• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

132
【 Cá nhỏ 】: " icon meo meo dấu chấm hỏi"
【 Cá nhỏ 】: Đàn anh, em nghĩ anh hiểu lầm rồi… em không muốn anh chịu trách nhiệm...
【 Lâu Thư Mặc 】: Nhưng anh đã làm chuyện đó với em, chịu trách nhiệm là chuyện nên làm.
【 Lâu Thư Mặc 】: Hơn nữa anh còn nói dối em, thật ra anh thấy hết luôn á.
【 Cá nhỏ 】: Vậy thì quên đi, em không cần anh chịu trách nhiệm gì, tựa như anh nói, chúng ta chỉ là vì nghiên cứu mà thôi, chẳng qua lần này anh cảm thấy nghiên cứu tốt, em cảm thấy không tốt thôi.
【 Cá nhỏ 】: Nếu anh thực sự muốn làm gì đó cho em, thì anh nên tiếp tục tự mình nghiên cứu bao cao su, nhớ dùng hết hộp bao cao su trước khi viết báo cáo nha!
Sau khi tôi gửi xong đoạn văn dài này, phải mất một lúc lâu, Lâu Thư Mặc mới trả lời.
【 Lâu Thư Mặc 】: Được, nghe lời em.
133
Lúc ấy tôi thấy Lâu Thư Mặc đồng ý sảng khoái như vậy, còn tưởng rằng anh sẽ nghe, đem tất cả bao cao su nghiên cứu cả đêm cho xong.
Nhưng đêm đó sau khi tôi ngủ đến chỗ anh, tôi đếm trong ngăn kéo vẫn còn bảy cái bao cao su, anh căn bản không có dùng!
Mà giờ phút này Lâu Thư Mặc đang ngủ say trên giường, tựa như còn đang nói mớ.
"Tiểu Vũ..."
Ồ, Lâu Thư Mặc anh ấy mơ thấy mình à?
"Mông của em..."
Mẹ kiếp! Tên lưu manh thối này nằm mơ cũng nghĩ đến mông mình, ngay từ đầu còn không biết xấu hổ nói không nhìn thấy!
"Thật tròn thật trắng..."
...... Đừng nói nữa, cầu xin anh đấy! Không phải nói là quên đi sao?!
134
Sáng hôm sau chỉ có một lớp tự chọn, tôi vội vàng đến lớp học, không ngờ vừa bước vào lớp thì gần như tất cả học sinh trong lớp đều có mặt, hình như đang sôi nổi thảo luận gì đó thì phải.
Tôi tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế sau gần cửa sổ và hỏi các nam sinh ngồi hàng ghế đầu tại sao mọi người đến sớm như vậy?
Bạn nam mà tôi không biết rõ lắm đẩy gọng kính của cậu ấy nói: "Ồ, bình thường tớ cũng hay đến sớm. Chắc bọn họ đang nói về việc gặp gỡ anh Lâu, hôm nay học cùng năm ba."
135
Anh Lâu trong miệng cậu ta khẳng định là Lâu Thư Mặc, sinh viên khoa chúng tôi cơ bản đều rất sùng bái Lâu Thư Mặc, dù sao anh cũng là thần của khoa máy tính, trước kia cũng từng có vài lần hợp nhất lên lớp tự chọn, chỉ cần gặp phải Lâu Thư Mặc, năm thứ ba kế 1 cùng lên lớp, vậy quả thật vị trí ngồi đến chật kín người.
Còn tôi, quên mất chuyện này. ngôn tình tổng tài
Sớm biết đã trốn tiết học này, bây giờ không muốn nhìn thấy mặt Lâu Thư Mặc.
136
Sau khi nghĩ như vậy, tôi nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lâu Thư Mặc.
Anh từ cửa phòng học phía trước tiến vào, bởi vì người cao ráo mặt lại đẹp trai, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của mọi người, học sinh trong lớp chúng tôi nam nữ đều bắt đầu hò hét, làm ơn đi, khoa trương quá.
Tôi rất muốn khuyên bọn họ đừng để bề ngoài Lâu Thư Mặc lừa gạt, đừng thấy ảnh là nhân tài, cao thủ lập trình, nhưng thật ra sau lưng rất là biến thái!
Cũng may tôi ngồi ở hàng cuối cùng, hẳn là sẽ không phát hiện ra tôi chứ.
Đúng lúc này tôi chú ý tới nam sinh bên cạnh đi cùng Lâu Thư Mặc trông rất quen.
Đôi mắt nai tơ và nụ cười bẽn lẽn.
Ôi, ôi! Anh ta là cái anh chàng mắt nai đã chạm vào tôi trong siêu thị ngày hôm đó nhưng không mua tôi!
Anh chàng thế mà lại là đàn anh năm ba?
137
Tôi vẫn còn khá ngạc nhiên.
Vừa nghĩ đến lúc ấy anh ta thiếu chút nữa muốn mua tôi, hơn nữa cìn sử dụng, tôi liền run rẩy một hồi, may mà người mua tôi là Lâu Thư Mặc.
......
Chờ đã, có vẻ như có gì đó không ổn?
Vì sao tôi lại cảm thấy Lâu Thư Mặc mua tôi tốt hơn?
Tôi sốc trước ý tưởng kỳ lạ này, loại chấn động đồng tử.
Hơn nữa, trái tim nhỏ không hiểu sao đập rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK