***
Sở Úy hơi sửng sốt: "Đừng vội từ chối, tôi có thể đưa một đề nghị rất tốt cho cậu."
Tốt cỡ nào? Nguyễn Vũ bắt đầu quan tâm đến vấn đề tiền bạc, nhưng ngoài mặt vẫn không chút biến sắc.
Sở Úy dùng ngón tay vuốt ve đáy chén: "Một năm 30 triệu tệ thì thế nào?"
Nguyễn Vũ dừng một chút rồi nói: "Vấn đề không phải là tiền, tôi không thích thi đấu chuyên nghiệp cho lắm."
"Một năm 80 triệu tệ."
Ánh mắt Nguyễn Vũ chuyển động một chút: "Ồ... Tuy tôi thích tiền, nhưng tiền không mua được tự do của tôi."
"Một năm 500 triệu tệ."
Nguyễn Vũ nhìn Sở Úy với ánh mắt "khiếp sợ" - "!!!"
Cái gì, quá hấp dẫn, nhiều tiền như vậy, phải bình tĩnh!
Có người bình thường nào lại bỏ ra 500 triệu tệ để ký hợp đồng với một người mới, anh đang có âm mưu gì?
Đời trước không ai dám bỏ ra cho cậu 500 triệu tệ, coi chừng lừa đảo!!!
Chết một lần đã khôn hơn một chút, Nguyễn Vũ không còn là kẻ ngu ngốc như đời trước, cậu bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Nguyễn Vũ.
"Khụ khụ, để tôi suy nghĩ một chút, cho tôi xin vài ngày." Nguyễn Vũ cầm tách trà trên bàn uống một ngụm, cố nén kinh ngạc.
Sở Úy cũng bình tĩnh: "Ngài Nguyễn cần bao lâu?"
"Ba ngày."
Nguyễn Vũ đưa ra thời hạn, Sở Úy cũng không phản đối.
Hai người nhất thời không ai nói chuyện, bầu không khí có chút ngượng nghịu.
Nguyễn Vũ đặt tách trà xuống trước: "Trà rất ngon, tôi sẽ chú ý chuyện này, đến lúc đó tôi cho anh câu trả lời."
Đôi mắt đẹp như tranh vẽ của Sở Úy dán chặt vào Nguyễn Vũ: "Không biết ngài Nguyễn định trả lời tôi như thế nào?"
"Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh." Nói xong, Nguyễn Vũ mới phát hiện bọn chưa từng trao đổi phương thức liên lạc.
Nguyễn Vũ lấy điện thoại di động ra: "Thêm phương thức liên lạc?"
Nói đến đây, sắc mặt Sở Úy có chút phức tạp.
Thấy dáng vẻ bối rối của anh, Nguyễn Vũ nhìn về phía Lưu Nghị: "Tôi thêm vị đại ca này cũng được."
Đôi mắt sâu không đáy của Sở Úy không thể diễn tả: "Không cần phiền phức, ngài Nguyễn kéo tôi ra khỏi danh sách đen là được."
Nguyễn Vũ: "!!!" Cậu block anh hả...
"Hả, danh sách đen? Ngài Sở nói đùa, sẽ không có chuyện tôi block anh." Nguyễn Vũ nói dối không chớp mắt.
"Hai ngày trước tôi không cẩn thận làm mất điện thoại, rất nhiều thông báo tôi không biết, đây là điện thoại hôm nay tôi mới mua." Nguyễn Vũ nâng điện thoại trên tay, ba phần hối hận vì mất điện thoại, ba phần lo lắng vì không nhận được thông báo và bốn phần là niềm vui khi mua được điện thoại mới, mọi chuyện được Nguyễn Vũ diễn tả một cách sinh động.
Sở Úy liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay cậu, nó giống hệt chiếc trong ảnh nhóm anh nhìn thấy được đăng trên mạng: "..."
"Thật đáng tiếc." Sở Úy nhìn thấu mọi chuyện, cũng phối hợp nói ra những lời này.
Nguyễn Vũ đứng dậy: "Ừm, cảm ơn anh đã thông cảm, vậy tôi đi trước, đến lúc đó sẽ nhắn tin cho anh câu trả lời."
"Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm." Sở Úy mở miệng ngay sau đó, hàng mi dày cụp xuống che dấu biểu cảm của anh.
Tay Nguyễn Vũ bấm điện thoại, bây giờ là 10:45: "Hả, vẫn sớm, còn chưa tới 11 giờ. Cảm ơn lời mời của anh, nhưng tôi vẫn nên không làm phiền anh nữa."
"Được, lần sau gặp lại."
Sau khi Nguyễn Vũ rời khỏi tầng 33, việc đầu tiên cậu làm là kéo Sở Úy khỏi danh sách đen.
"Hôm kia tôi đến, các người bảo đang nhiều khách. Hôm qua tôi đến, các người nói đã đóng cửa. Hôm nay tới, tại sao vẫn không được vào?"
Giọng nói rất quen thuộc, Nguyễn Vũ giương mắt đúng lúc đối diện với Lê Văn.
Nguyễn Vũ: "..."
Không thể nào... Cốt truyện quả thật rất tận tâm với công việc của mình.
"Nguyễn Vũ, sao cậu lại ở đây?" Ngữ khí Lê Văn vẫn không thay đổi.
Ngay sau đó Lê Văn bắt đầu chất vấn lễ tân: "Người này có thể vào, tại sao đến tôi thì không được?"
"Vị này là ngài Nguyễn được sếp chúng tôi mời." Lễ tân giữ nguyên nụ cười.
"Ngài Lê xin đừng làm khó công việc của chúng tôi, xin hãy đi về." Lễ tân làm động tác "mời".
"Nguyễn Vũ? Sếp các người mời? Muốn chơi tôi giữa ban ngày hả?" Lê Văn chỉ vào Nguyễn Vũ chế nhạo.
Nguyễn Vũ nghe hai người đối thoại, hơi nhướng mày, Lê Văn thế mà bị cấm không cho vào, chuyện tốt này là ai làm?Pơ phẹt * thật á.
* Bơ phẹt cách viết ngắn gọn theo từ "perfect"
- Cách viết theo tiếng phát âm của từ "perfect"
- Nghĩa là hoàn hảo, tuyệt vời, chuẩn không cần chỉnh,...:v
Nguyễn Vũ giật giật khóe miệng, không để ý đến cậu ta, nhấc chân định đi ra ngoài.
Nhưng bị Lê Văn ngăn lại, hung hăng nói: "Đừng đi vội, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Nguyễn Vũ nhìn động tác không buông tha của cậu ta, đứng trước cửa khách sạn người khác lôi kéo rất khó coi, bình tĩnh nói: "Được, đi xa một chút, chắc cậu không muốn ở chỗ này thảo luận đâu?"
Lê Văn liếc mắt một cái, toàn bộ nhân viên phục vụ tầng một đều đang nhìn bọn họ.
"Được." Lê Văn khịt mũi, ánh mắt lộ ra vẻ thù địch.
"Nhìn thấy quảng trường kia không, đi đến đấy rồi nói." Nguyễn Vũ không muốn gây ảnh hưởng xấu cho khách sạn, đi về phía quảng trường, Lê Văn theo sát phía sau.
Khi hai người đến quảng trường, Nguyễn Vũ hai tay đút vào túi, ánh mắt lạnh nhạt: "Nói đi, chuyện gì."
Lê Văn bị khí thế của Nguyễn Vũ áp đảo, đột nhiên trở nên im lặng.
Sau một lúc, Nguyễn Vũ gần như mất kiên nhẫn.
"Nguyễn Vũ, tiền cậu cũng đã nhận, cậu đã đáp ứng yêu cầu của tôi chưa, cậu đã đồng ý rời khỏi nơi này, tại sao cậu còn không biết xấu hổ đi livestream, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu muốn nổi tiếng, sau đó ở trên mạng ra vẻ đáng thương, đừng vọng tưởng quần chúng sẽ tin lời nói từ một phía của cậu, mau chóng quay về đi, nếu không tôi sẽ khiến cậu không có quả ngon để ăn, khiến cậu mất hết tất cả, khiến cậu..."
Đột nhiên, đôi mắt lười biếng và lạnh nhạt của Nguyễn Vũ trở nên sắc bén.
Trời tối sầm, gió thổi vù vù, người đi đường chạy vội, báo hiệu trời sắp mưa.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Lê Văn bị chặn họng, cậu ta nuốt xuống lời định nói.
Nguyễn Vũ từng bước tới gần, Lê Văn từng bước lùi về phía sau: "Nguyễn Vũ, cậu muốn làm gì?"
Đây là lần đầu tiên Lê Văn cảm nhận được áp bức mạnh mẽ như vậy từ Nguyễn Vũ, đám mây đen phía sau cậu như đang giương nanh móng vuốt, không chút do dự bổ nhào về phía Lê Văn.
Lê Văn nhận ra rõ ràng Nguyễn Vũ trước mặt cậu ta cùng với Nguyễn Vũ trước kia hoàn toàn khác nhau.
"Cậu cứ việc thử." Nguyễn Vũ gằn từng chữ một, đôi mắt lạnh lẽo mang theo giông bão ập tới nhìn Lê Văn.
Nguyễn Vũ thấy rõ sự bất an và thù hận giấu trong mắt Lê Văn.
"Nguyễn Vũ, có phải trước giờ cậu đều giả vờ ngây thơ ngu ngốc, đây mới chính là bản chất của cậu, đáng tiếc cho dù cậu có cố gắng như thế nào, cha mẹ cũng ghét cậu, bất kể là cha mẹ ruột hay cha mẹ nuôi, nhìn ánh mắt khát khao tình cảm của cậu khiến tôi cảm thấy vui vẻ, trông cậu thật đáng thương, đáng thương như một con chó."
"Cậu không cảm thấy buồn cười sao, cậu yêu anh Thanh Viễn, nhưng anh ấy yêu tôi, tôi sẽ cướp hết những gì mà cậu có." Lê Văn càng nói càng vui vẻ, cậu ta thích nhìn dáng vẻ Nguyễn Vũ đau khổ.
Cậu ta nhìn chằm chằm vẻ mặt Nguyễn Vũ, cố gắng tìm ra một chút biểu cảm mà cậu ta mong muốn.
Ánh mắt Nguyễn Vũ gần như không có cảm xúc: "Cậu thích rác rưởi như vậy, tôi đưa cậu cho khỏe người."
Lê Văn hít thở không thông: "Nguyễn Vũ, cậu đừng mạnh miệng."
"Nói xong chưa, trời sắp mưa, mẹ sắp gả chồng, chúc cậu và Tống Thanh Viễn mau chóng có một hôn lễ hạnh phúc, hai người là duyên trời tác hợp. Cơn mưa sắp đến, có nghĩa là hai người sắp tu thành chính quả rồi đó." Nguyễn Vũ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lại nhìn lên bầu trời, mây đen dày đặc, còn đi cùng tiếng sấm, cần phải trở về nhanh thôi, cậu không thèm ở đây lãng phí thời gian nói những lời vô nghĩa với cậu ta.
Nguyễn Vũ lười biếng đội chiếc mũ trên áo khoác lên đầu để tránh mưa, cả người trông rất lười biếng, khuôn mặt lạnh lùng dưới mũ, con ngươi màu hổ phách nhạt lộ vẻ bất cần đời.
"Nguyễn Vũ, ai cho cậu đi, tôi còn chưa nói xong." Lê Văn phẫn nộ nhìn bóng lưng Nguyễn Vũ.
Nguyễn Vũ không quay đầu lại mà quay lưng về phía cậu ta tiếp tục đi lên phía trước, sau đó giơ ngón tay giữa lên.
"Cậu... Đừng quá đắc ý, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt." Lê Văn nói không lựa lời.
Lê Văn liếc nhìn bầu trời, xác định chắc chắn trời sẽ mưa, nhưng cậu ta không trở về mà quay lại khách sạn Thiên Duyệt lần nữa. Vất vả lắm cậu ta mới nhận được tin tức Sở thiếu sẽ đến khách sạn Thiên Duyệt hôm nay, vì vậy cậu ta đến đây ngồi xổm đợi.
Lê Văn vừa đi vào cửa khách sạn, liền gặp Sở Úy từ trong khách sạn đi ra, cậu ta sáng mắt lên, vội vàng chạy đến: "Sở..."
Còn chưa kịp gọi xong tên, đã bị vệ sĩ của Sở Úy ngăn lại, người đàn ông to lớn đứng trước mặt Lê Văn khiến cậu ta mất hết can đảm ngay lập tức.
Sở Úy liếc nhìn Lê Văn, người này anh có ấn tượng, là một trong ba thành viên của gia đình mà anh nói không muốn tiếp đãi kia.
Đôi mắt thâm thúy của Sở Úy đầy sự kiệt ngạo, mang theo lạnh lẽo lướt qua Lê Văn.
Lê Văn trơ mắt nhìn Sở Úy rời đi, nhưng không dám nói một lời.
Gió càng lúc càng mạnh, dòng người vội vã, sắc trời càng lúc càng tối, trên đường những cửa hàng đã bật đèn, có người đang than thở, có người đang nô đùa.
Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau, cũng rất nhiều người không có ô như Nguyễn Vũ.
Nguyễn Vũ đoán chừng cơn mưa này sẽ rất to, gió thổi bay mũ, tóc bay theo gió, đèn đuốc sáng trưng.
Rõ ràng là ban ngày, đèn ven đường bởi vì cảm ứng được bóng tối mà sáng lên, giống như soi đường về nhà cho cậu thiếu niên.
Rất nhanh hạt mưa to như hạt đậu nành rơi xuống, chỉ trong chốc lát cả người Nguyễn Vũ đã ướt sũng.
"Sở thiếu, kia không phải ngài Nguyễn sao, tại sao vẫn còn ở đây, hình như cậu ấy còn không mang ô." Trợ lý lái xe có ánh mắt sắc bén liếc nhìn thấy Nguyễn Vũ ở cuối quảng trường.
Nghe vậy, Sở Úy nhìn về hướng trợ lý chỉ, thân hình gầy gò của cậu trai trẻ kia rất nổi bật trong màn mưa.
"Lái xe qua." Giọng nói Sở Úy trầm thấp khô khốc.
Xe còn chưa tới gần, một chiếc Porsche đã dừng trước mặt Nguyễn Vũ.
Cửa xe hạ xuống: "Em trai báo thủ, lên xe." Là giọng của Long Tề.
Nguyễn Vũ không lề mề, lập tức mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ: "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi tình cờ đi ngang qua rồi thấy cậu đang dầm mưa, định về nhà hả? Ướt hết người rồi kìa." Long Tề ném khăn lông cho Nguyễn Vũ.
Xe Long Tề chạy nhanh qua xe Sở Úy, Nguyễn Vũ căn bản không hề biết Sở Úy cố tình chạy đường vòng quay đây, định đưa cậu về nhà đang ở gần trong gang tấc.
"Sở thiếu, ngài xem, chúng ta...?" Trợ lý lúng túng nói.
"Đi theo."
Nguyễn Vũ dùng khăn lông lau nước, nhưng quần áo trên người lau không khô được, chỉ có thể nhanh nhanh về nhà tắm rửa một cái.
"Em trai báo thủ, nói chuyện thế nào rồi?" Long Tề hỏi câu mà anh ta muốn biết nhất.
"Còn chưa giải quyết xong, tui cần suy nghĩ một chút." Nguyễn Vũ dùng khăn lông xoa tóc, tóc cũng bị nước mưa làm ướt.
"Được rồi, vậy thì nghĩ kỹ đi nha, thi đấu chuyên nghiệp rất tốt. Trời mưa đột ngột quá, cậu về nhà tốt nhất nên tắm rửa rồi mới làm gì thì làm không kẻo cảm lạnh á." Long Tề vừa nói vừa nhìn Nguyễn Vũ.
"Hơn nữa em trai báo thủ, cậu có thiên phú và kỹ thuật cao như vậy, không chừng thành tích cũng vượt qua được W đâu."
"W." Nguyễn Vũ nhướng mày, cái danh hiệu này gần đây nghe được hơi nhiều rồi đấy.
"Đúng vậy, nếu không phải Sở Úy đột nhiên rời khỏi ngành này, giới E-sport tuyệt đối không như bây giờ, một năm không có gì khởi sắc, trên thế giới này dường như không ai có thể so sánh với anh ấy. Nhưng mà, em trai báo thủ, tôi coi trọng cậu."
Nguyễn Vũ trầm mặc không nói, cho nên người cậu vừa thấy là ngài Sở, là W, còn là người chức cao, rốt cuộc anh có quan hệ gì với tập đoàn Sở thị?
Nguyễn Vũ mở trình duyệt di động nhập tên W, hàng chục hàng trăm hộp tìm kiếm hiện ra chỉ vì cái tên này.
[Truyền thuyết về W khó lặp lại.]
[Trạng thái sau khi rời khỏi ngành của W hiện tại.]
[W dẫn dắt Trung Quốc giành chức vô địch thế giới.]
[Ai biết vì sao W lui khỏi giới?]
[Giới E-sport khó tìm được một người như W.]
[Tên thật của W là gì? Tại sao anh không tiết lộ tên thật?]
[Gia thế W không bình thường, rốt cuộc là ai đang chống lưng?]
***
Danh Sách Chương: