• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung lui lại nữa rồi.

Tô Tử Mộc nhớ kỹ thái y nói, liều mạng lần thứ hai tiêu hao thể lực của mình.

Đỗ Việt thấy thế đặt tay lên trên bụng của Tô Tử Mộc, dùng lực đẩy mạnh bụng xuống dưới.

“A ——!!”

Đau nhức, Tô Tử Mộc lần thứ hai kêu thảm thiết.

“Công tử, đừng buông lực, tắng sức, sắp được rồi!”

Lúc này Đỗ Việt cũng ra một thân mồ hôi, trên tay không dám thả lỏng, để trên bụng cứng rắn dùng sức đẩy xuống.

“Ngô… A… A —-!!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Tô Tử Mộc chưa từng ngừng lại.

Do dùng sứu, cổ y ngửa về phía sau, đập vào mi mắt, là ánh lửa mơ hồ.

Như đêm Trung thu lúc y lần đầu gặp Bùi Thành Trạch, hoa đăng chiêu sáng.

Mặc dù đó là một cuộc gặp gỡ “vô tình” đã được sắp xếp, người kia như ánh sáng, trí tuệ, tài hoa, giống như ngọn đèn dầu rực rỡ, chiếu vào đáy lòng Tô Tử Mộc.

Y biết mình tiện như con kiến hôi, nhưng vẫn nguyện ý đến gần ngọn đèn sáng để thiêu đốt hầu như không còn, không oán không hối hận.

Tô Tử Mộc hít sâu một hơi, theo đau nhức, lần thứ hai dùng sức.

“Đi ra!”

Theo Đỗ Việt kêu lên một tiếng king ngạc, Tô Tử Mộc cảm thấy thân thể trong nháy mắt buông lỏng.

Ánh mắt của y đã thấy không rõ vật gì, chỉ là bên tai dường như nghe thấy một tiếng khóc nỉ non.

“Cho, cho ta… Cho ta xem…”

Tô Tử Mộc mấp máy môi, không biết người bên cạnh có nghe hay không.

Sau đó, y thực sự nhịn không được, ngất đi.

Đỗ Việt vội vàng lại móc ra dược liệu trân quý nhét vào trong miệng Tô Tử Mộc, sau đó lại ghim châm.

Dù sao có thánh chỉ, phải bảo vệ tính mệnh người này.

Bận việc xong, bảo đảm người tạm thời còn hơi thở, vội vã sắp xếp người đem người chuyển đi, đưa đến Dịch Đình cung.

Hắn quay đầu nhìn tiểu anh nhi nằm ở trên đệm trong phòng giam.

Mẫu thể suy yếu hơn nữa sinh non, khiến đứa bé này cũng dị thường nhỏ gầy, mới vừa sinh ra tiếng khóc giống như con mèo nhỏ, khóc hai tiếng liền không còn sức.

Đỗ Việt ôm lấy tiểu anh nhi, nghĩ đến ý chỉ của hoàng thượng, ngoan nhẫn tâm, đặt tay lên trên cổ yếu ớt của anh nhi, bắt đầu buộc chặt…

___

Tô Tử Mộc mở mắt lần nữa, mất rất lâu mới khôi phục ý thức.

Y nhìn chung quanh, không ở trong ngục giam, nhưng là một nơi xa lạ.

“Hài tử!”

Tô Tử Mộc vội vàng muốn đứng dậy, nhưng thân thể không chút sức lực, ngã trở về trên giường.

Lúc này, hai người chạy vào, nhìn dáng dấp như là một tiểu cung nữ và một tiểu thái giám.

“Công tử, người tỉnh! Đừng nhúc nhích, nô tỳ sẽ đi tìm thái y cho người!”

Cung nữ nói, nháy mắt với tiểu thái giám, hai người lại đi ra ngoài.

Tô Tử Mộc hé môi, cổ họng vừa khô vừa đau, căn bản nói không ra lời.

Trong lòng y vạn phần lo lắng, y hiện tại muốn biết nhất là hài tử thế nào, y muốn nhìn một chút hài tử.

Y giãy dụa đứng dậy, vén chăn lên muốn xuống giường, nhưng chân đạp trên mặt đất giống như dẫm lên mây, cả người không làm gì được, uỵch ngã trên mặt đất.

Tiểu cung nữ lại chạy vào, thấy thế kinh hãi: “Công tử, thân thể người còn yếu, không thể đứng lên!”

Tô Tử Mộc dưới sự nâng đỡ của tiểu cung nữ nằm trở về trên giường, y cầu xin nhìn chằm chằm cung nữ, đưa tay chỉ ấm trà trên bàn.

Cung nữ lập tức hiểu ý,, đi rót chén nước đưa qua.

Nước ấm vào cổ họng, hơi có giảm bớt, Tô Tử Mộc liền vội vàng hỏi: “Cô nương, có biết hài tử của ta ở nơi nào sao?”

Vẻ mặt Cung nữ mê hoặc: “Nô tỳ cũng không thấy hài tử nào a,, đưa tới thì chỉ có công tử một người, người ở chỗ này hôn mê sáu ngày mới…”

Tô Tử Mộc chợt ngồi dậy, nắm cánh tay cung nữ: “”Không, không có khả năng, khẳng định có hài tử, là ta mới vừa sinh hạ!”

Cung nữ có chút sợ hãi: “Nô tỳ thực sự không thấy có hài tử nào a.”

Lúc này, một tiếng hô bén nhọn vang lên: “Hoàng thượng giá lâm!”

Vạt áo minh hoàng áo đảo qua, Bùi Thành Trạch đi đến.

Cung nữ vội vã quỳ xuống hành lễ, Tô Tử Mộc xoay người xuống giường, quỳ gối dưới chân Bùi Thành Trạch.

“Bệ hạ, hài tử của tội dân, hài tử đâu rồi?”

Vẻ mặt mới vừa toát ra có chút quan tâm của Bùi Thành Trạch, lúc này nhanh chóng lạnh xuống: “Ngươi quan tâm nghiệt chủng kia như vậy sao?”

“Tội dân…” Tô Tử Mộc dừng một chút, “Bệ hạ, cầu người, cầu người khai ân, khiến tội dân gặp hắn một chút đi, hắn, hắn…”

“Hài tử chết yểu rồi.” Bùi Thành Trạch lạnh lùng nói.

Tô Tử Mộc ngẩng đầu, không thể tin nhìn Bùi Thành Trạch.

“Không, sẽ không…”

Bùi Thành Trạch hất tay quay lưng lại.

“Đứa bé kia sinh non, mới ra sinh liền chết.”

“Không, sẽ không, sẽ không…” Tô Tử Mộc điên cuồng mà lắc đầu, “Hắn sẽ không chết, ta, ta còn nghe được hắn khóc, bệ hạ, người khiến tội dân gặp hắn một chút, van xin người.”

Bùi Thành Trạch chợt xoay người, bóp cổ của Tô Tử Mộc nhấc lên.

“Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, chẳng lẽ còn có thể gạt ngươi sao? Dù cho hắn thực sự không chết, trẫm cũng sẽ không để nó sống!”

Mắt thấy mặt của Tô Tử Mộc bắt đầu đỏ lên, có chút không thở được, Bùi Thành Trạch buông lỏng tay ra.

Tô Tử Mộc lập tức ngã trên mặt đất ho khan.

“Tô Tử Mộc, trẫm thả ngươi từ trong địa lao ra, ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng có mà được đà lấn tới!”

Nói xong, phất tay áo bỏ đi.

Tô Tử Mộc tỉnh táo lại, giãy dụa giằng đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài.

“Bệ hạ, người hiểu lầm, đứa bé kia, đứa bé kia…”

Tô Tử Mộc không nói thêm gì đi nữa, hai chân y mềm nhũn quỳ gối trong đình viện.

Hai hàng nước mắt chảy xuống, trời vào đông lạnh lẽo, gió lạnh thổi qua, trong nháy mắt chỉ còn lại vệt nước mắt đã khô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK