Triệu Uyển Hương không có cách nào xác minh suy nghĩ của mình là đúng hay sai, một mặt nhịn cười, một mặt lại rất cảm động, cô giống như muốn chứng minh rằng mắt chọn đồ của Thẩm Phụng rất tốt nên không ăn cơm mà đi thay đôi kia giày mới kia trước.
Thẩm Phụng vừa ngồi xuống không bao lâu, trước mắt đã xuất hiện một đôi giày vải nhung màu lam.
Hai chân kia lộp bộp chuyển động trái phải cho anh nhìn, còn kiễng mũi chân cho anh xem khe hở rộng bằng ngón tay phía sau.
Cô lúc này như đang muốn nói cho anh biết rằng đôi giày kia không lớn không nhỏ, vô cùng thích hợp.
Cô còn rất vui vẻ nói: "Anh Thẩm, anh xem cỡ giày vừa vặn, quần áo không cần thử cũng biết là rất hợp, cám ơn anh, em rất thích.
”
“…”
Cô quả thật cởi mở hơn rất nhiều.
Thẩm Phụng im lặng một lát, tầm mắt xẹt qua bàn chân trắng nõn của cô, anh quay mặt đi, khuôn mặt có chút nóng lên nói: "Vừa vặn là tốt rồi, lát nữa sẽ mua cho em thêm đôi tất.
”
Triệu Uyển Hương hiểu lầm, cho rằng anh nghĩ cô không có tất nên mới đi chân trần, cô vì không muốn anh phải tốn kém thêm nên nói: "Em có tất rồi, vừa nãy bên ngoài toàn là bùn nước nên mới không dùng.
”
Thẩm Phụng nói: "Vậy ăn cơm đi.
”
Triệu Uyển Hương ngồi ở trước bàn, cầm hộp cơm nhôm, lấy đũa hỏi: "Anh ăn chưa?”
Thẩm Phụng vừa định nói là ăn rồi thì bị cô giành trước một bước, cô nói: "Dưới mắt anh có quầng thâm, trong mắt còn có tơ máu đỏ, rạng sáng trở về có phải bận rộn công tác nên ngủ không ngon giấc hay không?”
Cô nói đúng rồi.
Thẩm Phụng không quá để ý chuyện ngủ cũng chẳng để ý ăn cơm, lúc đi ra múc một gáo nước, uống no cả bụng, bây giờ mặc quân phục, siết chặt đai lưng quần nên cũng không cảm thấy đói.
Quanh năm anh vẫn sống như vậy, bình thường những người bên cạnh cũng không ai dám quản, vậy nên anh đã sớm hình thành thói quen tự nhiên, vốn không cảm thấy gì nhưng bây giờ lại ngồi đối diện cô, chớp mắt yên lặng nhìn chăm chú, một câu phản bác cũng không thể nói ra.
Danh Sách Chương: