Mà nữ nhân ghen tuông là điều tối kỵ, nhất là hoàng gia.
Ta chỉ có thể đặt tay lên mu bàn tay mẫu thân, mỉm cười nói với bà: "Nữ nhi đều hiểu."
Bà thở dài.
Lần thứ ba ta nhìn thấy Lý Dực là lúc săn b.ắ.n của hoàng gia. Đệ đệ ta là con cháu quý tộc trong kinh thành, theo sau Thái tử đi săn. Ta đứng trên khán đài bên cạnh, nhìn thấy hắn giương cung, tùy ý b.ắ.n trúng chim bay trên trời, mũi tên dài như sao băng rơi xuống, ngay cả hoàng đế cũng cười nói: "Kỹ năng cưỡi ngựa b.ắ.n cung của Thái tử đều không tệ."
Ta nhìn hắn được mọi người vây quanh, ánh mặt trời chói chang, hắn cưỡi trên lưng tuấn mã đen, phóng tầm mắt nhìn về phương xa. Ta nhìn thấy gương mặt tuấn tú, đôi môi mím chặt của hắn, tràn đầy khí phách, như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Lúc đó ta nghĩ, đây chính là người ta muốn gả.
Là người ta yêu thích.
Lúc này ta chưa từng lo lắng Lý Dực có thích ta hay không, ngoài những thứ hắn thường ngày tặng ta, điều kiện của bản thân ta cũng không tệ.
Lễ nghi, học thức của ta đều là nhất nhì kinh thành, thêu thùa là do tú nương nổi tiếng Giang Nam đích thân dạy dỗ, Tứ thư Ngũ kinh, cầm kỳ thi họa gần như đều tinh thông, dung mạo càng không cần phải nói, nổi tiếng khắp kinh thành, gia thế lại tốt như vậy.
Lúc đó ta nghĩ, ta tốt như vậy, Lý Dực sao có thể không thích ta chứ?
Hắn quả thực thích ta - thích ta một thời gian.
13
Ta gả cho Lý Dực vào năm mười sáu tuổi, hắn vừa tròn hai mươi tuổi, là tuổi lập gia đình.
Lễ cưới ở Đông cung phức tạp, long trọng, ta phải đứng thẳng lưng cả ngày, nhất là lễ phục, mũ miện cưới được đính đầy kim tuyến, châu ngọc, đến tối vào phòng tân hôn, cũng không khỏi đau lưng mỏi eo, nhưng vẫn không thể lơ là chút nào.
Ta luôn luôn không để người khác bắt lỗi về lễ nghi, nên khi Lý Dực đến vén khăn voan cho ta, ta vẫn đoan trang, dưới ánh nến lung linh mỉm cười với hắn, mới coi như là thật sự gả cho hắn.
Mỗi lần ta nhìn hắn, hắn đều mặc cẩm bào màu nhạt, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn mặc màu đỏ, anh tuấn bức người, nhưng lại có một loại ôn nhu khác. Hai chúng ta đều mặc hỷ phục màu đỏ, cả phòng đều là nến đỏ, màu sắc vui mừng như vậy.
Ta nghĩ dù sau này hắn có tam cung lục viện, nhưng người có thể mặc đồ đỏ cùng hắn, cũng chỉ có mình ta.
Lý Dực nhìn ta cười, hắn nhẹ giọng hỏi ta: "Mệt không?"
Ta mím môi cười với hắn, nói: "Thần thiếp không mệt."
Ta và Lý Dực đã trải qua một quãng thời gian rất dài ân ái và tôn trọng lẫn nhau.
Hắn vẽ lông mày, vấn tóc cho ta, cùng ta thảo luận thi từ ca phú, vẽ tranh cho ta... dáng vẻ săn sóc, ôn nhu, chu đáo như vậy.
Kỳ thực lúc đầu cũng từng có hy vọng xa vời, cũng từng có kỳ vọng, cũng từng có ảo tưởng không đúng lúc, dù sao khi Lý Dực sủng ái một người, thật sự có thể nâng người đó lên tận trời, khiến người đó cho rằng, cả đời này, người hắn yêu nhất, chính là người đó.
Ta dần dần thoát khỏi ảo tưởng đó, là khi Tống Tĩnh Anh tiến vào phủ. Một Lương đệ, ta nhìn hắn nhìn Tống Tĩnh Anh với ánh mắt dịu dàng, nhớ lại ánh mắt hắn nhìn ta, từ khoảnh khắc đó, hoàn toàn tỉnh giấc khỏi ảo cảnh của chính mình.
Ta cảm tạ mẫu thân từ thuở nhỏ đã luôn tận tình dạy bảo ta.
Anan
Một nữ nhân trong thâm cung đại viện, muốn làm một chủ mẫu hiền đức bổn phận, không ghi hận, không ích kỷ, không đố kỵ, điều duy nhất có thể làm chính là giữ gìn trái tim mình.
Sau khi Tống Tĩnh Anh xuất hiện, ta liền thu lại tâm tư của mình.
Ta không buồn không vui, không giận không hờn, ôn hòa đối đãi với tất cả thị thiếp mà Lý Dực đưa vào phủ, nhất thị đồng nhân.
Sau khi Tống Tĩnh Anh vào phủ là Lý Bảo lâm, sau Lý Bảo lâm là Thẩm Tri Niệm Thẩm tiệp dư mà Hoàng hậu ban cho hắn, rồi sau đó là Giang Uyển Nhất cháu gái của nội các, trắc Thái tử phi, rồi sau đó, lại có thêm nhiều người như vậy...
Mà mỗi một người, Lý Dực đều từng như si tình như nước.
Sau Giang Uyển Nhất lại có thêm vài nữ tử, cho đến khi nàng ta phát hiện Lý Dực thực sự yêu thích là thị nữ Lý Kim Thư của hắn, Giang Uyển Nhất từng cười nói với ta, khi đó nàng ta trực tiếp gọi tên ta, nói: "Tiêu Vãn Ngưng, ngươi có biết có đôi lúc ta thật sự rất hâm mộ ngươi, ngươi có thể ôn hòa mỉm cười với mỗi nữ nhân của Lý Dực, đối xử công bằng, không hề có bất kỳ cảm xúc nào."
Nàng ta nói: "Nhưng ta không làm được."