Nhưng thật ra Tô Tử Mộc lại bị Đỗ Việt nghiêm khắc cho ăn giáo huấn: “Gan cũng lớn a, ta nói tình hình ngươi ổn định cũng chưa nói có thể làm chuyện đó a, may hoàng đế cầm giữ đúng mực, nếu không liền ngươi cái thân thể ốm yếu này…”
Tô Tử Mộc liên tục cười làm lành: “Xin lỗi xin lỗi, chỉ một lần này, lần sau không dám.”
“Ta nhưng nói cho ngươi biết, trước sinh sản không được có lần sau, thân thể của ngươi không thể so những người khác, hơi chút không cẩn thận, ngươi và trong bụng đều nguy hiểm.”
Tô Tử Mộc gật đầu như đảo tỏi.
Đỗ Việt lần thứ hai trợn mắt trừng y, thu dọn đồ đạc của mình, nói với Tiểu Lộ tử: “Dọn một cái sương phòng cho ta.”
Tô Tử Mộc hỏi: “Đỗ huynh… Có ý tứ?”
“Hoàng thượng không phải đi Tây viên lăng cúng mộ sao, đã nhiều ngày cũng không ở trong triều, lo lắng ngươi, để ta trông ở đây.”
Nói xong, rút ra một tấm kim bài, “Còn để lai cho ta thứ đồ chơi này, có nó, như bệ hạ ở đây.”
Tô Tử Mộc mấp máy môi, không nói ra lời nào.
Y biết, có thể là Dung Quý nhân lần đó làm Bùi Thành Trạch sợ.
Chẳng qua trong lúc hoàng đế không có ở đây, cũng đích thật là không xảy ra cái gì, chẳng qua dưới sự bình tĩnh này, cất dấu cơn sóng gió động trời không muốn người biết.
Trên công đường Kinh Triệu phủ, Phủ doãn Tả Xuyên Lợi nhìn đơn kiện trong tay và hai người quỳ dưới công đường, chỉ cảm thấy cả đầu muốn to ra.
“Nghe nói Tả đại nhân công chính liêm minh, không sợ quyền quý, cũng không làm việc thiên tư*, tiểu dân cả gan thỉnh Tả đại nhân làm chủ cho gia phụ chết oan!”
* vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp
Trong đó người trẻ tuổi kia ngôn từ chuẩn xác, trên đơn kiện viết viết trật tự rõ ràng, bản thân án kiện không tính là phức tạp, nhưng liên lụy đến người thật sự là quá phức tạp.
Bị cáo tên Nam Cung Đình, phụ thân bị hại trong miệng hắn là Nam Cung Dụ, thái phó Thái tử tiền triều, ân sư thụ nghiệp của hoàng đế Bùi Thành Trạch, mà bị cáo lại là Tô Tử Mộc đang mang thai long tự, thời gian trước mới được nạp vào hậu cung.
“Đương niên, Tô Tử Mộc chịu Bùi Thành Thụy sai sử, ám hại người bên người đương kim hoàng đế, hiện tại thảo dân thiên tân vạn khổ tìm được nhân chứng, lại nghe nói Tô Tử Mộc không biết dùng pháp thuật mị hoặc gì lừa gạt hoàng đế cuồng dại y, còn nạp vào hậu cung, vạn mong đại nhân minh xét, thanh quân chi trắc, cho thảo dân công đạo!”
Tả Xuyên Lợi xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, sắp xếp Nam Cung Đình trước tiên ở bên trong phủ, nhân chứng kia thì mang tội trên người, nhốt vào trong lao trông coi cẩn thận, mà mình thì vội vàng tiến cung gặp vua.
Hiên Ngưng cung bên này, Tô Tử Mộc vẫn không biết hoạ sắp buông xuống, dùng qua đồ ăn sáng, đang cảm thụ được hai tiểu tử trong bụng hoạt động.
Hiện tại đã mang thai bảy tháng, tay chân thai nhi đã phát dục hoàn toàn, động đến mức bụng đều đã rõ ràng biến hình.
Máy thai như vậy thai đối với Tô Tử Mộc mà nói là một gánh vác, nhưng nhìn hài tử lớn lên tốt như vậy, y cũng vui vẻ chịu đựng.
Từ lúc chuyển đến Hiên Ngưng cung, Đỗ Việt tận tâm tận lực từ châm cứu đến dược vật đến đồ ăn giúp y điều trị, trong ba tháng này, hiệu quả vô cùng rõ ràng, mặc dù bệnh tích trong người khó trừ, sinh non không lâu sau liền mang song thai chịu đựng được đến vẫn còn, nhưng tình trạng hiện tại, cũng có hi vọng chịu đựng được đến sinh sản, không đến mức dầu hết đèn tắt.
Lúc này, theo một tiếng thông báo bén nhọn, Bùi Thành Trạch đi vào.
Tô Tử Mộc liền vội vàng đứng lên đi đón.
“Bệ hạ, người tới thật đúng lúc, người xem, các cục cưng đang động.”
Tô Tử Mộc kéo qua tay của Bùi Thành Trạch đặt ở trên bụng, chịu đựng thắt lưng đau nhức mệt nhọc, và bụng dưới đau đớn như xé rách do máy thai, lộ ra dáng tươi cười với hắn.
Lại thấy Bùi Thành Trạch kinh ngạc nhìn bụng mình chằm chằm, mặt không cảm xúc.
“Bệ hạ…” Tô Tử Mộc mơ hồ dâng lên nhiều dự cảm không tốt.
Bùi Thành Trạch thở dài một hơi, rút tay về.
“Tử Mộc, lúc sư phụ của ta Nam Cung Dụ bị hại, là ngươi làm sao?”
Tô Tử Mộc chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh từ trên trời giáng xuống, tưới quanh người khiến y thấy lạnh lẽo.