• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa hè đối với Hoàng Tinh là khó sống nhất, chỉ cần vừa bước ra phòng điều hòa là không khí nóng rực phả vào làm cho người ta không thở nổi, được một lát là người ướt đẫm mồ hôi. Cô một tay vuốt tóc dính lên cổ một tay ra sức quạt, vừa quạt còn vừa oán giận: "Cái đám tóc này phiền quá, tớ muốn cắt một đường trọc luôn!"

Trần Tịch đứng cạnh che ô cho cô, nghe vậy thì cười nói: "Cậu buộc lên là được mà?"

Hoàng Tinh thở dài: "Xõa tóc đẹp hơn chứ sao, cậu tưởng ai cũng như mình à, đầu trọc cũng có ảnh hưởng đến mặt cậu đâu."

"..." Trần Tịch không nói gì thêm, xem đồng hồ đeo tay. Đã sắp 1 giờ, hai người họ tan học ăn cơm trưa xong đi ra đã đợi ở đây gần nửa tiếng, Lý Tử Khâm vẫn chưa đến, lát nữa sợ là cậu ta lại bị mắng. Đang nghĩ, một chiếc xe thể thao màu đỏ thắng gấp một cái đỗ trước mặt họ, khiến cho các sinh viên khác phải liếc nhìn.

Lý Tử Khâm xuống xe ân cần mở cửa ghế lái phụ ra, cười đến là nịnh nọt nói với Hoàng Tinh: "Nữ vương xin lỗi tiểu nhân đến muộn để ngài đợi lâu, mau vào ngồi, hóng mát nhanh rồi từ từ mắng anh ha!" Hoàng Tinh lườm anh, mắng "Chỉ biết dẻo miệng", sau đó nhận ô của mình nói với Trần Tịch "Cảm ơn nha bye bye" rồi xoay người ngồi vào ghế lái phụ.

Lý Tử Khâm đưa nước lạnh cho cậu, nói: "Cảm ơn nha tiểu Tịch Tịch, trời nắng to thế này, cậu đến thư viện hay về nhà? Về nhà thì lên xe, đưa cậu về." Nhà này là phòng trọ mà Trần Tịch thuê.

Trần Tịch lắc đầu: "Không cần, tớ về nhà, mấy bước là đến, các cậu đi chơi đi." Hoàng Tinh và Trần Tịch đều thi đỗ vào khoa lâm sàng tám năm của đại học A, vừa hay học cùng lớp. Hôm nay ngày mùng 1 tháng 6, buổi chiều họ không có tiết, Lý Tử Khâm nhất quyết phải kéo Hoàng Tinh đi ra ngoài hẹn hò, nói phải mừng ngày Quốc tế thiếu nhi.

Lý Tử Khâm "Ồ" một tiếng, nói: "Vậy cậu mau về đi, đang nắng to, cảm ơn cậu đứng chờ với Hoàng Tinh lâu thế, vừa nãy bị tắc đường, ngại quá. Như này đi, lát nữa tớ gọi thức ăn ngoài cho cậu, cậu nhớ mở cửa đó. Aiz không nói nữa đi đây, nhớ mở cửa đấy nhé, bye bye!" Trần Tịch chưa kịp từ chối cậu ta đã chở Hoàng Tinh đi rồi. Cậu im lặng, bất đắc dĩ cười cười, xoay người về nhà. 

Lý Tử Khâm chở Hoàng Tinh đi ra ngoài một đoạn, lại đỗ xe, lấy điện thoại ra nhắn một tin rồi mới khởi động xe chở cô đến sơn trang.

Hoàng Tinh nhìn cậu ta: "Làm sao thế? Có việc thì làm đi, đừng ham chơi." Không có chuyện thì cậu ta sẽ không đỗ lại nhắn tin.



Lý Tử Khâm lại cười hê hê, nửa kín nửa mở: "Có việc, nhưng chuyện không liên quan đến anh, chờ chúng ta về là em biết." Hoàng Tinh thấy Lý Tử Khâm cười đến là thần bí nhưng lại ra vẻ "Anh sẽ không nói gì đâu", nhíu mày nghĩ mà không rõ, lầm bầm câu "Đồ khùng" rồi mặc kệ, dù sao Lý Tử Khâm đã nói không liên quan đến cô rồi.

Bên này Trần Tịch chậm rãi đi về nhà dưới ánh nắng chói chang. Sau khi lên đại học cậu ra ngoài thuê nhà, dùng tiền làm thêm tích cóp được mấy năm trung học thuê một căn nhà nhỏ ở khu nhà cũ. Lúc đi Hạ Lệnh Tân vận dụng quan hệ của ba cho cậu được ở một mình, cho nên cậu ở một mình hai năm rưỡi, đến đại học cậu không ở ký túc nữa. Tiền thuê nhà ở khu nhà cũ không đắt lắm, cậu gánh được.

Trần Tịch vào nhà cảm thấy lưng đã ướt sũng, ánh nắng mùa hạ bỏng rẫy, may là cậu không sợ nóng, nhưng đi bộ dưới ánh nắng một hồi vẫn chảy mồ hôi. Cậu đóng cửa lại ngồi lên ghế sofa mở quạt lên, chờ khô người mới lấy quần áo đi tắm.

Vào phòng tắm cởi áo sơ mi, lại cởi áo ba lỗ, Trần Tịch thấy khoan khoái hơn chút. Cậu mở vòi sen ra chờ nước ấm, sau đó cởi hết quần áo đứng dưới vòi sen. Dòng nước ấm áp chảy khắp người, cậu vốc nước rửa mặt.

Đối với Lý Tử Khâm và Hoàng Tinh, Trần Tịch vô cùng hâm mộ. Lúc trước Lý Tử Khâm và Chương Khải được Hạ Lệnh Tân nhờ vả chiếu cố cậu, hai người hay kéo cậu đi chung, đám người Hoàng Tinh Hà Diệu Dương cũng bởi vậy mà dần quen thân với Lý Tử Khâm, Chương Khải. Không biết Lý Tử Khâm thích Hoàng Tinh từ bao giờ, sau đó nhờ cậu giúp cậu ta theo đuổi. Lúc cấp ba Hoàng Tinh mặc kệ, lúc điền nguyện vọng thi đại học Lý Tử Khâm hỏi cậu biết được Hoàng Tinh thi cùng trường với cậu. Cậu ta không nhiều lời, điền đại học B ngay bên cạnh, vốn định du học mà rồi không đi, vì thế mà còn ầm ĩ với người nhà. Cũng may đại học B cũng là trường top đầu trong nước, không thể kém hơn nước ngoài, ba mẹ cậu ta tức rồi cũng kệ. Lên đại học Lý Tử Khâm vẫn ngày ngày theo đuổi Hoàng Tinh, cuối cùng vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai đại học Hoàng Tinh đồng ý. Cậu ta tỏ tình thành công, cứ như thế hai người hẹn hò.

Trần Tịch lẳng lặng đứng dưới vòi sen, thất thần nghĩ nếu lúc trước Hạ Lệnh Tân không đi du học thì sao nhỉ? Liệu có thi cùng trường mình không hay là thi như nguyện vọng của mình? Nhưng khoa lâm sàng đại học A là nguyện vọng của mình... sắp hết năm ba rồi, còn một năm nữa, anh ấy có nhớ mình không? Anh ấy còn về không?

Cậu thầm tính tiền tích cóp mấy năm nay, không phải quá nhiều, nhưng ra nước ngoài vẫn đủ. Cậu yên tâm hơn chút, bóp sữa tắm ra tay xoa bọt.

Lúc sắp tắm xong, Trần Tịch nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cậu nhớ Lý Tử Khâm nói gọi thức ăn ngoài cho mình, vì thế cậu cao giọng nói: "Chờ một chút!" sau đó vội vàng lau người mặc quần áo, để tóc ướt ra phòng tắm chạy ra cửa.

"Ngại quá để anh chờ lâu..." Trần Tịch mở cửa nhìn người trước mắt, bỗng im bặt.

Chuẩn bị bước vào thời gian yêu đương của người trưởng thành! (^o^)/

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK