• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***
Ngày hôm sau, Nguyễn Vũ bị tiếng chuông cuộc gọi đến của Tần Bình réo ồn đến tỉnh.
“Alo?” Nguyễn Vũ mơ mơ hồ hồ mở mắt.
“Nguyễn Vũ, cậu có lên mạng xem chưa? Tại sao cậu lại chạy đến thành phố A rồi? Cậu có biết hai ngày này cậu không nên ra ngoài không?” Giọng của Tần Bình vội đến muốn điên, ngữ điệu không khác gì người cha già khốn khổ phiền lòng vì con báo con mang tên Nguyễn Vũ.
“Làm sao vậy?” Nguyễn Vũ chậm rãi tỉnh táo lại.
“Cậu muốn biết thì tự lên mạng mà xem đi.”
“Được, để tôi xem.” Nguyễn Vũ cúp điện thoại.
Năm phút sau.
Nguyễn Vũ dụi dụi mắt, cho rằng mình chắc chắn nhìn lầm rồi, phút chốc không nói nên lời: “...”
Không ngờ rằng mấy nam sinh kia sau khi chụp ảnh sẽ đăng hết lên mạng, cứ thế dẫn tới một đợt sóng dư luận kéo nhau đi phong tỏa thành phố A, thậm chí vị đạo hữu nào đó còn tổ chức sự kiện vây bắt cậu, ai bắt sống thành công sẽ được khen thưởng 20 vạn tệ.
Rốt cuộc là ai mà lại tổ chức loại sự kiện khiến người ta ba chấm như vậy?
Quần chúng lại càng quá mức điên cuồng, cũng quá mức gây bất lợi, cảm tưởng như trò chơi sinh tồn phiên bản đời thực, và con gà bị săn chính là báo thủ cậu!!!
Cơ mà sau khi đọc xong Nguyễn Vũ cũng chỉ cười cười, cậu cho rằng quần chúng trên mạng chỉ là đùa giỡn cho vui, chỉ có Tần Bình hay lo nên mới chuyện bé xé ra to.
Nguyễn Vũ nhìn đồng hồ mới chỉ hơn 8 giờ, quyết đoán nằm xuống ngủ thêm nửa tiếng nữa rồi hẵng dậy tắm rửa.
Một tiếng sau Long Tề cũng tỉnh giấc, ngồi ngẩn ngơ trên giường tính toán xem trưa nay nên ăn gì, quyết định xong liền lập tức bật dậy, mạnh mẽ lôi kéo Nguyễn Vũ ra ngoài hưởng thụ mỹ thực đặc sắc.

Hai người mải mê càn quét đồ ngon mà không biết có người đang âm thầm theo sau mình.
Kết quả, khi ăn đến gian hàng cuối cùng, Long Tề và Nguyễn Vũ ngẩng đầu lên mới phát hiện cả hai đã bị bao vây.
“Là cậu ấy!”
“Mẹ kiếp, tôi tìm được báo thủ rồi, chụp ảnh quay video nhanh lên.”
“Là báo thủ, báo thủ, báo thủ…”
Mắt thấy ngày càng có nhiều người tụ tập lại đây, nhớ lại lời nói của Tần Bình vào buổi sáng, Nguyễn Vũ không nói hai lời lập tức nhanh chân chạy.
Long Tề bị hiện trường này dọa sợ, chỉ biết ù ù cạc cạc theo sau lưng Nguyễn Vũ phóng lên phía trước.
Hai người chạy đến mồ hôi túa đầy đầu, mà quần chúng theo sau vẫn bám riết không bỏ.
Vì 200 nghìn này, thật sự có thể liều mạng.
May mắn thay, Long Tề nhanh chóng lái xe chở cả hai chạy ra ngoài, như thế mới có thể kết thúc sự việc nực cười này.
Qua trải nghiệm bị cả đoàn người bám riết, hai người chỉ có thể rút về khách sạn.
“Tôi chạy mệt muốn chết rồi, cái quái quỷ gì vậy trời.” Long Tề thở phì phò, từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên anh ta gặp loại chuyện này.
Long Tề nhìn từ trên cửa sổ xuống, hơn mấy trăm gần một ngàn người đang bao vây khách sạn của họ, ha hả, những người này!
Đến tận bây giờ đã trọn một ngày hai người không bước chân ra khỏi khách sạn, đừng nói đến ngắm cảnh, một ngày này họ chỉ có thể ăn cơm hộp để sống, cũng may an ninh khách sạn này không tồi, công tác hỗ trợ ship đồ ăn cũng thật tốt, đồ ăn đặt đến shipper chỉ cần đặt ở lễ tân, một lát sẽ có nhân viên khách sạn mang lên.
Trong một nhà hàng nào đó, Sở Úy không khỏi nhíu mày khi lướt đến hoạt động điên cuồng trên mạng.
“Chi một số tiền xử lý hoạt động này đi, sau đó cho người dọn dẹp đám người bao vây.” Sở Úy gửi hot search trên giao diện điện thoại cho trợ lý.
“Dạ được.” Trợ lý nhanh chóng đáp ứng.
Trong khách sạn, Nguyễn Vũ và Long Tề nhìn nhau nói không nên lời.
Mọi chuyện kết thúc khi Tần Bình gọi đến một cuộc điện thoại vào buổi tối: “Nguyễn Vũ à, nền tảng đã được phục hồi, có thể tiếp tục phát sóng trực tiếp rồi, cậu mau chạy từ thành phố A về đây cho tôi.”
“Được, về thì về thôi, nhưng mà làm sao bây giờ, chúng tôi đang bị vây khốn tại khách sạn.” Nguyễn Vũ đồng ý gần như ngay lập tức, Long Tề ngồi cạnh cũng điên cuồng gật đầu.
“Có chuyện như vậy thật sao?” Tần Bình nghi ngờ.
Nguyễn Vũ đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, lúc này mới phát hiện bên dưới không có người… Lạ thật.
“Ừm, hiện tại thì không sao rồi, đêm nay có thể trở về ngay.” Cái gì khó quá thì bỏ qua, Nguyễn Vũ trực tiếp không nghĩ nữa.
“Ừ, mà Nguyễn Vũ này, cậu có quen biết gì Sở thị không?”
“Sở thị? Không quen.” Nguyễn Vũ thành thật trả lời: “Làm sao vậy?”
“Nửa tiếng trước, Sở thị đột nhiên liên hệ với nền tảng, bảo muốn bàn bạc với cậu về việc thi đấu chuyên nghiệp.” Khi nghe được tin này Tần Bình rất kinh ngạc, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, nghi rằng Nguyễn Vũ có phải có quan hệ với người nào đó của Sở thị không, không thì tại sao cái bánh ngọt từ trên trời rơi xuống này lại tìm đến cậu ấy?
Phải biết đó là Sở thị đấy, nhiều người cho dù muốn liên lạc cũng liên lạc không nổi.
“Bàn với tôi? Thi đấu chuyên nghiệp?” Nguyễn Vũ cau mày, đột nhiên nhớ đến tin nhắn đó, liệu có liên quan gì không?
Long Tề bên cạnh nghe vậy nháy mắt liền nhảy dựng cả lên: “Mẹ kiếp, Sở thị liên lạc với cậu?”
Nguyễn Vũ nghi ngờ nhìn anh ta, không rõ nguyên do, nhưng sau cùng vẫn báo trước với Tần Bình một tiếng: “Vậy ông nói với bên kia giúp tôi, tôi sẽ không thi đấu chuyên nghiệp, cảm ơn họ đã quan tâm.”
Long Tề là người đầu tiên phản đối, ở bên cạnh làm mặt quỷ với Nguyễn Vũ, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Báo thủ, người kia là Sở thị đó, có thể được họ nhìn trúng, sự nghiệp phát triển của cậu trong tương lai có thể nói là không phải lo nghĩ nữa.”
Tần Bình không lường được Nguyễn Vũ sẽ trực tiếp từ chối, trần đời làm gì có ai lại dại dột từ chối Sở thị đâu: “Nguyễn Vũ, cậu có muốn suy xét lại không? Cuộc hẹn của họ ngày mai mới diễn ra, cậu cứ từ từ suy nghĩ cũng được.”
Tuy nhiên, Nguyễn Vũ lắc đầu, đời trước chơi chuyên nghiệp bị người ta hãm hại, bị chế giễu, thóa mạ, cảnh tượng bị toàn bộ cõi mạng bôi đen phảng phất như hiện ra trước mắt cậu, vẫn luôn ở đó không thể xóa nhòa.
Thậm chí những năm tháng cực khổ kéo dài đày đọa cậu sau đó, cũng là do thi đấu chuyên nghiệp mang lại, không biết bao ngày đêm phát trực tiếp kiếm tiền, thế nhưng đến tiền chữa bệnh cho bà ngoại cũng không chạy được.
Nguyễn Vũ thái độ kiên định: “Tôi sẽ không thi đâu, nhờ ông giúp tôi từ chối họ.”
“Nhưng, từ chối không được, tôi lỡ đồng ý họ rồi, Nguyễn Vũ cậu giúp tôi đi mà, ngày mai đi gặp một chút, sau đó đồng ý hay không đồng ý chúng ta hồi sau hẵng nói, nền tảng nhỏ của chúng ta đắc tội không nổi với Sở thị đâu.”
“Cậu có thể uyển chuyển từ chối, nhưng kiểu gì ngày mai cũng phải gặp họ một lát, nếu ngay cả gặp mặt còn chưa gặp đã từ chối, nền tảng của chúng ta sẽ xong đời thật đó.” Tần Bình cật lực khuyên can, bày cho Nguyễn Vũ một con đường.
Nguyễn Vũ: “...”
“Theo ông nói, bọn họ là một công ty lớn như vậy, sẽ không vì vài chuyện vặt vãnh này mà hủy nền tảng của chúng ta đâu. Hơn nữa, tôi là người mới, họ tìm tôi thi đấu chuyên nghiệp không phải rất kỳ quái sao?” Nguyễn Vũ cẩn thận phân tích.
“Mặc dù nói là như vậy, nhưng cậu cũng đừng xem nhẹ mình, hiện tại cậu gây sốt diện rộng ở trên mạng, trình độ cũng cực kỳ gây chấn động, họ chú ý đến cậu là chuyện bình thường.” Tần Bình đáp lại.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, dù gì ngày mai cậu cũng nhất định phải đi, tôi cũng không còn biện pháp nữa, lỡ đáp ứng bọn họ rồi, ra sao cũng không thể bội ước.”
“Đi cũng được, nhưng nói trước, ông định lấy gì bồi thường cho tôi đây.” Nguyễn Vũ cũng phải người không phân rõ phải trái đúng sai, bắt đầu tính toán lại thiệt hơn.
“Rồi, rồi, rồi, đến lúc đó tôi mời cậu ăn cơm.” Tần Bình nghe Nguyễn Vũ nói vậy, cũng hiểu là cậu đã đồng ý rồi.
“Ông cảm thấy tôi thiếu một bữa cơm hả?” Nguyễn Vũ cười nói.
“Thôi được rồi, ở chỗ tôi còn cất mấy bình rượu ngon, trân quý nâng niu hơn mười năm, tặng cậu hết thì thế nào?” Tần Bình bất đắc dĩ từ bỏ.
Nguyễn Vũ nhướng mày tính toán, không lỗ.
“Ngày mai mấy giờ? Ở đâu?” Nguyễn Vũ sung sướng đồng ý.
“Khách sạn Thiên Duyệt, tầng 33, 10 giờ sáng.” Tần Bình vội vàng báo thời gian địa điểm.
“Đêm nay nhớ mau chóng trở về đó. À, đúng rồi, Nguyễn Vũ, cậu còn bộ quần áo chỉnh tề nào không? Nghe nói tổng giám đốc Sở thị sẽ trực tiếp gặp cậu, tuy rằng không biết là ai nhưng Nguyễn Vũ, cậu nhất định phải ăn mặc hoành tráng một xíu nghe chưa, đừng để bị mất mặt.” Tần Bình dặn dò nói.
Nguyễn Vũ và Long Tề liếc mắt nhau: “É, còn phải trang trọng như thế sao?”
Ngẩng đầu thấy Long Tề điên cuồng nháy mắt ra hiệu với mình, Nguyễn Vũ hiểu ý nhanh chóng đưa điện thoại cho anh ta.
Ngay khi cầm được điện thoại, Long Tề gấp gáp vội nói: “Ông chủ Tần, tôi đi cùng có được không? Dù sao Sở thị cũng đâu nói Nguyễn Vũ bắt buộc chỉ được đi một mình, phải không?”
Long Tề mặc dù là thế hệ siêu giàu thứ hai, nhưng cũng chưa bao giờ được tiếp xúc với Sở thị, cũng lắm chỉ gặp được vài lần từ xa.
“Cậu sao lại muốn đi hóng hớt hả? Sở thị chỉ nhắc đến tên Nguyễn Vũ thôi, tôi cũng muốn đi, nếu cậu muốn đi theo thì phải xếp hàng sau cả tôi đấy.” Tần Bình tức giận nói.
Long Tề không tình nguyện nói: “Được rồi.”
Vừa cúp máy, hai người liền lập tức thu dọn đồ đạc trở về thành phố S. ngôn tình hoàn
***
Tác giả có lời muốn nói:
Long Tề: Em trai báo thủ, tôi cũng muốn gặp Sở thị, dẫn tôi đi cùng đi mò.
Tần Bình: Không tới lượt câu.
———
🌷Từ tận đáy long, mình xin cảm ơn các bạn vì 1,23k view,cảm ơn các bạn vì đã theo dõi truyện ủng hộ mình, đây thực sự là món quà tinh thần rất rất rất tuyệt vời đối với tớ, cảm ơn các bạn rất nhiều, mong các bạn sẽ ủng hộ mình thật lâu.🌲💓

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK