Thục phi vốn còn muốn chờ Lý Dực phân xử, thấy vậy thì hiểu ra tất cả. Nàng ta thấy lòng lạnh lẽo, thất vọng thu hồi ánh mắt, rồi cười lạnh một tiếng, trực tiếp bước tới, đưa tay bóp chặt cằm Trân tần. Giữa những tiếng kinh hô của mọi người, nàng ta rút cây trâm cài trên tóc Trân tần ra, ném mạnh xuống đất như muốn đồng quy vu tận, rồi nói một cách cay nghiệt: "Đồ của bổn cung chính là đồ của bổn cung, ngươi thích trộm thì cũng phải xem bổn cung có muốn cho ngươi trộm hay không."
Cây trâm bằng ngọc mã não đỏ quý giá rơi xuống đất vỡ tan, những mảnh vụn nhỏ văng ra tứ phía. Một mảnh vỡ còn b.ắ.n vào tay Lý Dực, tạo thành một vết cắt nhỏ.
Trân tần sợ đến mức mặt mày tái mét, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất. Lý Dực thì nổi giận, nhưng Thục phi lại thẳng lưng, không chút hối hận nhìn hắn, cứng cổ, ra vẻ muốn c.h.ế.t một cách oanh liệt: "Tính thần thiếp chính là như vậy, nếu Hoàng thượng không vừa mắt, thì ban cho thần thiếp một dải lụa trắng cho xong chuyện."
Lý Dực tất nhiên không ban lụa trắng cho nàng ta. Năm đó, khi tiên đế lâm bệnh, Tam hoàng tử đột nhiên tạo phản. Phụ huynh của Thục phi đều hy sinh ở cửa Tinh Vũ để bảo vệ Lý Dực. Hắn nợ nhà mẹ đẻ của Thục phi một ân tình lớn như vậy, nếu vì Trân tần mà xử lý Thục phi, thì đừng nói hậu cung, ngay cả các quan đại thần ngoài triều, mỗi người một lời cũng đủ khiến hắn phiền phức không dứt.
Hơn nữa, chuyện này vốn là do Trân tần khiêu khích trước.
Cuối cùng, hắn phạt Thục phi ba tháng bổng lộc, quỳ trước tượng Phật trong Phật đường bảy ngày liền để sám hối.
Khi chuyện này xảy ra, ta vì nhiễm phong hàn cả tháng trời chưa khỏi, người dưới không muốn ta mệt mỏi vì chuyện này, nên khi ta biết chuyện, Thục phi đã quỳ trong Phật đường ba ngày rồi.
Nàng ta đâu phải người chịu được ủy khuất như vậy, quỳ đến ngày thứ ba thì vì tức giận mà sinh bệnh nặng.
Ta biết chuyện liền lập tức đến thăm nàng ta.
Nàng ta bị bệnh nhưng Lý Dực cũng không miễn trừ hình phạt, vẫn bắt nàng ta quỳ mỗi ngày. Khi ta đến Phật đường, nàng ta đang quỳ trước tượng Phật, cung nữ thân cận của nàng ta là Đỗ Quyên đứng bên cạnh, bưng thuốc mà sốt ruột đến đỏ cả mắt, khuyên nàng ta uống thuốc.
Anan
Giọng Thục phi yếu ớt, nhưng lời nói vẫn cay nghiệt như cũ: "Ta không uống, ta c.h.ế.t đi mới tốt, c.h.ế.t đi mới vừa lòng bọn họ."
Lời này có thể coi là đại nghịch bất đạo, Đỗ Quyên sợ đến mức mặt mày tái nhợt. Ta vừa lúc bước vào nghe thấy câu này, Đỗ Quyên thấy ta, như thể tìm được cứu tinh, sắc mặt dịu lại.
Ta đưa tay ra, Đỗ Quyên hiểu ý đưa bát thuốc tới, rồi lui xuống. Ta nhận lấy bát thuốc, dùng thìa khuấy khuấy, rồi đứng sau lưng Thục phi, thản nhiên nói: "Thân đau kẻ thù vui, Tống Tĩnh Anh, những năm nay ngươi thật sự không có chút tiến bộ nào, vẫn có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy."
Thân hình Thục phi cứng đờ, rồi quay người nhìn ta. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, mấy ngày nay có thể thấy là nàng ta thật sự đau lòng, người gầy đi hẳn một nửa, chỉ là vẻ mặt vẫn cố tỏ ra không quan tâm.
Ta bưng bát thuốc, cúi đầu nhìn nàng ta.
Môi nàng ta khẽ mấp máy, nhìn ta, uất ức như Tống Tĩnh Anh mới vào Đông cung năm nào, mạnh mẽ nhưng lại tỏ ra hung dữ để che giấu sự yếu đuối.
Nàng ta nhìn ta đầy vẻ oan ức, ta tưởng nàng ta muốn than thở và tố cáo, nhưng nàng ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cố kìm nước mắt, chỉ nói với ta: "Cây trâm đó không phải ta muốn đeo, mấy hôm nữa là sinh nhật của Bình Dương, ta định tặng cho nó."
"Tuy nó còn nhỏ chưa dùng đến, nhưng... nhưng ngươi cũng biết mẫu thân nó bị tội, bị Hoàng thượng ghét bỏ... Ta... Ta chỉ là muốn chuẩn bị cho nó một chút của hồi môn..."
Ta thở dài, ngồi xổm xuống đưa bát thuốc cho nàng ta, dỗ dành: "Ta biết, uống thuốc trước đã."
Nàng ta cuối cùng cũng nhận lấy bát thuốc, rồi vành mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, rơi vào bát thuốc.
Đây hẳn là lần đầu tiên nàng ta khóc kể từ khi cây trâm mã não đỏ bị cướp cho đến khi Lý Dực phạt nàng ta cấm túc quỳ lạy sám hối.
Thục phi luôn là người mạnh mẽ, từ ngày nàng ta gả vào Đông cung ta đã biết tính tình của nàng ta. Mấy năm nay, ta cũng chỉ thấy nàng ta khóc ba lần.
Lần đầu tiên là khi nàng ta mới vào phủ chưa đầy nửa tháng đã thất sủng, nhìn Lý Dực dịu dàng với nàng ta cũng dịu dàng như vậy với người mới, lần đó nàng ta chỉ đỏ hoe mắt. Lần thứ hai là khi ta sảy thai, đó là lúc còn ở Đông cung, nàng ta thức trắng đêm canh giữ bên giường ta, ta mơ màng tỉnh dậy, thấy nàng ta ngồi bên giường lặng lẽ lau nước mắt. Lần thứ ba là khi phụ huynh nàng ta vì che chở Lý Dực chạy trốn mà bỏ mạng ở cửa Tinh Vũ, tin tức truyền đến, nàng ta ôm n.g.ự.c ngất xỉu, tỉnh dậy thì nằm trên giường khóc thầm.
Rồi sau đó, chính là lần này.