Lúc này, ngoài cửa thông truyền, thống lĩnh cấm quân Nam Cung Đình cầu kiến, trên tay Bùi Thành Trạch run lên, vội vã truyền người đi vào.
Cùng lúc đó, gã sai vặt nhà Binh bộ Thượng thư Trần Đạc cũng tới cầu gặp.
Nam Cung Đình xoải bước đi tới, hành lễ với Bùi Thành Trạch, ngẩng đầu đưa một ánh mắt. Trong lòng Bùi Thành Trạch sáng tỏ, vẫy tay khiến Nam Cung Đình lại gần tai nói.
“Bệ hạ, thần tìm được Đỗ đại nhân, còn có, trong nhà Binh bộ Thượng thư Trần đại nhân có vẫn đề.”
Bùi Thành Trạch nhướng mày, nhìn về phía vị trí của Trần Đạc, quả nhiên thấy thần sắc hắn hoảng loạn, đang muốn cáo lỗi với mình xin về sớm.
Bùi Thành Trạch cho Trần Đạc lui, hỏi Nam Cung Đình: “Ở nơi nào tìm được Đỗ Việt?”
“Là ty chức ở trên đường ngẫu nhiên gặp được, Đỗ đại nhân và một người lạ cùng một chỗ, dáng vẻ chật vật, vội vã chạy tới, trên người nhiều chỗ có vết thương, hơn nữa… Cách phủ đệ của Trần đại nhân không xa.”
Chân mày Bùi Thành Trạch nhíu càng sâu, hắn tin tưởng Đỗ Việt không phải người có tâm cơ, việc này hơn phân nửa là Trần Đạc giở trò quỷ.
Cũng không chờ hắn nghĩ nhiều nữa, Trần Hải xông tới: “Bệ hạ, Hiên Ngưng cung báo lại, Tô Thị nhân lâm bồn, tình huống không tốt…”
Rầm một tiếng, chén trong tay rơi vỡ trên bàn ngọc thạch, Bùi Thành Trạch đứng dậy liền chạy, không quên lưu lại một câu: “Tuyên Đỗ Việt nhanh chóng đến Hiên Ngưng cung!”
Đi tới Hiên Ngưng cung Hiên Ngưng cung, liền thấy trong cung bận rộn vô cùng, tất cả mọi người ra ra vào vào, thần sắc khẩn trương.
Nhìn thấy hoàng đế giá lâm, mọi người đều cúi người muốn hành lễ, Bùi Thành Trạch lắc lắc tay, “Miễn miễn đều miễn! Vội vàng bận việc mình đi!”
Nói, vội vã vào phòng sinh.
Mùi máu tanh xông vào mũi, nhưng trong phòng lại ngoài ý liệu an tĩnh, không có thái y lo lắng khuyên bảo, cũng không có vì đau đớn mà kêu thảm thiết, nhưng tĩnh mịch như này lại khiến cho Bùi Thành Trạch càng thêm hoảng hốt.
Hắn bước lên hai bước, liền thấy bụng Tô Tử Mộc cao vót, mặt trắng bệch nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
Bước chân của Bùi Thành Trạch cứng lại, trong lúc nhất thời, cũng không dám tiến lên xác nhận Tô Tử Mộc còn sống hay không.
Thái y lệnh thấy Bùi Thành Trạch đến, vội vã quỳ xuống: “Bệ hạ, Tô Thị nhân đã sinh hạ một hoàng tử, hoàng tử khỏe mạnh, đã do bà đỡ và nhũ mẫu ôm đi chăm sóc, nhưng, thế nhưng…”
“Nhưng mà cái gì?” Bùi Thành Trạch bình tĩnh hỏi.
“Thai nhi còn lại trong bụng thai vị không thẳng, Tô Thị nhân lực kiệt hôn mê, đã tới đại nạn, chỉ, chỉ…”
“Trẫm chỉ cần Tô Tử Mộc thật tốt.”
Mỗi chữ mỗi câu của Bùi Thành Trạch nói ra, mọi người vô cùng sợ hãi.
Ngụ ý đó là, không cần hài tử, bảo trụ đại nhân, nếu là đại nhân có chuyện, những người còn lại trong phòng sợ là cũng khó thoát thiên uy.
Các thái y nơm nớp lo sợ chuẩn bị toàn lực thi cứu, đã thấy Đỗ Việt thất tha thất thểu chạy vào.
Bùi Thành Trạch giống như nhìn thấy có cứu mạng bắt hắn lại: “Mau, mau cứu Tử Mộc…”
Đỗ Việt thở phì phò gật đầu, nhào tới bên giường bắt mạch, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp gỗ, nói với Dương Phong: “Chia vật trong hộp làm ba phần, dùng một phần, bán hạ 6 tiền, bán mật, rượu nguyên chất năm hợp, chuẩn bị mỗi thứ hai phần, nhanh lên một chút!”
Dương Phong lĩnh mệnh, mang theo hai phụ y và thái giám vội vã đi làm.
Đỗ Việt bên này lấy ra châm dài, đâm vào mấy đại huyệt, đâm sâu hơn một tấc, một lát, nghe được một tiếng rên rỉ nhẹ, Tô Tử Mộc từ từ tỉnh lại.
“Tử Mộc, tỉnh chưa? Hãy nghe ta nói, hài tử lập tức đi ra, theo lời nói của ta thử lại lần nữa, thử lại lần nữa, được không?”
Dưới tình thế cấp bách, Đỗ Việt dưới ánh nhìn của mọi người gọi thẳng tên, nhưng những người ở đây cũng không mấy người để ý chuyện này.
Tô Tử Mộc cố sức tìm về ý thức, thấy Đỗ Việt ở bên cạnh, trong lòng nhất thời dấy lên hy vọng.
“Hài tử… Giữ được…”
Bùi Thành Trạch bắt đầu cầm tay lạnh lẽo của Tô Tử Mộc.
“Tử Mộc, hài tử không có việc gì, ngươi cũng không cho có việc, nghe được không!”
Tô Tử Mộc giương mắt nhìn về phía Bùi Thành Trạch, đáy mắt lộ vẻ lưu luyến.
“Bệ hạ, người ôm lấy nửa người trên Tử Mộc, Tử Mộc, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, không có việc gì!”
Đỗ Việt lúc này cũng hoàn toàn không để ý quân thần tôn ti, há mồm liền sai bảo người.
Bùi Thành Trạch tự nhiên cũng là ngoan ngoãn nghe lời, không để ý mồ hôi vết máu, ngồi trên giường, ôm Tô Tử Mộc vào trong ngực.
Đỗ Việt ở trên bụng của Tô Tử Mộc ấn ấn, một tay dừng ở đáy bụng, một tay đặt ở phía bên phải.
“Lúc đau thì dùng sức, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu!”
Vừa dứt lời, Đỗ Việt đã cảm thấy bụng dưới tay bắt đầu trở nên cứng rắn, hắn vội vàng nắm lấy thời cơ, hai tay cùng nhau dùng sức ấn xuống phía dưới.
“Ách… A ————!!!”
Theo hét thảm một tiếng, hai mắt Tô Tử Mộc trừng trừng, thân thể ưỡn cao, khó có thể tưởng tượng một người sắp chết lại có sức lực giãy dụa to lớn như thế, Bùi Thành Trạch đều không ôm được y.
Những người khác đều kinh hồn táng đảm nhìn Đỗ Việt không chút lưu tình đè ép, bụng đã hoàn toàn thay đổi hình.
Bùi Thành Trạch cũng là trong nháy mắt mồ hôi ẩm ướt toàn thân, nhìn Tô Tử Mộc liều mạng dùng chút sức lực còn sót lại nỗ lực sinh sản, hắn dùng tất cả nghị lực mới không nhẹ dạ buông tay ra.
Một đợt cung lui đi qua, Tô Tử Mộc lần thứ hai ngất đi, thế nhưng nhơ châm dài treo hơi, hơn nữa ở Đỗ Việt gần như tàn nhẫn đè ép, vị trí thai nhi cuối cùng là chuyển chính.
Lúc này, thuốc cũng nấu xong, Dương Phong mang theo tiểu thái giám vội vã bưng lên.
“Cầm một chén qua đây, rót hết cho y, một chén khác thì đun ấm trên bếp!”
“Trẫm tới, trẫm tới.”
Bùi Thành Trạch run rẩy nhận lấy chén thuốc.
“Bệ hạ, đây là thuốc cứu mạng cuối cùng của Tô Tử Mộc, người phải cẩn thận.” Đỗ Việt nhắc nhở.
Bùi Thành Trạch cố gắng bình tĩnh lại, đưa chén thuốc tới bên miệng Tô Tử Mộc.
“Tử Mộc ngoan, há mồm, uống hết thuốc này, uống liền không sao…”
Nhưng Tô Tử Mộc lúc này hít vào nhiều, thở ra ít, đối với thuốc đưa đến bên miệng căn bản không.
Đỗ Việt đi thăm dò huyệt khẩu, ra máu và nước ối đã chảy ra không ít.
“Bệ hạ, phải nhanh, lại kéo dài thêm thần tiên cũng khó cứu.”
Bùi Thành Trạch cắn răng một cái, mình ực một hớp thuốc, nâng lên mặt của Tô Tử Mộc, đặt lên bờ môi của y.
Lặp đi lặp lại ba lần, cuối cùng một giọt không thừa đút vào miệng y.
Cung lui lại đến, Tô Tử Mộc cũng lại, Đỗ Việt hít sâu hai cái, lắc lắc đầu cho bản thân tỉnh táo lại.
“Tử Mộc, thêm lực, một lần cuối cùng!”
Theo đau bụng sinh lại đến, Tô Tử Mộc ngửa đầu nhìn Bùi Thành Trạch.
Ánh mắt dịu dàng, tràn đầy bịn rịn và lưu luyến.
Sau đó đó là thân thể lần thứ hai buộc chặt, kiên quyết hao hết một chút sức lực sau cùng.
Chuyện sau đó, Tô Tử Mộc liền hoàn toàn không biết, y chỉ nghe được bên tai có tiếng khóc của trẻ con, có tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiếng quát to quen thuộc trần đầy lo lắng của Bùi Thành Trạch.
“Chúc mừng bệ hạ, lại là một tiểu hoàng tử!”
“Dương Phong, thuốc bưng tới!”
“Tử Mộc! Nhìn nhìn con của chúng ta, đừng ngủ, đừng ngủ, trẫm không cho, trẫm không cho!”