Chị dâu rầu rĩ xong, quay đầu nhìn thấy trên người hai đứa nhỏ đang quấn chăn mới, vội vàng đứng lên ngăn cản: “Không cần đắp cho tụi nhỏ, sẽ làm đồ đạc của em bẩn mất…”
Triệu Uyển Hương đem chị ấn trở lại chỗ ngồi, lấy khăn lông ban nãy hai đứa nhỏ đã lau đưa đến nói: “Được rồi chị dâu, chị cũng mau lau khô đi, vừa rồi chị vội vã đi xuống đẩy tàu, cả người ướt đẫm hết rồi.
”
Hai người vừa nói đến đây cũng thấy buồn cười, ai cũng không nghĩ tới sống tới từng tuổi này còn có kinh nghiệm đẩy tàu hỏa.
Sau khi trong xe ồn ào hết một trận, phần lớn mọi người trong ưu sầu lâm vào mệt mỏi, cả toa tàu dần dần rơi vào yên tĩnh.
Đoạn đường này chị đã nhìn ra Triệu Uyển Hương là người tâm địa hiền hòa, ánh mắt nhìn cô càng thân thiết hơn vài phần, sau khi chị ngồi vào chỗ của mình nói: “Nơi này cách trạm tàu hỏa kế tiếp không xa, chị và hai đứa nhỏ xuống bến ở trạm đó.
Lúc trước không phải chị đã kể với em, chồng của chị đã đóng quân ở một nông trường gần chỗ này sao, thật ra đó là nông trường Vân Cảnh, nông trường Vân Cảnh từ khi đổi thành binh xây dựng đoàn sản xuất thì bên dưới đã thiết lập 12 trung đoàn cộng thêm vài tiểu đoàn độc lập, trong đó có một trung đoàn gồm ba tiểu đoàn, nông trường ở ngay tại trạm kế tiếp trấn Vân Cảnh, chồng của chị là chỉ đạo viên của đại đội ba.
”
Cô dừng một chút nói: "Em gái, chị tên Hà Thục Phân, mọi người trong đội đều gọi chị là chị dâu Hà, một mình em bôn ba bên ngoài không dễ dàng gì, ở đây nếu gặp phải khó khăn gì cứ qua tìm chị, chị nhất định sẽ hỗ trợ.
”
Triệu Uyển Hương kinh ngạc, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, kiềm chế tim đập nhanh nói: "Người em muốn tìm cũng công tác ở đại đội ba.
”
“Anh ấy tên là Thẩm Phụng, chị biết anh ấy không?”
Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên thấy trong toa tàu náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi người ghé vào cửa sổ hô hào vui mừng: “Có viện trợ tới, bộ đội cử người đến cứu chúng ta…"
Danh Sách Chương: