"Lần này tôi mang bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn, lại bận chuyện nông trường, sốt ruột chạy trở về.
"
Chị gái nói xong liền đưa quả trứng gà đã bóc vỏ cho, dò hỏi: "Em thì sao, công việc của em thế nào?"
Vốn Triệu Uyển Hương đã ăn no, nhưng cũng không muốn từ chối tình cảm của chị gái, cám ơn xong liền cắn một miếng trứng nhỏ, sau đó đáp: "Em đi tìm người.
"
Lúc nói đến hai chữ "tìm người", trái tim cô không nén nổi đập mạnh hai cái, mặt cũng hơi nóng lên.
Chị gái là người từng trải, vừa nhìn liền hiểu, tám chín phần mười là đi tìm đối tượng.
Con gái hay ngại ngùng, cô cũng không hỏi nhiều, cười cười rồi nói sang chuyện khác, sau đó cũng theo hoàn cảnh xung quanh, dần dần yên tĩnh lại, ôm hai con trai ngủ thiếp đi.
Triệu Uyển Hương thấy chị gái và hai đứa nhỏ đã ngủ ngon, lúc này rơi vào hồi ức với Thẩm Phụng!
Lý Phượng Hoa khóc lóc than thở với lãnh đạo đơn vị, kiểm điểm việc bình thường mình không quan tâm nhiều tới Triệu Uyển Hương, nhưng kiên quyết không thừa nhận việc "cưỡng ép kết hôn".
Các lãnh đạo bị bức bách, trong tay chỉ có mỗi một phong thư tố cáo, bản thân Triệu Uyển Hương lại không có mặt.
Mà cái mũ "cưỡng ép kết hôn" lớn như vậy, liên quan tới xưởng trưởng xưởng bột mỳ Tưởng Hướng Vanh, thế nên trước tiên phê bình nghiêm khắc, giáo dục bà một hồi, để bà ta mau chóng tìm được Triệu Uyển Hương, phòng ngừa việc đang yên đang lành mà một cô gái rời nhà trốn đi, gặp phải chuyện không may gì.
Lý Phượng Hoa cám ơn các lãnh đạo, trở về nhà.
Bên ngoài trời đã tối đen, đầu hành lang khu tập thể đơn vị khói mù mịt, mỗi nhà đều đang bận rộn nhóm bếp nấu cơm.
Bên ngoài người đến người đi, chính là thời điểm đông đúc.
Lý Phượng Hoa biết chuyện xấu nhà mình chắc đã truyền đi ồn ào huyên náo, cũng rất chột dạ mất mặt, đi không dám dừng lại chút nào, cúi đầu vội vàng tiến về phía cửa nhà.
Kết quả là sợ cái gì đến cái đó.
Đám hàng xóm cũ này dù lúc lão Triệu bị phá sản cũng không ai chê trách gì, lần này chẳng những chỉ chỉ trỏ trỏ bà, cười nhạo châm chọc, còn nhổ nước bọt, mắng mẹ kế không có người nào tốt, mắng bà không bằng cầm thú!
Danh Sách Chương: