• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tuần trôi qua, Trần Tịch cho là cuộc sống của cậu sẽ phát sinh thay đổi gì, nhưng trừ mỗi ngày cùng Hạ Lệnh Tân ăn cơm thì giữa hai người không có gì thay đổi cả. Hạ Lệnh Tân làm đúng như lời mình nói, không quấy rầy việc học của cậu. Trái lại lúc hai người ở chung thì hay thảo luận bài vở, bởi vì lúc nghỉ hè anh đã học trước cho nên lúc làm đề có chỗ nào không biết làm cậu đều hỏi anh, Hạ Lệnh Tân luôn kiên nhẫn giải đáp. Cứ như thế tiến độ học tập của Trần Tịch cũng dần nhanh hơn, nghe giảng cũng càng ngày càng nhẹ nhàng. Mà Hạ Lệnh Tân cũng thấy được trí nhớ siêu cường và trí thông minh của Trần Tịch. Anh mặc cảm, xem như biết vì sao cậu có thể dựa vào bản thân thi từ Lam Loan vào trường cấp ba tỉnh.

Hôm nay hai người thảo luận đề cơ học Vật lý lúc ăn cơm, Hạ Lệnh Tân cười nói đùa: "Trí nhớ và trí thông minh của cậu tốt thật đấy, tôi hiểu ra vì sao người ta hay nói "Không hổ học sinh giỏi lớp A10" mà không nói "Không hổ học sinh giỏi lớp A1", giờ tôi cũng muốn nói "Không hổ học sinh giỏi lớp A10"."

Bây giờ Trần Tịch chung đụng với Hạ Lệnh Tân càng ngày càng tự tại, bị trêu cũng không còn câu nệ và căng thẳng giống lúc ban đầu, chỉ là vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Cậu xấu hổ cười cười, khó lắm mới có một lần đùa lại: "A10 A1 cái gì, cậu đang hô khẩu hiệu đấy à?"

Hạ Lệnh Tân gắp miếng cá trong phần cơm của mình thả vào bát Trần Tịch, động tác tự nhiên thành thạo, miệng thì đáp: "Cậu nói thế nào thì thế ấy, dù sao khẩu hiệu phức tạp đến mấy mà không làm cậu choáng váng là được rồi." Cậu dừng tay, không từ chối anh, trầm mặc một hồi, mím môi gắp miếng cá đưa vào miệng ăn. Anh dịu dàng nhìn cậu, nỗ lực nhiều ngày như vậy, cuối cùng cậu không từ chối mình gắp thức ăn nữa. Anh có thể cảm giác được cậu đang chậm rãi tiếp nhận mình, ánh mắt anh lại càng dịu dàng.

"Cuối tuần này là Tết Trung Thu, cậu về nhà không?" Hạ Lệnh Tân hỏi. Trần Tịch nói muốn về, thứ Sáu cậu gọi điện với mẹ đã hẹn là về nhà ăn Tết Trung Thu.

Hạ Lệnh Tân gật đầu. Cuối tuần anh và Trần Tịch không về nhà, anh thì bởi vì ba mẹ ở ngoài chạy ngược chạy xuôi quanh năm suốt tháng, về chẳng khác gì ở ký túc xá. Trần Tịch thì khác, cậu ở trường học là vì có thời gian học tập. Anh cũng biết gia cảnh của cậu, biết nhà cậu là gia đình đơn thân, từ nhỏ lớn lên với mẹ, hiện tại ăn Tết nhất định phải về với người nhà.

"Vậy cậu về nghỉ ngơi mấy ngày, học cả ngày mệt lắm, thỉnh thoảng cũng phải cho mình nghỉ ngơi thả lỏng, vậy mới nâng cao hiệu quả học tập. Về ăn Tết với cô đi." Hạ Lệnh Tân đã ăn xong rồi, an vị nhìn Trần Tịch ăn.

Cậu gật đầu, nhanh chóng ăn hết cơm trong đĩa, không lãng phí thức ăn. Hạ Lệnh Tân đã đưa giấy đến trước mặt cậu. Cậu nhận giấy lau miệng, bưng bát đũa đi trả, trả lời: "Ừ, tôi biết rồi."

Hạ Lệnh Tân lại nói: "Buổi chiều lớp tôi chơi bóng với lớp A2, cậu đi ăn cơm trước, không cần chờ tôi."

Trần Tịch đờ ra gật đầu, hai tuần nay hai người hay đi ăn cơm với nhau, thỉnh thoảng Lý Tử Khâm cũng đi ăn cùng họ. Cậu đã quen với loại tiết tấu này, cũng tưởng rằng tương lai về sau cũng như vậy, ngày ngày đến lớp đi học, ăn cơm ngủ cùng Hạ Lệnh Tân. Ba năm cấp ba trôi qua trong quy luật này, tuy rằng không có gì mới, nhưng cậu lại cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng cậu đã quên Hạ Lệnh Tân cũng có cuộc sống riêng và bạn bè của anh, không phải ai cũng không có bạn giống cậu.

Hạ Lệnh Tân để ý thấy Trần Tịch ủ rũ, tuy rằng không biết là vì sao, nhưng chắc chắn là có liên quan đến lời mình mới nói. Anh đưa cậu đi vòng qua con đường nhỏ sau căn tin. Con đường này trước kia dẫn đến khu nhà học, hơi xa, sau đó trường sửa chữa lại, quy hoạch con đường gần hơn. Hiện tại mọi người đi con đường kia, đường cũ này ít ai đi, trở thành một trong những đoạn đường để các cặp đôi hò hẹn.

Hạ Lệnh Tân và Trần Tịch ăn trưa muộn, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, trên con đường này đã không còn ai. Trần Tịch yên lặng đi, không nói gì. Hạ Lệnh Tân dừng bước lại, một tay nắm cổ tay cậu, xoay người nhìn cậu: "Tiểu Tịch, cậu đang nghĩ gì vậy? Nói cho tớ được không?"



Trần Tịch bỗng nhiên bị nắm tay, phản ứng đầu tiên là nhìn hai bên xem có người không, thấy không có ai mới yên tâm hơn chút, sau đó khẽ lắc cổ tay, Hạ Lệnh Tân không buông. Cậu đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Cậu buông ra, lát nữa có người đến nhìn thấy đấy." Nhưng không giãy mạnh quá.

Anh dùng ngón tay cái lướt qua mu bàn tay cậu, yên lặng nhìn cậu đỏ mặt hoảng sợ, hạ giọng nói: "Yên tâm, lúc này không có ai." Dừng một chút lại tiếp tục nói, "Tớ không sợ người khác thấy, mà cậu yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu. Tớ chỉ muốn nắm tay cậu, muốn ôm cậu, muốn biết cậu đang nghĩ gì, muốn biết phải làm thế nào mới có thể đi vào trong lòng cậu."

Trần Tịch cảm thấy bàn tay nắm cổ tay mình nóng bỏng, từ cổ tay lan đến tận tim, bị bàn tay đó vuốt ve mu bàn tay mà hoảng loạn, cậu hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại vội cúi đầu, ngập ngừng nói: "Tôi chỉ, chỉ hâm mộ cậu có bạn... Từ nhỏ tôi đã không có bạn, hai mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau, ở trường học tôi cũng luôn khiến cho các bạn ghét, không biết làm thế nào người ta mới thích..."

Trần Tịch nói một chữ, Hạ Lệnh Tân lại càng đau lòng, nghe đoạn sau đã không đành lòng nghe nữa. Anh nắm chặt tay cậu, trầm giọng nói: "Không cần hâm mộ, Tiểu Tịch, cậu tốt lắm, không cần làm họ thích. Họ bỏ lỡ người tốt như cậu, người hối hận phải là họ." Trần Tịch vẫn cúi đầu không nói lời nào.

Hạ Lệnh Tân xuyên ngón tay qua kẽ hở tay Trần Tịch, làm cho mười ngón tay của hai người giao nhau. Anh hơi cong thắt lưng, nhìn mặt cậu, dịu dàng nói: "Tiểu Tịch, cậu nhìn tớ đi." Cậu chớp hàng mi đen dài, chậm rãi nâng mắt lên nhìn anh, trong mắt anh tràn đầy sự thương tiếc và yêu thương.

"Tiểu Tịch, cậu tốt lắm, đừng phủ định bản thân vì những người không đáng đó. Cho dù trước kia những người đó làm gì đều không phải lỗi của cậu. Cậu đừng tìm lý do trên người mình để biện hộ cho họ, tớ sẽ đau lòng." Hạ Lệnh Tân nói từng chữ, ngữ điệu kiên định làm cho lòng cậu nóng lên. Lúc nghe một câu cuối cùng cậu đỏ mắt, lần đầu tiên trong đời có người nói đau lòng vì cậu.

Trần Tịch cố gắng nuốt nước mắt về, đỏ mắt nhìn Hạ Lệnh Tân, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu, Hạ Lệnh Tân."

Anh dịu dàng cười: "Không cần cảm ơn tớ, tớ phải cảm ơn cậu mới phải, cảm ơn cậu nói cho tớ biết suy nghĩ trong lòng cậu," rồi lại cố ý lắc lắc bàn tay hai người, "Còn phải cảm ơn cậu không hất tay tớ ra." Trần Tịch liếc nhìn bàn tay của hai người, vội dời mắt, tai đỏ lên. Cậu mím môi nhìn về chỗ khác, nhưng tay không nhúc nhích.


Hạ Lệnh Tân dắt Trần Tịch đi về phía trước. Trên đường không có ai, anh muốn hưởng thụ quãng thời gian này thêm chút, hỏi cậu: "Hay là buổi chiều cậu đi xem tớ chơi bóng được không? Tớ muốn mời cậu, nhưng sợ cậu thấy chán nên không nói."

Trần Tịch đắn đo, nói: "Hôm nay không được rồi, buổi tối lớp tớ có thí nghiệm Vật lý, tớ muốn đọc sách sau giờ cơm." Hạ Lệnh Tân tự nhiên nói ừ, lại nói chơi bóng với ai. Anh bảo cậu tự học buổi tối xong thì chờ ở khu dạy học. Hai người chậm rãi đi về, nhưng mà đường quá ngắn, chẳng mấy chốc đã đến chỗ có người, anh mới đành buông tay cậu ra.

Cuối cùng cũng get nắm tay√!! Hạ Lệnh Tân chảy giọt lệ kích động!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK