“Thư Lạc, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Thư Lạc nhìn anh, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng. Vấn đề này, cậu không trả lời được. Theo kế hoạch ban đầu, đáng ra phải bắt Mạc Phi làm con tin, sau đó gặp An Thế Duy đàm phán điều kiện. Nếu như An Thế Duy không đồng ý, cậu sẽ đem tất cả nhân chứng cùng vật chứng công bố cho giới truyền thông, những “vết nhơ chí mạng” đó đủ để khiến An Thế Duy thân bại danh liệt.
Thế nhưng đến bây giờ, cậu lại không đành lòng, cũng không muốn làm chuyện đó. Sau khi có được “con tin ” Mạc Phi ở bên cạnh mình, cậu lại chỉ muốn chăm sóc cho anh thật tốt, không muốn để anh chịu đựng thêm bất cứ tổn thương gì nữa.
Lặng yên thật lâu, Thư Lạc mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Ngủ suốt cả ngày, có đói bụng không? Tôi có mua cháo hải sản, anh ăn thử một chút nhé? Anh từng nói rất muốn ăn cháo của cửa hàng Hoàng Ký mà, nhớ không?”
Mạc Phi chỉ yên lặng nhìn Thư Lạc, ngoảnh mặt làm ngơ.
Thư Lạc bưng tô cháo nóng hổi tới, ngồi ở mép giường, cẩn thận dùng muỗng nhỏ khuấy khuấy thổi thổi, sau đó mới xúc một muỗng, vô cùng cẩn thận đưa đến bên miệng Mạc Phi.
“Coi chừng nóng, nào, ăn thử một miếng xem.”
Mạc Phi vẫn không nhúc nhích, bi thương khổ sở nhìn Thư Lạc, thấp giọng nói: “Đủ rồi, đừng giả vờ nữa. Rốt cuộc tôi có chỗ nào đáng để lợi dụng, cậu cứ việc nói thẳng ra đi.”
Thư Lạc giật mình, trong ngực liền dâng lên một trận đau đớn, bàn tay bưng tô cháo hải sản có chút run rẩy.
“Tiểu Phi… ” cậu nỗ lực khống chế tâm tình, cầm muỗng cháo đưa tới, “Mấy ngày nay anh không được ăn món nào ngon cả, ngoan, ăn một chút đi, được không?”
“Đủ rồi! Đừng tiếp tục đóng kịch nữa! Cho dù tôi có ngốc ngếch thế nào, cũng sẽ không bị cậu dùng cùng một thủ đoạn mà mắc lừa hai lần đâu! ” Mạc Phi đột nhiên thấp giọng giận dữ quát, cố sức vung tay lên, “Choang ” một tiếng, tô cháo hải sản thơm ngon ngào ngạt liền bị lật úp xuống đất.
Thư Lạc ngây ngẩn cả người, nhìn vẻ mặt căm giận đau đớn của Mạc Phi, cậu cắn môi, cũng không giải thích, chỉ là không nói tiếng nào ngồi xổm xuống, yên lặng thu dọn món cháo hải sản vẫn còn tỏa hơi nóng trên mặt đất. Tô cháo đó là cậu đã hứng gió lạnh đi bộ hơn ba mươi phút mới tìm được cửa hàng kia, sau đó xếp hàng chờ đợi đến nửa tiếng mới mua được. Bởi vì mấy ngày qua Mạc Phi vẫn không chịu ăn uống cho tốt, cậu mới đột nhiên nhớ ra, Mạc Phi từng nói anh rất muốn ăn cháo hải sản của cửa hàng này, cho nên vừa ra khỏi bệnh viện cậu liền chạy đi mua ngay.
Thư Lạc quỳ một chân xuống đất, yên lặng thu dọn đống hỗn độn trên sàn nhà, cẩn thận lau sạch từng chút một, từ đầu tới cuối không hề nói một tiếng.
Mạc Phi ngồi ở trên giường, nhìn Thư Lạc cúi đầu im lặng ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy có một tia không đành lòng. Thực ra anh cũng không hề muốn đánh đổ bát cháo đó, chỉ là muốn đẩy tay cậu ta ra, không ngờ anh đã dùng quá sức. Nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, biết đâu, đây chỉ là khổ nhục kế của Thư Lạc mà thôi. Nam nhân trẻ tuổi này không đơn thuần như vẻ bề ngoài, cậu ta vì muốn đạt được mục đích của mình mà không ngần ngại đùa bỡn tình cảm của người khác. Thủ đoạn thực sự xấu xa.
Nhưng mà, mặc dù đã biết tất cả đều là giả dối, tất cả đều do một tay Thư Lạc sắp xếp, nhưng anh lại không thể nào quên đi sự dịu dàng giả tạo đó của cậu ta. Anh vẫn luôn hồi tưởng lại những kỷ niệm mà bọn họ đã trải qua trong suốt khoảng thời gian đó, từng chuyện một anh đều nhớ rất rõ. Hành động của Thư Lạc quá mức hoàn hảo, hoàn hảo đến mức thậm chí anh cũng không cách nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Anh thật sự không thể tin được, cậu ta đối xử với anh tốt như vậy, yêu mến anh như vậy, hóa ra tất cả đều là một âm mưu. Bản thân mình hoàn toàn bị nắm trong lòng bàn tay của người khác mà đùa giỡn. Khoảnh khắc toàn bộ chân tướng đều bị vạch trần, trong lòng anh còn cảm thấy mọi chuyện rất hoang đường, cũng rất buồn cười.
Nếu phải biết được những sự thật như vậy, anh thà để bản thân mình vĩnh viễn bị Thư Lạc lừa dối còn hơn.
Bởi vì Mạc Phi phát hiện ra, anh thực sự thích chàng trai có nụ cười dịu dàng này. Cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào, coi như người thân cũng được, coi như em trai nhà bên cũng được, tóm lại, anh thích Thư Lạc.
Mạc Phi biết bản thân mình quá ngu ngốc nên mới dễ bị lừa gạt như vậy. Anh ngơ ngẩn nhìn Thư Lạc, không biết tại sao, nước mắt lại không kiềm chế được mà ngập tràn viền mắt.
“Tiểu Phi, xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc?”
Thư Lạc ngẩng lên, liền đứng dậy, cậu vươn tay vừa định lau nước mắt cho Mạc Phi, nhưng bàn tay lại bị gạt ra không chút lưu tình.
“Đừng chạm vào tôi!”
Trong làn nước mắt nhạt nhòa thoáng hiện lên một tia phẫn nộ, Mạc Phi trở tay lau nước mắt, ổn định tâm tình của mình, lạnh lùng nhìn Thư Lạc.
“Cậu đừng mất công trù tính nữa, cho dù cậu có diễn tốt như thế nào, tôi cũng sẽ không bị mắc lừa nữa đâu, cho nên, xin hãy thu hồi sự giả nhân giả nghĩa của cậu lại đi. Có cái gì cậu cứ việc nói thẳng ra, không cần âm mưu thủ đoạn vòng vo gì nữa.”
Thư Lạc giật mình, trong ngực bỗng đau nhói. Cậu im lặng nhìn vẻ mặt trống rỗng của Mạc Phi, ngây người vài giây, bỗng nhiên thất thanh bật cười, một tay tuyệt vọng ôm trán, buồn bã nói: “Đúng vậy, không sai, tôi thích đóng kịch, thích âm mưu quỷ kế như vậy đấy, ha, anh có thể làm gì được tôi nào? Đừng quên, bây giờ anh đang nằm trong tay tôi, mọi chuyện đều do tôi quyết định.”
Hai ngón tay nắm chặt cằm Mạc Phi, khẽ nâng lên. Thư Lạc nhìn anh, nụ cười vô cùng âm u.
“Anh nghĩ, An Thế Duy sẽ nguyện ý vì nam sủng mà hắn bao nuôi mà làm ra những chuyện vĩ đại như nhượng bộ hay hi sinh sao?”
“Chát ” một tiếng, một cái tát giáng xuống mặt Thư Lạc, thanh âm thanh thúy vang dội.
“Đê tiện! ” Mạc Phi phẫn nộ cắn răng quát.
Thư Lạc sờ lên gương mặt bị đánh đến đau rát, trào phúng cười.
“Ha, mắng rất hay, trước giờ tôi chưa từng nói tôi là người quang minh lỗi lạc gì.”
“Thư Lạc, tôi thật không ngờ cậu lại là người vô sỉ như vậy.”
Thư Lạc vẫn đang cười, nhưng thân ảnh lại như chìm trong bóng tối, không để cho Mạc Phi thấy lệ quang trong ánh mắt cậu ta.
“Không sớm phát hiện ra là do anh đã quá ngu xuẩn. Tôi vốn là cái loại đê tiện hạ lưu vô sỉ như vậy đấy, chỉ là đóng kich khá tốt mà thôi, là chính tôi đã cố ý sắp đặt để quen biết loại người ngốc nghếch dễ bị mắc lừa như anh. Cho nên, dù có bị tôi đùa giỡn tình cảm, cũng chỉ có thể trách chính bản thân anh đã quá ngu ngốc, chẳng trách được người khác ── “
Lời còn chưa nói hết, một cái tát lại giáng xuống.
Thư Lạc bất chợt nín thinh, cúi đầu ôm lấy gương mặt sưng đỏ, thân ảnh dần chìm sâu trong bóng tối, mái tóc dài lộn xộn phủ trước mắt, che đi nước mắt đang chực trào nơi khóe mi. Cậu thê thảm giễu cợt cười. Tim, sớm đã đau đến nói không nên lời.