***
Nguyễn Vũ quả thực không còn gì để nói, thậm chí hơi xấu hổ.
“Hay là đổi sang nhà khác?” Nguyễn Vũ thử mở miệng.
Sở Úy nhấp môi nhẹ: “Ba nhà xếp hạng đầu đều là nhà tôi mở.”
Nguyễn Vũ: “......”
Không có chuyện gì lại đi mở lắm khách sạn thế để làm gì, bữa cơm này ăn kiểu gì đây?
“Chọn Kim Dự cậu mới nhắc đến đi, cũng lâu rồi tôi không đi thị sát, còn nữa nếu đi với tôi, miễn phí.” Sở Úy nheo đôi mắt hẹp dài, mang theo ý cười.
Nguyễn Vũ: “!!!”
Ủa alo, tui đi mời khách, kết quả không cần trả tiền?
Hoá ra còn có chuyện tốt thế này à!
Nguyễn Vũ tiếc nuối trả lời nói: “Vậy đi.” Ài, hôm nay lại tiết kiệm được chút tiền trinh, lại gần thêm một bước trở thành nhà giàu số một thế giới.
“Cậu ngồi xe tôi đi, bảo bạn cậu trực tiếp đến khách sạn Kim Dự, tiết kiệm thời gian.” Ngón tay Sở Úy khẽ vuốt chiếc mũi cao thẳng, thản nhiên đề nghị.
Nguyễn Vũ nghĩ cũng có lý, Sở Úy có xe, trực tiếp đến luôn, Long Tề vất vả chạy đến đón một chuyến, cũng khá lãng phí thời gian.
Sau đó, Nguyễn Vũ gọi cho Long Tề.
Điện thoại vừa có người nghe, Nguyễn Vũ đã nghe Long Tề hỏi: “Em trai báo thủ, sao vậy? Tôi đang trên đường đến.”
“Anh Long, là thế này, chỗ ăn cơm đã quyết định rồi, ở khách sạn Kim Dự, anh không cần tới đón tui đâu, trực tiếp đến đó đi, như vậy sẽ không lãng phí thời gian. Đợi chút tui đến, à đúng rồi, tui còn đưa một người đến đây ăn cơm, là tập đoàn nhà họ Sở ký hợp đồng với tui hôm nay, ừm...” Nguyễn Vũ tự nhiên không biết nên giới thiệu Sở Úy thế nào.
Nhưng mà, trọng điểm của Long Tề lại ở câu trước: “Là khách sạn Kim Dự nhà họ Sở sao? Không cần tới đón cậu á? Tôi tự đến trước à?”
“Đúng vậy, khách sạn nhà họ Sở, anh đến trước, tui cũng sắp đến rồi.” Nguyễn Vũ trả lời.
“Được.” Long Tề quay đầu đến khách sạn Kim Dự.
Nguyễn Vũ cúp điện thoại, quay người lại, thấy Sở Úy đã bảo Lưu Nghị lái chiếc Rolls - Royce đến.
Lại ngồi trên xe lần nữa, không khí so với lần đầu tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất lần này, qua gần mười phút, Sở Úy đã tìm được đề tài: “Đồ ăn ở khách sạn nhà chúng tôi cũng không tệ, chờ chút có thể nếm thử xem thế nào.”
“Vậy tui đây không khách sáo.” Nguyễn Vũ lễ phép mỉm cười.
Điện thoại Nguyễn Vũ chấn động một chút, tin nhắn gửi đến, Nguyễn Vũ mở khóa màn hình, Long Tề nói anh ta đến rồi, đang hỏi Nguyễn Vũ bao giờ đến.
Nguyễn Vũ trả lời: [Lập tức.]
Sau đấy Long Tề gửi Nguyễn Vũ số phòng bao.
Sở Úy nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn về phía Nguyễn Vũ: “Quan hệ của ngài Nguyễn với bạn bè chắc hẳn là rất tốt.”
Nguyễn Vũ nghe thấy lời này khá lạ, cậu tắt màn hình điện thoại nói: “Quan hệ giữa bạn bè phải tốt mới bình thường chứ, nếu không sao có thể trở thành bạn bè được.”
“Quan hệ giữa ngài Sở với bạn bè, còn chia ra tốt và không tốt à?” Nguyễn Vũ lấy hình thức vui đùa trêu chọc anh.
“Tôi không có bạn.” Sở Úy nghiêng đầu đi, không mặn không nhạt trả lời, phảng phất chỉ là thuận miệng nói.
Nguyễn Vũ: “???” Anh nghĩ tui tin à?
Nguyễn Vũ cũng thuận theo nghe xong: “Ngài Sở, anh thật biết nói đùa.”
Sở Úy nhấp môi, không nói chuyện.
Khách sạn Kim Dự không tính xa, đi hai mươi phút là đến.
Nguyễn Vũ xuống xe đi vào với Sở Úy, cũng xem như trải nghiệm một lần được đối xử cấp bậc siêu VIPPPPP.
Giám đốc khách sạn tự mình đón tiếp: “Chúc Sở thiếu buổi trưa tốt lành.”
Đây là một người đàn ông trung niên hơi béo, ông ta lập tức đưa mắt ra hiệu với cấp dưới, muốn bọn họ biểu hiện thật tốt.
“Không cần lộ ra ngoài, tôi đến ăn cơm thôi.” Sở Úy vẫy tay.
“Vâng, tôi lập tức sắp xếp phòng bao cho Sở thiếu.” Giám đốc khách sạn nghiêm mặt nói, sau đó vẫy tay với lễ tân, sắp xếp phòng bao.
“Không cần, đã đặt phòng bao rồi, Nguyễn Vũ, bạn cậu ở phòng bao nào?” Sở Úy nghiêng đầu nhìn Nguyễn vũ, cũng gọi thẳng tên cậu.
Nguyễn Vũ đang ở quan sát hoàn cảnh khách sạn, đột nhiên gọi tên cậu, theo bản năng nói: “À, 305.”
“Ông đưa bọn tôi đến 305 đi.” Sở Úy nói với giám đốc khách sạn.
“Vâng, vâng, ở lầu 3, đi với tôi.”
Ngồi thang máy lên đi dọc theo lầu 3, giám đốc khách sạn đưa Sở Úy và Nguyễn Vũ đến cửa phòng 305 rồi đi xuống.
Nguyễn Vũ đang chuẩn bị đẩy cửa vào, cửa đã mở từ bên trong.
Long Tề đang định đi WC, mở cửa đã nhìn thấy Nguyễn Vũ: “Cậu đến rồi...”
Lời còn chưa nói xong, liếc thấy Sở Úy bên cạnh, dáng cao chân dài, khí thế mạnh mẽ.
Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là trông rất quen mắt.
Long Tề giương miệng, đôi mắt tròn trịa nhìn chằm chằm Sở Úy, ba giây sau, không thể tin được: “W”
Long Tề cảm thấy mình có lẽ điên mất rồi, W đang đứng trước mặt anh ta?
Anh ta dùng sức dụi mắt, nhất định là nhìn lầm rồi.
Khóe miệng Nguyễn Vũ khẽ nhếch, nghẹn cười, vỗ bả vai Long Tề: “Anh Long, vào trước đi, vào rồi nói.”
Sau đó, Nguyễn Vũ đi vào phòng bao, Long Tề còn đang khiếp sợ.
Sở Úy cất bước, trực tiếp lướt qua Long Tề, đi vào theo Nguyễn Vũ.
Long Tề cũng không đi WC nữa, vẻ mặt hoảng hốt và khiếp sợ nhìn Sở Úy, muốn nói lại không biết nên nói gì.
Nguyễn Vũ tìm chỗ ngồi xuống, liếc nhìn Sở Úy, môi đỏ thắm khép mở, dò hỏi: “Anh ta còn chưa hoàn hồn lại, để tui giới thiệu hai người với nhau nhé?”
Nguyễn Vũ nhớ rõ trên mạng không có ai biết W chính là người thừa kế nhà họ Sở Sở Úy, tùy tiện giới thiệu không ổn lắm.
Nhưng mà, Sở Úy cười khẽ, ngồi gần Nguyễn Vũ, giọng nói trầm thấp từ tính khá tùy ý: “Được.”
Nguyễn Vũ không khỏi yên lòng: “Anh Long, tui giới thiệu với anh, đây là W cũng là người thừa kế tập đoàn nhà họ Sở, Sở Úy.”
Long Tề rót một cốc nước, vỗ trán ba lần, sau đó nhìn về phía Sở Úy: “W, anh thế mà là W thật, mẹ nó, tôi có thể nhìn thấy W ngoài đời, trời ơi, tôi phấn khích quá.”
Nguyễn Vũ lễ phép mỉm cười với Sở Úy: “Hình như anh ta là fan của anh, đúng rồi, anh ta tên Long Tề, livestream với tôi ở Cao Thố.”
Đuôi mắt Sở Úy cong lên: “Ừ, để anh ta bình tĩnh lại, chúng ta gọi đồ ăn đi.”
Khí chất cao lãnh tự phụ trên người Sở Úy làm Long Tề không dám tới gần, đặc biệt là ở trước mặt thần tượng, anh ta giống như đang nằm mơ.
Long Tề định ngồi xuống gần Nguyễn vũ, nhưng Sở Úy lại mở miệng: “Cậu ngồi cạnh tôi đi.”
Sở Úy chỉ ghế trống bên cạnh cách mình nửa thước.
Thần tượng đã lên tiếng, Long Tề không nói hai lời đã rời xa Nguyễn Vũ, qua đó ngồi.
Đến đây hình ảnh hiện lên trong phòng bao là: Một cái bàn tròn, Sở Úy và Nguyễn Vũ ngồi gần nhau, Long Tề ngồi một bên Sở Úy, nhưng lại cách một khoảng.
Long Tề vẫn còn đang hưng phấn, Nguyễn Vũ cũng không để ý, hai người không cảm thấy ngồi thế này có gì kỳ quái.
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, bảy tám món ăn vừa đắt vừa đặc sắc được đặt trên bàn.
Đồ ăn rất ngon, nhưng không khí thì không sinh động tí nào.
Hôm nay Long Tề có vẻ nhã nhặn hơn bình thường, Nguyễn Vũ vốn không thích nói chuyện, còn Sở Úy từ trước đến giờ đều là trung tâm đề tài, tất cả mọi người đều vây quanh anh, anh không cần phải chủ động nói cái gì.
Nhưng mà, ba phút sau, ba người đang vừa đơn điệu vừa yên lặng ăn uống.
“Đây là canh bào ngư, món nổi tiếng tươi ngon của khách sạn Kim Dự, cậu nếm thử đi.” Sở Úy ghé mắt nhìn Nguyễn Vũ, chủ động bắt đầu đề tài.
Nguyễn Vũ dùng cái muỗng múc nếm thử, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: “ Đúng là rất tươi.”
“Anh Long, sao anh cứ ăn cơm vậy, gắp cả thức ăn đi, bào ngư này rất tươi, nhanh nếm thử.” Nguyễn Vũ liếc mắt nhìn Long Tề, Long Tề hôm nay cũng không đưa đũa ra xa, chỉ cúi đầu ăn cơm trước mặt.
Ánh mắt Sở Úy sâu thẳm, để lại một cái nhìn sắc bén cho Long Tề.
Long Tề đột nhiên thấy lạnh lẽo, sao tự nhiên lại cảm giác thần tượng không thích mình lắm, là ảo giác à?
“Đang ăn đây, đang ăn đây.” Long Tề tăng nhanh tốc độ lùa cơm.
Nguyễn Vũ: Vậy thôi, hoá ra là anh Long thích ăn cơm.
Cuối cùng, một bữa cơm kết thúc trong yên bình, ít nhất Nguyễn Vũ cho là vậy.
Ra khỏi khách sạn Kim Dự, Nguyễn Vũ tạm biệt Sở Úy, khách sáo nói: “Ngài Sở, hôm nay cảm ơn anh chiêu đãi, ngày sau tui mời anh ăn cơm.”
“Ngày sau là ngày nào?”
Nguyễn Vũ: “...”
“À, chỉ cần có thời gian đều được.” Nguyễn Vũ phản ứng cực nhanh.
“Được, tôi nhớ rồi.” Vẻ mặt Sở Úy không giống nói đùa.
Nguyễn Vũ phủi miệng, được rồi, cậu cũng bị ép phải nhớ kỹ, bữa cơm này không trốn được rồi.
Long Tề đứng bên cạnh giống như người tàng hình, rõ ràng là bộ phim ba người, vì sao anh ta không có trên màn ảnh?
Vì thế, Long Tề ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hổ đứng dậy: “Sở… W, có thể ký tên cho tôi được không?”
Sở Úy vô cùng hào phóng ký cho anh ta chữ “W”.
Nguyễn Vũ nhìn thế là đủ rồi, cái chữ ký này, tự cậu cũng ký được, dù sao cũng không ai biết.
Ừm, đây có lẽ cũng là một cách kiếm tiền.
…
“Vậy lần sau gặp lại.” Sở Úy ký xong, nói với Nguyễn Vũ.
“Được, bọn tui đi trước.” Nguyễn vũ vẫy tay.
“W, lần sau gặp lại, lần sau gặp lại.” Long Tề cầm chữ ký, vui vẻ tạm biệt.
Nguyễn Vũ ngồi xe Long Tề đi rồi, Sở Úy vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chiếc xe nghênh ngang mà đi, híp mắt.
Trên đường.
Long Tề mở ra hình thức lảm nhảm, anh ta đang rất hưng phấn, mấy lời lúc nãy phải nghẹn lại, bây giờ nói ra toàn bộ được rồi.
“Em trai báo thủ à, cậu thế mà mời được W cùng ăn cơm, thật trâu bò.” Long Tề đặt chữ ký bên người.
“À, tui ký hợp đồng với anh ấy, đến giờ nên đi ăn với nhau bữa cơm.” Nguyễn Vũ trả lời.
“Chỉ là tôi không nghĩ tới W thế nhưng là người thừa kế nhà họ Sở, giấu đủ sâu đấy. Nhưng trong ấn tượng của tôi anh ấy rất cô độc, mặc dù hôm nay thoạt nhìn vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng lại giống như cũng chẳng lạnh lẽo lắm.” Long Tề chậm rãi nhớ lại.
Nhưng cố nhớ cũng không nhớ ra cái gì, chỉ lo ăn cơm, tự nhiên cũng không nhận ra thái độ của Sở Úy đối với anh ta, đối với Nguyễn Vũ hoàn toàn khác nhau.
“Anh Long, có lẽ hai ngày nữa tui phải dọn vào căn cứ huấn luyện, phòng thuê bây giờ có lẽ phải cho thuê ngoài, hoặc là trả phòng.” Nguyễn Vũ nghĩ tới chuyện phòng ở.”
“Đừng trả, nếu trả thì không lấy lại tiền cọc của cậu được đâu, cậu cho thuê lại đi, chỗ cậu lần trước tôi có xem qua, hoàn cảnh cũng cũng không tệ lắm, cho thuê giá gốc cũng có người thuê đấy.”
“Nhưng mà, cho thuê lại tốt nhất vẫn phải trao đổi với chủ nhà của cậu cái đã, được chủ nhà đồng ý mới được, dù sao quyền sở hữu phòng ở thuộc về chủ nhà mà.” Long Tề nói liên tục như vậy, còn rất có trật tự.
Nguyễn Vũ nghi hoặc nói: “Sao anh hiểu mấy cái đó? Trước đây anh thuê nhà à?”
“À, không dám giấu, nhà tôi cho thuê.” Long Tề cười ha ha lên tiếng.
Nguyễn Vũ: “!!!”
Hoá ra anh là chủ nhà trọ!!!
Anh cũng giấu kỹ đấy!!!
Không trách mỗi ngày anh không chịu làm việc đàng hoàng, livestream cũng cà lơ phất phơ.
Đây là chênh lệch giữa người và người sao?
Run rẩy rồi đấy!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Vũ: Một bầy giấu kỹ thật~ vậy đi, tui cũng không giả vờ, tui sắp thành phú ông có 500 triệu.
Long Tề: Tôi không nói cái này, cả ba người, vì cái quần gì mà tôi như kiểu dư thừa thế?
Danh Sách Chương: