kế, sát phạt quyết đoán, trên triều đình nói một không ai dám nói hai đúng không?"
Minh Thận suy nghĩ một chút: "Hình như là vậy." Bóc Du vừa nói như thế y liền hiểu ngay: "Ta biết rồi, hiện tại Mân ca ca đang ngồi trên vị trí này, là quân vương nên mỗi một bước đều phải đắn đo suy nghĩ bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy Hoàng thượng sẽ không mắc sai lầm, mặc dù có sai nhưng cũng không thể thu hồi nếu không mọi người sẽ nghi ngờ năng lực của quân chủ. Không thể quá mức quyết đoán sẽ khiến người khác cảm thấy hắn không lắng nghe ý kiến, cũng không thể dễ dao động sẽ làm mọi người cảm thấy hắn không có chủ kiến. Muốn làm được cái này thì phải cân bằng mỗi đảng phái, còn phải đạt được chuyện bản thân thật sự muốn.... Làm hoàng đế thật sự quá khó khăn, ta từng nghĩ Mân ca ca sẽ rất khổ cực nhưng không ngờ rằng hắn lại khổ cực như vậy."
Bốc Du nở nụ cười: "Suy nghĩ của ngài vốn cũng không phải không tồn tại, chỉ là bây giờ căn cơ đã hỏng, dùng cục diện hỗn loạn để hình dung cũng không quá đáng. Bệ hạ đang cố gắng chỉnh đốn lại bầu không khí bây giờ, ngài cũng thấy đấy, hủy bỏ Khoa Đồng Tử là bước đầu tiên. Nếu như ngài vào kinh sớm hơn mấy năm thì sẽ biết, lúc bệ hạ làm việc đúng thật là sát phạt quyết đoán."
Minh Thận tò mò: "Biết cái gì?"
Bốc Du liếc mắt nhìn y: "Không nói cho ngài." Sau khi nói xong thì gõ đỉnh đầu y một cái, nói: "Về Ngự Sử đài thôi, Minh đại nhân, buổi tối chừa ra một chút thời gian. Bệ hạ dặn vi thần chọn lựa một chỗ ở cho ngài ngoài cung, vi thần xem xét thử ba nơi nhưng có hơi không quyết định được nên bệ hạ liền bỏ tiền ra mua hết ba chỗ này. Buổi chiều ngài có muốn theo vi thần đi nhìn thử không?"
Minh Thận sững sờ: "Hả?"
Bốc Du nói: "Đêm nay ngài chọn cái nào thì có thể lập tức dọn vào ở ngay. Về sau ngài muốn ở lại trong cung thì ở mà muốn ở bên ngoài thì ra ngoài."
Minh Thận vội vàng nói: "Không phải, tại sao là ba nơi ở?"
Bốc Du nói: "Ý của bệ hà là tương lai lệnh huynh đón dâu thì phải chọn đất phân nhà, vì vậy mới dự phòng hai căn nhà đối diện lẫn nhau; sau đó bệ hạ lại nghĩ đến chuyện lấy lại chỗ ở cũ lúc nhỏ của ngài về tu sửa nên vì vậy liền thành ba, chắc chắn Minh đại nhân tới nay cũng muốn mua lại căn nhà cũ mà đúng không?"
Minh Thận nói: "Nhưng ta ——"
Bốc Du tiếp tục nói: "Bệ hạ còn nói nếu như ngài muốn từ chối thì kêu ngài tự mình đi nói với ngài ấy. Trong mắt bệ hạ số tiền này không đáng nhắc tới, toàn bộ thiên hạ đều là của bệ hạ, Đế hậu cùng tôn, tất nhiên cũng đều là của ngài nên ngài không cần lo lắng."
Minh Thận rốt cuộc không phản đối nữa.
Y cùng Bốc Du đi xung quanh, đi đến nửa đêm vẫn chưa đi xong nơi ở cũ. Đây là nơi ở của cả một tộc Minh thị, Ngọc Mân đã kêu người tu sửa lại lần nữa, nó đã được tân trang lại nhưng vẫn còn lưu giữ rất nhiều vết tích cũ kỹ —— ví dụ như đài hoa sen Minh Thận đã nhắc đến với hắn, phụ thân y từng ôm y rồi dùng giọng nói khàn khàn kể cho y nghe chuyện xưa. Mẫu thân y sẽ ở bên cạnh quạt cho bọn họ.
Tướng mạo Minh Thận giống mẫu thân, xinh đẹp động lòng người, hoạt sắc sinh hương, tính tình cũng giống bà nên cực kỳ cứng đầu nhưng lại có hơi không tim không phổi; tướng mạo Hoắc Băng thì giống phụ thân, mắt phượng dài hẹp khi híp lại sẽ tạo thành dung nhan khuynh đảo chúng sinh, để lộ một chút khôn khéo. Minh Thận sắp không nhớ rõ khuôn mặt của phụ thân y ra sao, chỉ nhớ rõ năm đó lúc thân hình nhỏ bé của y được ôm vào trong ngực, y nhìn thoáng qua đuôi mắt phụ thân, không biết là do không tẩy trang sạch sẽ hay là như nào mà lại hơi đỏ lên giống như có một cánh hoa đào dán lên, nhìn rất đẹp.
Sau đó nghe nói tướng mạo Hoắc Băng giống phụ thân y, y liền tự động nghĩ rằng Hoắc Băng giống cha y như đúc rồi vẽ nên một bức tranh, đó là Hoắc Băng vẫn ôm thằng nhãi con là y rồi kể chuyện xưa cho y nghe.
Cái này cũng là nguyên nhân tại sao chỉ trong hai năm ngắn ngủi y đã nhanh chóng thân thiết với Hoắc Băng.
Y ngay lập tức muốn viết thư gửi cho Hoắc Băng, nhưng Bốc Du lại cho y một niềm vui bất ngờ: "Minh đại nhân, ngày mai lệnh huynh có thể vào kinh ngay, bọn ta đã báo cho ngài ấy từ sớm."
Minh Thận vui vẻ đến mức tay chân luống cuống, nhiều lần tìm Bốc Du xác nhận: "Có thật không? Ca của ta thật sự ngày mai sẽ đến?"
Bốc Du mỉm cười xác nhận. Minh Thận hoan hô một tiếng rồi lập tức muốn chạy đi tìm Ngọc Mân, nhưng nhìn sắc trời một lát thì mới tỉnh táo lại: "Quá trễ rồi, hôm nay ta không làm phiền Mân ca ca nữa, ngày mai ta sẽ đi."
Một lát sau, y lại rầu rĩ: "Gần đây hình như Mân ca ca rất bận rộn, bây giờ ta đi tìm hắn cũng không tiện.... Ai, vẫn là không nên đi tìm, viết một cuốn sổ con cảm ơn là được để đỡ làm mất thời gian của Mân ca ca."
Bốc Du không lên tiếng chỉ liếc y một cái rồi cười cáo lui.
*
Đêm đó, Minh Thận nghỉ ngơi bên trong nhà cũ của mình. Chỉ là phủ đệ không có một bóng người, gia đinh mới tới y cũng không quen, ở trong một căn phòng lớn trống rỗng cũng có hơi dọa người làm Minh Thận mơ thấy ác mộng bị mèo cào, khi tỉnh lại thì đã đến hừng đông.
Minh Thận lập ra quy củ là vào triều vào ngày ba, sáu và chín, gần giống như lúc vào một ngày nghỉ ngơi hai ngày, trong khoảng thời gian không vào triều từng quan viên trong kinh sẽ đến vị trí công tác của mình để làm việc.
Sau khi Minh Thận thức dậy thì đi thẳng đến Ngự Sử đài, đầu tiên là viết một cuốn sổ con cảm tạ Ngọc Mân đã thu xếp chỗ ở cho y, cầm sổ con đợi nửa ngày người tới lấy sổ bên nội các vẫn chậm chạp chưa tới nên y không thể làm gì khác hơn là bắt đầu vùi đầu vào làm việc.
Cũng chính vào lúc này, Minh Thận mới nhận ra khoảng cách giữa y và Ngọc Mân xa cỡ nào —— giống như lúc y vào triều không nhìn thấy được Ngọc Mân, đây là khoảng cách quân thần.
Y nhỏ giọng thầm thì: "Một ngày nào đó ta sẽ cách Mân ca ca rất gần, nói không chừng còn có thể vào nội các nữa."
Bốc Du ngồi bên cạnh y, cũng nhỏ giọng nói cho y biết: "Minh đại nhân, ngài là Hoàng hậu, mồng ba tháng giêng ngài phải thành hôn cùng bệ hạ, ngài có nhớ không?"
Minh Thận: "...."
Gần đây Thanh lại ty đang bận rộn thống kê kết quả kinh sát* một năm trước, Minh Thận chen ngang nửa đường nên tất nhiên không thể chen mồm vào được. Thượng cấp của y —— Bốc Du liền phân cho y một nhiệm vụ khác: Soạn lại phiếu nghĩ, cũng chính là sắp xếp ý kiến đề xuất sơ bộ trước khi dâng sớ.
(*Kinh sát là cuộc điều tra các quan lại trong triều đình sau thời nội kế, khác với việc kiểm tra các quan bên ngoài gọi là ngoại kiểm.)
Vốn dĩ chuyện phiếu nghĩ là do nội các một tay ôm đồm, nhưng năm nay trận chiến nước bọt của ngôn quan càng ngày càng nhiều nên mấy chuyện lan man cũng theo đó mà tăng, mấy lão đầu trong nội các đều vô cùng phiền muộn bèn dứt khoát nhường Ngự Sử đài còn bản thân thì xem xét sổ con của người trong nhà trước, quyển nào lạc đề thì gọi tới nói chuyện ghi lại còn thông qua thì đưa cho phiếu nghĩ.
Thành viên soạn phiếu nghĩ của viện Thanh lại chỉ là một nhóm nhỏ, trong đó có mấy người quá tết vẫn còn đang trên đường chạy vào kinh nên thanh niên khỏe mạnh Minh Thận liền bị đẩy qua.
Minh Thận bắt đầu làm việc. Y nhìn hồi lâu, cảm thấy mỗi một quyển đều là lời vô nghĩa —— mở ra nhìn thử, nào là "Thần phát hiện một quyển sách hay muốn tiến cử cho Hoàng thượng", "Nghe nói Hoàng thượng không thích ăn rau hẹ, như vậy là không tốt", "Hoàng thượng có khỏe không? Gần đây sổ con thăm hỏi đều chỉ có hai chữ an tâm, chữ viết giả dối, ngài có cần đan dược bổ thận không?"
Minh Thận đều vẽ dấu gạch lên, nhưng mà Bốc Du lại vẽ vòng tròn lên mấy quyển sổ con đó rồi nói cho y biết: "Chỉ cần không xuất hiện bản tấu bị lặp lại hoặc là bản tấu tình huống sai lầm thì đều giao cho trung thư thẩm duyệt."
Bốc Du nói cho y biết cái này thuộc về kỹ xảo đánh thái cực cao cấp, cố gắng đừng bác bỏ tấu chương cũng đừng xuất hiện lập trường gì, Minh Thận lập tức hiểu rõ: "Ồ."
Về sau y nắm được bí quyết, biết được nên phân định như nào. Sau đó y nhìn thấy một quyển sổ con mắng Minh Thận phô trương lãng phí: "Thần nghe nói buổi sáng Hoàng thượng muốn ăn chín món, quá xa hoa lãng phí" vân vân kiểu vậy, Minh Thận quyết định rất nhanh vẽ một dấu gạch chéo, trong lòng biết quyển sổ con này vẫn sẽ bị đưa lên nên nội tâm cũng rất đau lòng cho Ngọc Mân: Từ sáng tới tối Mân ca ca của y đều bận muốn chết, chuyện muốn ăn sáng chín món cỏn con còn bị mắng.
Sau khi suy nghĩ một chút y liền bất đắc dĩ đổi thành vòng tròn, miễn tăng thêm lượng công việc cho Bốc Du.
Y quyết định ngày mai sẽ đi tìm Ngọc Mân để giúp hắn xử lý mấy quyển sổ con không hay ho này.
Suy nghĩ kĩ càng lại thì y và Ngọc Mân cũng đã ba, năm ngày không gặp mặt.
Một bên khác, Bốc Du bỗng nhiên lên tiếng: "Người thu thiếp bên nội các còn chưa tới báo cáo, phần sao chép bản tấu giao cho nội các cũng phải chờ tới mấy ngày. Lát nữa còn phải sắp xếp lại danh mục kinh sát, Minh Thận, ngươi thay ta vào cung báo lại cho Hoàng thượng đi."
Xung quanh người đến người đi, giọng điệu Bốc Du rất vững vàng nên không có bất kỳ người nào nghe ra điều kỳ lạ gì, lúc Minh Thận nhìn qua thì chỉ thấy Bốc Du khoát tay với y một cái rồi tiếp tục viết quyển tông của y.
~~~~
Chương này có mấy câu đọc từng chữ thì hiểu nhưng mà ghép lại thành câu thì đọc rất khó hiểu:v