• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

230
Mỗi một chữ Lâu Thư Mặc nói tôi đều nghe rõ ràng, nhưng lắp ráp lại thì làm tôi choáng luôn.
Anh là sư phụ của tôi? Bạn chơi game của tôi? Anh đang diễn kịch đúng không?!
"Đàn anh, anh đang nói về cái gì vậy? Em không hiểu lắm..." Tôi hoảng hốt nói ra lời trong lòng.
Lâu Thư Mặc vốn định trả lời nhưng nhân viên phục vụ chạy tới bảo chúng tôi gọi đồ, cuộc đối thoại của hai chúng tôi tạm thời cắt đứt.
Chờ sau khi gọi đồ xong, nhân viên phục vụ vừa đi, Lâu Thư Mặc đã lên tiếng: " Người em hẹn gặp hôm nay là anh, hiểu không?"
“...... Nhưng em hẹn con gái mà, đàn anh, anh nhầm rồi. "Cho dù tôi nói như vậy, nhưng tôi biết Lâu Thư Mặc sẽ không vô duyên vô cớ nói ra những lời kia, hơn nữa anh còn nói đúng tên game.
Lâu Thư Mặc cười cười, sau đó thấy mười ngón tay anh đan vào nhau, hai tay chống lên bàn, trên khuôn mặt đẹp trai không còn nụ cười vừa rồi, giờ phút này có chút nghiêm túc nói: "Biệt danh game của em Tiểu Soái Ngư, là số hiệu quân sư, lúc thu em làm đồ đệ em mới tốt nghiệp trung học, em từng tốn hơn một tháng làm ra cho anh một thanh vũ khí hiếm có, còn nổ pháo hoa khắp thành cho anh, ở dưới cây nhân duyên em nói với anh, sư phụ, em thích chị, để em bảo vệ chị một đời được không, còn có..."
" Anh đừng nói nữa!" Tôi lớn tiếng ngắt lời Lâu Thư Mặc, bởi vì hiện tại tôi thật sự đã hiểu rõ.
231
Nhưng tôi không cách nào tiếp nhận sự thật này, Lâu Thư Mặc thế mà lại là tiểu lừa đảo.
Cho dù chưa từng thấy tiểu lừa đảo, nhưng trong ý thức của tôi, tiểu lừa đảo vẫn luôn là một cô gái, sao giờ đây tiểu lừa đảo lại là nam, là đàn anh của tôi.
Sao tôi có thể chấp nhận được chứ?
232
Giờ phút này đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, như là sắp nổ tung, nhưng cũng may Lâu Thư Mặc không tiếp tục nói nữa, anh chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Sau đó, người phục vụ mang chúng tôi ly đồ uống vừa gọi, tôi uống một ngụm, hơi bình tĩnh lại, nói, "Vì vậy, thư khách là nam?"
"Ừ."
"Vậy lúc trước anh lừa em quay mòng mòng như thế vui không?" Tôi nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu có hơi không tốt nói, bạn gái cũ trở thành bạn trai cũ, cái này cũng quá đáng lắm.
"Thực xin lỗi Tiểu Vũ, ngay từ đầu anh không có ý lừa gạt, chẳng qua anh chưa từng giải thích anh chơi hai nick khiến em hiểu lầm, lúc em thổ lộ với anh, anh đã thích em rồi nhưng không dám thẳng thắn." Lâu Thư Mặc cúi đầu nói, "Về sau khi học lớp 12, anh cảm thấy không thể tiếp tục nữa, lúc ấy lại chẳng có dũng cảm nói thẳng với em, chỉ có thể lựa chọn rời đi."
"Vậy sau khi anh nhìn thấy thấy là cũng nhận ra em ngay?"
"Ừm."
"Ngay từ đầu anh đã là gay?"
"Không rõ ràng lắm, anh chỉ thích em."
"..." Lâu Thư Mặc đột nhiên đánh bóng thẳng làm cho tôi trở tay không kịp, mặt lại bắt đầu nóng lên, "Vậy chuyện thích ở một mình, nghe được âm thanh kỳ quái gì đó linh tinh cũng là lừa gạt em sao? Bởi vì em thấy bây giờ anh không gặp phải vấn đề này! ”
"Không phải, khi anh trưởng thành sẽ không nghe thấy những âm thanh đó, chứng tự nhốt mình cũng được cải thiện." Lâu Thư Mặc dừng một chút, lại nói: " Nhưng gần đây anh luôn có thể nghe được một ít âm thanh, âm thanh ấy giống tiếng nói chuyện của em như đúc."
“......!” Mẹ kiếp, đừng nói cho tôi biết là Lâu Thư Mặc có thể nghe được âm thanh khi tôi biến thành bao cao su đấy nhé? Chắc không phải đâu phải không, đáng sợ lắm. Tôi suy nghĩ, vội vàng nói: " Hẳn là nghe lầm rồi, đừng nghĩ nhiều."
"Ừm, chắc là vậy." Lúc này Lâu Thư Mặc đột nhiên ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn tôi nói: "Tiểu Vũ, sao bây giờ em không hỏi anh còn thích em hay không?"
Đương nhiên là tôi không cần hỏi cái này, bởi vì tôi biết từ lâu rồi, cho đến hôm nay coi như là hiểu rõ lý do Lâu Thư Mặc thích tôi, cũng không phải là vừa gặp đã yêu như tôi từng nghĩ mà là tình yêu trên mạng...
Nhưng Lâu Thư Mặc người này quá biết cách nắm giữ quyền chủ đạo, chỉ chốc lát sau đã ném hết vấn đề sang cho tôi, chuyện nam giả nữ tôi còn chưa tính hết đâu!
233
Nhưng tôi cũng không thể nói ra chuyện tôi biết anh còn thích tôi, bằng không lúc trước tôi vất vả giả bộ như vậy chẳng phải thành công cốc sao.
Vì vậy, tôi giả vờ ngu ngơ hỏi: " Vậy... Vậy anh vẫn còn thích em chứ? ”
Lúc này ánh mắt Lâu Thư Mặc tối sầm lại, dùng giọng điệu rất khẳng định nói: "Ừ, anh còn thích em. ”
"..." Lâu Thư Mặc đột nhiên thẳng thắn như thế làm cho tôi không có đất để trốn, tim tôi đột nhiên đập nhanh không rõ lý do, ánh mắt cũng không dám nhìn anh nói: "Chờ một chút, ai, ai muốn biết cái này! Anh đừng có mà chuyển đề tài, chuyện nam giả nữ của anh còn chưa xong đâu! ”
"Ừm, vậy em còn muốn biết cái gì?"
"......" Tuy rằng tôi hỏi như vậy, nhưng thật ra tôi cũng không biết nên nói cái gì, Lâu Thư Mặc cũng đã nói rõ lý do lúc ấy sao lại lừa tôi rồi.
Thấy tôi không nói gì, Lâu Thư Mặc bên kia lại tiếp tục nói: "Thật ra hôm nay anh tới, đừng thấy bề ngoài anh bình tĩnh như vậy, nhưng anh phải lấy hết dũng khí mới tới được. Em biết anh từng mắc chứng tự nhốt mình, cho dù sau này tốt hơn, nhưng phần lớn thời gian đều giả vờ, anh không tốt như bề ngoài em nhìn thấy, Đôi khi anh cũng tự hỏi mình là người như thế nào. Sau ngần ấy năm, ngoại trừ em ra, anh chưa từng thật lòng đối đãi với bất kỳ ai.”
Câu nói này của Lâu Thư Mặc làm cho tôi ngây người, như lại nhìn thấy tiểu lừa đảo đáng thương kia.
"Vốn anh không muốn dùng thân phận thư khách này lại xuất hiện trước mặt em, nhưng nếu không nói ra đây sẽ là một trở ngại anh vĩnh viễn không thể vượt qua,, cho nên hôm nay anh thú nhận với em. Tiểu Vũ, bây giờ anh có thể theo đuổi em không?"
"Hả?!" Câu cuối cùng của Lâu Thư Mặc làm cho tôi choáng váng.
"Trước kia là em đuổi theo anh, quá hời cho anh rồi, hiện tại đổi anh theo đuổi em có được không?"
"..." Được không cái quỷ ấy, giờ tôi đã loạn rồi anh còn cho tôi thêm một mớ hỗn độn, quên đi!
Tôi ấp úng nói, "Đàn anh... Bây giờ em cảm thấy rất bối rối, không thể trả lời anh được." Dừng một chút, tôi tiếp tục: "Còn nữa, em, chúng ta tạm thời không nên gặp mặt nhau."
Nói xong, tôi đang chuẩn bị chạy trốn, không ngờ lại bị Lâu Thư Mặc kéo tay, anh phấn chấn nói: " Anh có thể cho em thời gian suy nghĩ rõ ràng, trong lúc này anh cũng cố gắng không xuất hiện trước mặt em nhưng Tiểu Vũ… nhưng đoán chừng là anh không đợi được quá lâu đâu."
234
Khi tôi trở về căn hộ, một lúc lâu tâm trạng của tôi không thể bình tĩnh lại được.
Không ngờ tiểu lừa đảo lại là đàn anh, người này đã ở bên cạnh tôi hơn một năm như không có chuyện gì xảy ra, im lặng không lên tiếng, anh nhất định sẽ cảm thấy tôi rất ngốc, còn ngoan ngoãn tới cuộc hẹn.
Hơn nữa, đây cũng nguyên nhân cuối cùng chứng minh tôi là thẳng nam không còn tồn tại, mẹ kiếp, nghĩ đến năm đó cày cuốc khổ sở làm vũ khí hiếm có hơn một tháng, còn tốn rất nhiều tâm tư mời đoàn ca múa trợ hứng, làm quả pháo hoa đắt nhất dùng để thổ lộ, sau lưng lại là một người đàn ông.
Tôi thật sự cảm ơn Lâu Thư Mặc hiện tại mới nói cho tôi biết chân tướng sự tình, mà không phải tôi của năm đó lún sâu vào trong đó, bằng không tôi nhất định sẽ bị dọa héo tại chỗ.
235
Một tuần sau, tôi bắt đầu trốn Lâu Thư Mặc, câu lạc bộ tôi cũng không đi nữa, mà Lâu Thư Mặc cũng coi như biết cách nhìn, không đến tìm tôi, có lẽ thật sự đang cho tôi thời gian đi.
Chỉ là...
Anh bắt đầu thường xuyên nhờ người gửi cho tôi tất cả các loại hoa.
Lần đầu tiên nhận được, tôi vừa hay đang làm bài tập về nhà của nhóm, mở cửa ra thì thấy trước mặt là một bó hoa hồng lớn, anh giai giao hoa nói là có một ông lớn tên là thư khách tặng.
Lúc ấy tôi xấu hổ muốn trốn đi, mẹ kiếp, còn ông lớn, ngài đây là muốn người ta biết tôi được đàn ông tặng hoa sao?
Tôi lúng túng nhận hoa trong ánh mắt khác thường của anh giai giao hoa.
Vốn tôi nghĩ chỉ có hôm nay thôi, nhưng sau đó mỗi ngày đều có hoa gửi đến, chỉ hoa hồng thôi đã có đủ loại màu.
Tôi rất muốn nói với Lâu Thư Mặc đừng tặng nữa, nhưng cứ như thế thì chẳng phải tạm dừng chiến tranh lạnh sao?
236
Thật ra nói là chiến tranh lạnh, đến buổi tối tôi vẫn phải ở trong nhà Lâu Thư Mặc, nhưng tôi không điều chỉnh góc nhìn của bao cao su nữa, ở trong ngăn kéo tối đen như mực, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ vang lên âm thanh gì đó thì không phát sinh chuyện gì khác.
237
Mà cứ như vậy qua một tuần, bởi vì gần kỳ thi cuối kỳ, cho nên tôi cũng bắt đầu thường xuyên chạy đến thư viện, ở nơi đó có thể chuyên tâm đọc sách, bằng không thì không cẩn thận lại nhớ tới chuyện của Lâu Thư Mặc.
Nói thật, tôi cũng không phân biệt được bây giờ tôi có cảm giác gì với Lâu Thư Mặc, chán ghét nói không ra, thích... Có vẻ như là không phải.
Nhưng nếu không phân biệt được, dứt khoát bỏ sang một bên trước.
238
Chạng vạng thứ hai sau khi ăn cơm xong, tôi đi về phía thư viện, không ngờ ở trong đình bên trái thư viện, có hai người đứng ở đó, một người là Lâu Thư Mặc, người thứ hai là cái tên mắt nai Lục Nạp, mà bầu không khí của hai người bọn họ, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút mờ ám.
Vì một số lý do, tôi trốn sang một bên nghe lén họ.
Khụ, đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy Lục Nạp đột nhiên lớn tiếng nói với Lâu Thư Mặc: "Lâu Thư Mặc, tôi thích anh, qua lại với tôi đi! ”
“......”
OMG, giữa ban ngày ban mặt, 2 cái tên gay này sao không biết tém tém đi cơ chứ?
-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK