• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thư Lạc rửa tay sạch sẽ xong, hai người cùng nhau ăn trưa. Cậu ta chỉ bắt tôi ngồi đó, không cho tôi động tay vào, sau đó cẩn thận cắt bánh Pizza ra, đặt ở trên bàn, đưa tới trước mặt tôi.

“Pizza hải sản của cửa hàng này rất ngon, nào, ăn thử đi.”

Tôi nhận miếng bánh trong tay Thư Lạc, nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của cậu ta, tâm tình vốn u ám cũng nhờ đó mà thoải mái hơn. Đứa trẻ này, chắc là luôn khiến cho người khác yêu thích.

Sau đó, Thư Lạc đẩy một ly coca lớn cùng một cánh gà to tới gần tay tôi.”Nhìn anh gầy quá, cần phải ăn nhiều một chút mới được.”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy nghẹn lại. Không biết tại sao, trọng lượng cơ thể liên tục sụt giảm, cũng hầu như không có hứng thú ăn uống gì, đứng trước gương nhìn chính bản thân cũng cảm thấy mình đã gầy đi rất nhiều, quần áo lúc trước bây giờ mặc vào đều trở nên rộng hơn, quả thực giống như một cái mắc áo. Tôi gầy đi rõ ràng như vậy, nhưng An Thế Duy lại không hề phát hiện ra điều gì, mỗi lần cởi hết quần áo của tôi liền vội vàng xông tới, trước giờ chưa từng ngắm nhìn tôi một lần.

Cứ suy nghĩ miên man, lồng ngực nhịn không được dâng lên một tia cay đắng.

“Sao vậy? Không ngon sao?”

Thư Lạc thoải mái ngồi bắt chéo chân trên sàn nhà ở trước mặt tôi, vừa vặn ăn xong miếng Pizza trong tay, rất nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi cười nhạt lắc đầu.”Không có gì, đồ ăn rất ngon.”

Thư Lạc vui vẻ nở nụ cười, đứng dậy tới gần, đột nhiên đưa tay lên, ngón tay ấm áp xẹt qua khuôn mặt tôi.

“Anh xem anh kìa, ăn đến nước tương dính lên mặt luôn.”

“A, thật sao? ” tôi nhanh chóng muốn đi lấy khăn tay, lại bị Thư Lạc giữ vai lại.

“Đừng nhúc nhích, tôi giúp anh.”

Thư Lạc một tay nâng mặt tôi, nghiêng đầu kề sát, đầu lưỡi ướt át dịu dàng liếm nhẹ bên môi tôi. Tôi ngây người trong phút chốc, nói một cách chính xác, tôi bị cậu ta dọa đến bị sốc, nhất thời không phản kháng, đến lúc lấy lại tinh thần, vừa muốn mở miệng nói lại bị miếng Pizza cắn phân nửa trong miệng chặn đến nghẹn họng, liền bị sặc đến liên tục ho khan.

“A, xin lỗi xin lỗi, dọa anh rồi. ” Thư Lạc nhanh chóng cầm ly coca tới, vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, vừa an ủi, “Từ từ, từ từ thôi, nào, uống chút nước đi.”

Tôi liền cầm ly coca trong tay cậu ta uống vài ngụm, cuối cùng mới có thể miễn cưỡng dừng lại cơn ho khan.

Thư Lạc thở phào nhẹ nhõm, cười cười sờ tóc của tôi, nói: “Xin lỗi, tôi không muốn làm anh sợ, chỉ là nhìn anh xinh đẹp khả ái như vậy, liền không nhịn được mà muốn hôn phớt anh.”

Nói xong, cậu ta nhìn tôi cười, đôi mắt sâu thẳm rất trong sáng, rất thẳng thắn vô tư.

Tôi quả thực dở khóc dở cười, gạt bàn tay cậu ta đang xoa đầu tôi ra.

“Nè, tiểu quỷ, đừng có mà không biết lớn nhỏ.”

“Tiểu quỷ?! ” Thư Lạc bất ngờ nhíu mày, sắc mặc mang theo sự nghiêm túc, nói, “Gọi là Thư Lạc. Còn nữa, tôi đã trưởng thành, không phải là tiểu quỷ gì hết.”

Tôi buồn cười nhìn cậu ta một cái, cũng không có ý định cùng cậu ta so đo tính toán, liền không nói gì thêm.

Thư Lạc dùng lòng bàn tay to lớn ấm áp bao bọc lên mu bàn tay của tôi, mỉm cười nhìn tôi, nói: “Tôi năm nay vừa vặn hai mươi, nói cho tôi biết anh bao nhiêu tuổi rồi.”

Tôi khẽ cười, nói: “Tôi đã hai mươi sáu rồi.”

“Hai mươi sáu?! ” Thư Lạc giật mình mở to hai mắt, “Thật không thể nhìn ra, tôi cứ tưởng anh lớn hơn tôi hai ba tuổi thôi chứ. ” sau đó, cậu ta nhìn tôi, lộ ra nụ cười khôi ngô anh tuấn, nói, “Nhưng mà, anh xinh đẹp như vậy, cho dù có là ba mươi sáu, bốn mươi sáu, cũng sẽ có rất nhiều người thích.”

Tôi đột nhiên nhịn không được bật cười.

“Ba mươi sáu, bốn mươi sáu, không phải đã là lão nam nhân rồi sao, vậy mà cũng có người thích…”

Nói xong, tôi lại nghĩ tới An Thế Duy. Nếu mười năm sau, hai mươi năm sau, vẫn có thể được hắn yêu thích, như vậy thì tốt biết mấy. Không cầu danh phận không cầu địa vị thậm chí không cần tiền tài, chỉ cần với thân phận nhỏ bé hèn mọn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, tôi nghĩ cả đời này này tôi không còn điều gì nuối tiếc nữa.

Tôi đau thương buồn bã cười, cười bản thân mình quá mơ mộng quá ngây thơ. Ánh mắt dần rũ xuống ảm đạm, nỗi bi thương và trào phúng không thể kiềm nén được từ từ hiện ra trên nét mặt.

“Sao vậy? Anh giận tôi sao?”

Tôi sửng sốt, phục hồi lại tinh thần, thấy Thư Lạc ở trước mắt vẻ mặt tự trách nhìn tôi.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý khinh thường anh, là tôi không tốt, tôi xin lỗi, anh đừng để ý nhé, được không?”

Tôi nhìn Thư Lạc sắc mặt lo lắng không yên, ôn nhu cười cười, dùng sức vò cái đầu tóc ngắn màu đay của cậu ta: “Yên tâm, tôi sẽ không tức giận với trẻ con đâu.”

Nghe thấy tôi nói không tức giận, Thư Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng bị tôi nói là trẻ con, cậu ta dường như rất không cam tâm, nét mặt cậu ta nhìn tôi tỏ vẻ không hài lòng, cứ tưởng cậu ta sẽ phản bác lại gì đó, nhưng mà sau đó cũng không nói gì cả. Cuối cùng, cậu ta ngồi trên sàn nhà đối diện tôi, đẩy tới rất nhiều đồ ăn thơm ngon tới trước mắt tôi, sau đó yên lặng nhìn tôi ăn.

“Cậu bình thường luôn gọi đồ ăn bên ngoài sao?”

“Ừ, hầu như là vậy.”

“Không ai nấu cơm cho cậu hả?”

“Không có, tôi sống một mình.”

“Cha mẹ không sống cùng cậu sao?”

Thư Lạc bỗng nhiên lặng yên một chút, thần tình phức tạp cười cười, gật đầu.

Thế là, tôi không hỏi gì thêm. Dù sao cũng là chuyện riêng tư của người khác, không thuận tiện tìm hiểu.

Tôi nhìn Thư Lạc, gương mặt cậu ta đã lộ ra nét quyến rũ nam tính của đàn ông trưởng thành nhưng vẫn còn chút gì đó trẻ con, thoáng suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Thế này đi, nếu đã là hàng xóm thì chúng ta kết giao bằng hữu, cậu có thể xem tôi như anh trai, sau này nếu cậu muốn ăn món gì có thể nói cho tôi biết, tôi có thể nấu cho cậu. Dù sao bình thường tôi cũng sống một mình, có thêm người cùng ăn cơm sẽ vui hơn.”

Nói xong câu đó, tôi nhìn thấy Thư Lạc rõ ràng sửng sốt một chút, vài giây sau, trên mặt từ từ nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Anh nói thật sao? Thực sự có thể nấu cơm cho tôi ăn?”

Tôi không khỏi bật cười.”Đương nhiên, nấu ăn cũng không phải việc gì khó.”

Thư Lạc ngây người nhìn tôi, gương mặt có chút đỏ, cậu ta vô cùng kích động, giống như một chú chó vẫy đuôi mừng rỡ vô cùng hưng phấn mà nhào lên ôm chầm lấy tôi, tính trẻ con nói: “Thật tốt quá! Lần đầu tiên có người chịu nấu cơm cho tôi ăn!”

Tôi có chút kinh ngạc. Lần đầu tiên? Lẽ nào cậu ta chưa từng được người nhà nấu cơm cho ăn sao?

Nghe cậu ta nói như vậy, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác xót xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK