Mùa đông càng tới gần, thời tiết càng trở nên lạnh giá, nhiệt độ không khí dần dần hạ xuống dưới không độ. Ban ngày lúc có ánh mặt trời thì cũng khá ấm áp, nhưng trời vừa tối thì những cơn gió lạnh thấu xương liền tràn về. Chẳng biết tại sao, Thư Lạc gần đây luôn luôn về muộn. Mặc dù không nói chuyện, nhưng tôi vẫn ngày ngày nấu cơm đợi cậu ấy, nhưng cậu ta mỗi ngày đều đến tận khuya mới về. Tôi không biết cậu ta đã ăn cơm tối chưa, cậu ta có đói bụng hay không, bây giờ tôi quả thực không biết phải làm sao để phá vỡ tình trạng căng thẳng này, thế là mỗi ngày chỉ có thể đem thức ăn đã nguội ngắt cất vào tủ lạnh, ngày thứ hai ăn không hết thì lại đem đi cất.
Đôi lúc tôi cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười, rất nhiều lần tôi tự nhủ, Thư Lạc vẫn chỉ là một đứa trẻ, tôi cần gì phải trẻ con như cậu ta chứ. Có lẽ chỉ cần tôi giống như một trưởng bối sờ đầu cậu ta, cười nói vài câu, như vậy sự ngượng ngập giữa hai bên có thể sẽ nhanh chóng tiêu tán. Hơn nữa ngày đó là tôi đánh cậu ta, là tôi đã có lỗi. Cho dù có thế nào, tôi cũng không nên làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ấy. Thư Lạc dù sao vẫn còn nhỏ, có lẽ chỉ là nhất thời kích động mà thôi.
Mỗi ngày cứ như vậy trôi qua, đã hơn nửa tháng tôi không nhìn thấy Thư Lạc. Tuy rằng cậu ta vẫn sống ngay bên cạnh, chỉ cách một bức tường, thế nhưng bức tường này lại vô cùng kiên cố, cứ như vậy chắn ngang giữa hai chúng tôi, sự ngăn cách khiến trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. Có những lúc lơ đãng tôi thường quay đầu nhìn lại, trong thoáng chốc tôi có cảm giác như nhìn thấy đứa trẻ có nụ cười tỏa nắng kia đang đứng trước cửa, bên vai đeo đàn ghi ta nghiêng người dựa vào khung cửa, ôn nhu nhìn tôi, ngông nghênh hỏi: “Tiểu Phi, hôm nay có món gì ngon? ” thế nhưng sau khi định thần lại, liền phát hiện ra đó chỉ là ảo giác.
Không thể phủ nhận, thiếu đi tiếng nói cười của Thư Lạc, thiếu đi sự hiện diện của cậu ấy bên cạnh mình, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất cô đơn. Có lẽ con người luôn tham lam như vậy, cứ tưởng một khi đã là của mình rồi thì không thể bị mất đi. Lúc trước không có Thư Lạc, tôi đã quen với cuộc sống chỉ có một mình. An tĩnh thức dậy, an tĩnh đi dạo, an tĩnh đọc sách, an tĩnh ngây người. Cuộc sống của tôi giống như phi tần trong cung cấm, an tĩnh chờ đợi An Thế Duy một tuần vài lần hoặc vài tuần một lần đến lâm hạnh.
Thế nhưng từ lúc Thư Lạc bước vào cuộc sống của tôi, trong vô thức tôi đã thay đổi rất nhiều từ lối sống cho đến thói quen. Mỗi ngày tôi loay hoay chọn lựa rồi nấu đủ món ăn trong niềm hứng khởi, vừa nghĩ tới buổi tối sẽ có đứa trẻ to xác kia cùng tôi ăn cơm thì sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Ăn tối xong lại cùng nhau ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, tôi an tĩnh mỉm cười lắng nghe cậu ta kể rất nhiều chuyện thú vị, thỉnh thoảng Thư Lạc sẽ ôm đàn ghi ta đánh vài bài cho tôi nghe, đôi lúc lại không nói gì ngồi cạnh nhau trên sô pha xem phim truyền hình lúc tám giờ tối. Khoảng thời gian đó tôi thường hay nghĩ, có lẽ, cuộc sống vốn nên như vậy.
Tôi không mưu cầu niềm hạnh phúc quá xa hoa, chỉ cần có được một mảnh vỡ nhỏ của niềm hạnh phúc thôi, tôi đã thỏa mãn rồi.
Những sự biến đổi này cứ âm thầm tiến triển, ngay cả bản thân tôi cũng không hề phát hiện ra, nhưng An Thế Duy vốn nhạy cảm đã biết được. Hắn phát hiện ra trong lòng tôi, trừ hắn ra, còn có sự tồn tại của một người đàn ông khác. Thế nhưng hắn lại không tìm được đáp án. Thế là hắn đem lửa giận cất giấu dưới đáy lòng mà phát tiết ở trên giường, hắn đối xử với tôi càng ngày càng thô bạo, lần sau càng tàn nhẫn hơn lần trước. Mỗi lần bị hắn áp dưới thân mà hành hạ đều khiến tôi đau đớn đến muốn chết đi.
Những năm gần đây tôi giống hệt như một tên ăn mày, cứ bám víu lấy hắn mà van xin tình yêu, thế nhưng hắn thậm chí ngay cả chút tình cảm dư thừa cũng không chịu bố thí cho tôi.
Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Giống như một người ngâm mình trong nước một thời gian dài, đã không còn đủ khí lực để bơi lên bờ nữa.