"Trong mười năm Hoắc gia bị xét nhà ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, người như ta không bằng chết đi thì tốt hơn, tuy rằng ta cũng muốn kiến công lập nghiệp rồi sống cuộc sống bình thường như tất cả mọi người nhưng ta lại không làm được, thế gian này.... Không để cho ta cảm thấy bất kỳ niềm vui nào, những người khác đều ngu ngốc giống như một con sâu, hơn nữa không thú vị chút nào." Hắn nói, "Về sau...."
Bốc Du yên lặng lắng nghe, không khỏi hỏi: ".... Về sau?"
"Về sau A Thận đến." Hoắc Băng nở nụ cười với hắn, đưa tay chỉ ra phía sau cửa cung, "Ta biết bệ hạ vô cùng vô cùng yêu thương y, bởi vì bệ hạ và ta là cùng một loại người.... Người này đến giống như một tia sáng chiếu vào, ta nghĩ năm đó bệ hạ chắc cũng có cùng ý nghĩ với ta thôi."