• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu hoàng đế bên này mừng rỡ thoải mái Tần Diệp bên kia lại là ưu thương trong lòng.

Từ sau khi Tần Diệp ngày ấy ngắn ngủi cùng Thiều Yên Nhiên gặp nhau thì không còn gặp lại nàng nữa, Tần Diệp trong lòng cuối cùng nuốt không xuống cơn tức này, lo ngại Tần Tử Long nhiều lần căn dặn chuyện cùng Thiều Yên Nhiên đã trở thành quá khứ, nàng hiện giờ là một quốc gia chi mẫu ngươi hãy chết này tâm đi.

Tần Diệp bị thương giờ đã không phải như lúc trước kia Tướng quân dũng mãnh vô cùng, hắn cả ngày ở trong thanh lâu không muốn trở về, Tần Tử Long nhiều lần khuyên giải thậm chí tức giận mắng chửi cũng không ích gì.

Hắn hiện giờ mới biết được Tần Diệp đối với Thiều Yên Nhiên là dùng tình sâu vô cùng, nhưng giờ gạo đã thành cơm, làm chuyện hoang đường như vậy cũng không phải trong chốc lát.

Tần Diệp hiện giờ ở trong thanh lâu cả ngày mê đắm ca kỹ, trong triều đình lời đồn đãi nổi lên bốn phía.

Đường đường một Tướng quân sa đọa đến tận đây hắn còn tư cách làm một đại tướng sao, người như vậy thế nào lên trên chiến trường, giết địch bảo vệ quốc gia.

Tần Tử Long đối với con trai cũng là hết sức thất vọng, nhưng lại không thể hoàn toàn trách hắn, muốn trách cũng chỉ có thể trách ông trời trêu chọc.

Một chỗ khác Thiều Khang cũng là vì việc này cảm thấy thật hổ thẹn, ai...

Lúc Triệu Hiên đem thư Cảnh Thịnh tự tay viết đưa cho Thiều Khang hắn mới từ Tướng quân phủ trở về, nghe nói là thị vệ bên cạnh hoàng đế Thiều Khang lập tức đem Triệu Hiên tiến vào phủ.

"Thừa tướng đại nhân đây là Hoàng Thượng muốn ta giao cho ngài." Triệu Hiên đem thư và quyển danh sách kia giao cho Thiều Khang.

Thiều Khang xem thư, nhìn lên sắc mặt có chút vi diệu. Đem thư đặt một bên lại mở ra danh sách nhìn, lắc lắc đầu. Không thể tưởng tượng được Đại Lăng ta quan lại lại là như thế.

"Hoàng Thượng còn có cái gì muốn Triệu hộ vệ nói với lão phu không?"

"Hoàng Thượng muốn cho biết cũng đã ở trong sách và thư này."

"Được, một khi đã như vậy Triệu hộ vệ hôm nay hiện tại ngủ lại trong phủ đi, lão phu liền đi chuẩn bị ngày mai chúng ta lại cùng chạy tới Vũ Châu." Còn phải tiến cung cho thái hậu biết việc này.

"Mọi thứ nghe theo Thừa tướng đại nhân căn dặn."

Thiều Khang gật đầu liền thay đổi y phục tiến cung.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thiều Khang đã cùng Triệu Hiên cùng mang tề nhân mã ngày đêm chạy tới Vũ Châu, trong thư tuy hoàng đế không đề cập đến đại sự gì nhưng xem ra hình như có chút khó giải quyết, hỏi Triệu Hiên hắn lại không chịu nói, Thiều Khang lại lo lắng.

Con gái mình vẫn còn bên cạnh hoàng đế, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a.

Nhưng lại nghĩ đến Tiểu hoàng đế linh tinh cổ quái, có lẽ con gái sẽ vô sự cũng không chừng, ai, có một hoàng đế làm con rể thật đúng là u sầu a.

"Ngươi là nói phụ thân muốn tới Vũ Châu?" Thiều Yên Nhiên đỡ Cảnh Thịnh đi vào bàn ngồi hảo, hiện giờ Cảnh Thịnh đã có thể xuống giường đi lại.

"Đúng vậy, ta bảo Triệu Hiên mang theo thư đưa cho nhạc phụ đại nhân, làm cho hắn mang theo binh mã đến Vũ Châu."

"Chuyện Từ Đại Tân này thực sự không dễ giải quyết sao?" Thiều Yên Nhiên có chút lo lắng, đã nhiều ngày nàng cũng cảm thấy nơi này biến hóa.

"Đang cái gọi là cường rồng áp không được bọn rắn độc, đây chính là Từ Đại Tân địa bàn, thiếu chút nữa mạng nhỏ này của ta cũng phải để tại nơi này, cho nên chỉ có đợi cho đến khi nhạc phụ đại nhân tới chúng ta mới có thể hảo hảo chỉnh đốn hắn, đã nhiều ngày Từ Đại Tân mỗi ngày đều phái người đi qua. Ta sở dĩ không ra cửa chính là muốn làm cho bọn họ tưởng rằng vết thương của ta rất nặng, để cho bọn họ tạm thời mất đi phòng bị, chuyện càng chủ yếu hơn là ta cũng không muốn lại gặp phải chuyện gì nữa."

Người điên lên không cần quản ngươi là ai, đều giết không sai.

Nói đến Cảnh Thịnh vết thương Thiều Yên Nhiên cũng là một trận tiếc thương, rốt cuộc là vì mình mà nàng bị thương.

"Ai, hảo hảo cải trang đi tuần lại biến thành như vậy, Yên Nhiên ta thật là xin lỗi ngươi." Cảnh Thịnh riêng tưởng cùng hiện thực kém quá nhiều.

Vốn là nghĩ hai người hảo hảo du sơn ngoạn thủy thoải mái một phen mà không phải cả ngày ở khách điếm dưỡng thương như vậy, hoàng đế này làm cũng thật uất ức a.

"Còn nói lời gì ngu ngốc, ngươi vốn là vì chuyện nạn hạn hán mới ra cung, có thể nào chỉ là lấy cớ, ta cho rằng ngươi phải bắt đầu làm một minh quân vì dân chúng mưu cầu phúc lợi." Thiều Yên Nhiên nhìn liếc nàng.

"A! phải không, kỳ thực ta cảm thấy khó có được cơ hội một lần ra cung muốn vui chơi tận hứng một chút, nhưng mà chuyện dân chúng ta cũng như vậy rất quan tâm a, dù sao ta phải vì Yên Nhiên làm một hoàng đế tốt." Cảnh Thịnh mỉm cười nói.

"Tại sao lại là vì ta làm một hoàng đế tốt, dù không phải vì ta ngươi cũng phải trở thành một minh quân." Thiều Yên Nhiên thực là trắng trợn uy hiếp.

Ý tứ trong lời của Tiểu hoàng đế nói là đúng, nếu ngươi rời khỏi ta ta sẽ không lo làm hoàng đế tốt, ta sẽ tiếp tục hồ nháo, nếu trách thì trách ở trên đầu ngươi, ai biểu ngươi không yêu ta rời khỏi ta làm chi.

"Đúng đúng, Yên Nhiên nói rất đúng, ta sẽ làm một hoàng đế tốt, nhưng ta cũng hy vọng Yên Nhiên luôn ở bên cạnh ta, có câu không phải nói sao, một hoàng đế thành công sau lưng chắc chắn luôn có một hoàng hậu hỗ trợ nàng bảo vệ nàng sao?"

"Sao ta chưa từng nghe qua những lời này." Thiều Yên Nhiên cảm thấy buồn cười, Tiểu hoàng đế thật là có thể bịa chuyện a.

"Hiện tại không phải nghe qua sao, tóm lại chỉ cần Yên Nhiên luôn ở bên cạnh ta như vậy ta cái gì cũng không sợ." Cảnh Thịnh ôm eo Thiều Yên Nhiên làm nũng nói.

Thiều Yên Nhiên nhẹ xoa xoa Cảnh Thịnh tóc "thật là trẻ con." Cười nói.

"Ta vốn chính là trẻ con, huống chi ta nhỏ hơn Yên Nhiên không phải sao?" Cảnh Thịnh lại là làm nũng lại là giả bộ đáng yêu.

"Đúng rồi, ngươi chính là được chìu hư đứa trẻ."

"Kia đứa trẻ cũng là yêu ngươi, có thể bảo vệ ngươi." Cảnh Thịnh đấm lên ngực nói.

Ở ngoài cửa vô tình nghe hoàng đế làm nũng Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt lúc này nổi da gà đã sắp rớt xuống.

Hoàng Thượng khi nào thì biến thành như vậy a..........

Trời ạ, cứu cứu chúng ta đi. Tiểu Lí Tử đang kêu rên.

Cảnh Thịnh cùng Thiều Yên Nhiên đang trong phòng các loại ân ái, thật khổ cho người đang ngày đêm chạy tới Vũ Châu Thiều Khang.

"Đại nhân tiếp qua hai canh giờ thì có thể đến trong thành Vũ Châu, không bằng hiện tại nghỉ ngơi một chút đi." Triệu Hiên nhìn Thiều Khang bộ dáng cưỡi ngựa đầu đầy mồ hôi nói.

"Không được, hiện giờ chuyện của Hoàng Thượng quan trọng hơn, trước tiến đến Vũ Châu đi." Thiều Khang không có ý dừng lại, tiếp tục quất roi thúc ngựa đuổi tới Vũ Châu.

Mặt khác, mấy lần bị cự chi ngoài cửa Từ Đại Tân hiện tại rốt cuộc đã ngồi không yên. Hắn mơ hồ có dự cảm không lành.

Yên tĩnh tóm lại không phải một chuyện tốt, Từ Đại Tân suy nghĩ lại quyết định vẫn là nên đi xem một cái, vô luận thế nào hôm nay nhất định phải nhìn thấy Lý Cảnh Minh.

Thật là cái gì hắn cũng không sợ, đây là ở Vũ Châu không phải ở hoàng thành, cả Vũ Châu đều là địa bàn của hắn. Hắn cũng không thể cam đoan khâm sai đại nhân ở Vũ Châu sẽ không có cái gì bất ngờ xảy ra.

Lần trước không giết được hắn là hắn may mắn, lúc này đây thì không nhất định cũng sẽ.

Từ Đại Tân mang theo một đại đội nhân mã đem cả dịch trạm bao vây chung quanh, phương diện này không cần phải nói mọi người cũng đều rõ ràng.

"Ai nha, ta nói Từ đại nhân ngài đây là làm cái gì vậy?" Tiểu Lí Tử nghe Dương Kiên nói Từ Đại Tân lại tới nữa, lần này như là muốn xông vào, ngay sau đó đi ra xem.

"Bản quan hôm nay muốn gặp Lý đại nhân, phiền tiểu ca vào thông báo một tiếng."

"Gặp đại nhân nhà chúng ta cần long trọng như thế sao?" Tiểu Lí Tử đương nhiên biết trong đó nguyên do.

"Hôm nay vô luận thế nào ta cũng phải gặp được Lý đại nhân, mời các ngươi nhường đường, nếu không....."

"Nếu không thì thế nào?" Đang ở lầu hai dịch trạm, Cảnh Thịnh được Thiều Yên Nhiên đỡ ra gian phòng.

Từ Đại Tân nghe được giọng nói ngửa đầu nhìn lên, đúng là Lý Cảnh Minh. Quả thực không có chết.

Từ Đại Tân một cái đẩy ra che ở hắn phía trước Tiểu Lí Tử, lập tức đi lên lầu hai.

"Lý đại nhân, gặp ngài một mặt thật là khó khăn a?"

Cảnh Thịnh cười cười: "Từ đại nhân không phải là muốn đến xem bản quan chết hay không chết sao, thế nào, hiện giờ bản quan êm đẹp đứng ở chỗ này Từ đại nhân chắc chắn vô cùng thất vọng đi."

Từ Đại Tân mặt biến sắc: "Lý đại nhân đây là nói cái gì a, hạ quan đương nhiên là hy vọng Lý đại nhân bình an vô sự rồi."

"Không hẳn đi, hiện giờ ngươi mang theo nhiều người như vậy vây quanh dịch trạm, Tư Mã chiêu mưu trí người người đều biết ngươi cho là bản quan không rõ ràng sao? Hay là ngươi cảm thấy bản quan tất nhiên là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi." Cảnh Thịnh ngoài cười trong không cười.

Từ Đại Tân thấy hành vi của mình đã bị vạch trần, vậy không cần thiết phải che giấu xuống nữa, hắn cũng không tin Lý Cảnh Minh còn có thể từ nơi này bay ra, chỉ bằng bọn họ mười mấy người này, bên ngoài nhưng là mấy trăm người quan binh.

Từ Đại Tân cười ha ha nói: "Lý đại nhân muốn nói như vậy ta cũng không phản bác, bởi vì các ngươi rất nhanh sẽ từ nơi này hoàn toàn biến mất."

"Từ Đại Tân ngươi thật to gan, bản quan là Hoàng Thượng khâm bút khâm sai đại thần ngươi dám giết ta sao?" Cảnh Thịnh tựa tiếu phi tiếu* nói.

*(Cười như không cười)

"Khâm sai đại thần lại thế nào, dù là hoàng đế ở đây ta cũng không sợ, trời cao hoàng đế xa những lời này ngươi chưa từng nghe qua sao, ở Vũ Châu này lời ta nói chính là thánh chỉ." Từ Đại Tân cười nói, cuồng vọng đến cực điểm.

Cảnh Thịnh không giận mà lại cười, nàng quay đầu nhìn Thiều Yên Nhiên.

"Phu nhân, người này cuồng vọng như thế ngươi nói ta nên xử trí hắn như thế nào?"

Thiều Yên Nhiên nhìn liếc Từ Đại Tân sau đó thản nhiên nói:

"Mọi thứ vẫn là đại nhân làm chủ là được."

Cảnh Thịnh không để ý tới Từ Đại Tân

"Trò chơi này đến đây cũng nên kết thúc, thứ vô liêm sỉ này làm hỏng kế hoạch ra cung của ta, thật sự nên phạt."

"Người đâu, đem những loạn thần tặc tử này bắt cho ta." Cảnh Thịnh ra lệnh một tiếng, Dương Kiên cùng bọn thị vệ bắt đầu tróc nã Từ Đại Tân.

Người hai bên đang trong nho nhỏ dịch trạm này động tay động chân. Tiểu Lí Tử lập tức chạy đến bên cạnh hoàng đế cùng Thiều Yên Nhiên, đem các nàng bảo vệ ở sau người.

"Hoàng Thượng, nô tài bảo vệ ngài."

Cảnh Thịnh cảm thấy buồn cười.

"Trẫm đâu cần ngươi bảo vệ, có điều nhìn ở ngươi phần trung thành vật phẩm lần trước hảo hảo ban cho ngươi."

Bên dưới khí thế ngất trời, Cảnh Thịnh cùng Thiều Yên Nhiên ở trên lầu nhìn mùi tanh.

Từ Đại Tân không biết hộ vệ bên cạnh Lý Cảnh Minh mỗi người đều là cao thủ, thủ hạ quan binh của mình hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng, ngay sau đó đối với người bên cạnh mặc màu trắng y phục liếc mắt.

Người nọ hiểu ý, trực tiếp dùng khinh công bay lên lầu hai, hướng về phía Cảnh Thịnh vọt tới.

Cảnh Thịnh nhíu mày: "Đúng, người này là người ngày ấy ám sát ta." Cảnh Thịnh nhớ rõ người nọ thân thủ, đương nhiên sẽ không dễ dàng quên như vậy.

Cảnh Thịnh một cái đẩy ra Tiểu Lí Tử, nghênh tiếp đối mặt cùng người nọ so chiêu.

"Bảo vệ tốt Yên Nhiên." Thù này không báo phi quân tử.

Đám người Dương Kiên nhìn thấy hoàng đế cùng người giao đấu, lập tức tiến lên hỗ trợ. Người nọ võ công cao tới đâu cũng đánh không lại nhiều cao thủ như vậy cùng nhau trước sau tập kích, bị Cảnh Thịnh ở phía sau đánh bất ngờ một chưởng bị đánh bại ngã xuống đất.

"Nói cho rõ, hiện giờ chính là muốn báo ngày ấy một kiếm chi thù." Tiểu hoàng đế đánh thắng người đó cao hứng không thôi, cũng mặc kệ vết thương trên người mình có hay không vỡ ra chảy máu.

Dương Kiên tiến lên đem người nọ thô bạo ấn xuống mặt đất, còn vạch ra mặt nạ của hắn, dưới mặt nạ kia là một bộ mặt hung tợn xấu xí cực kỳ khủng bố.

Cảnh Thịnh không tự chủ phía sau lui mấy bước, có chút ghét bỏ. Nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Thiều Yên Nhiên, lấy tay che mắt Thiều Yên Nhiên lại.

"Yên Nhiên đừng nhìn, nếu không buổi tối phải gặp ác mộng a."

Hiện giờ Từ Đại Tân nhìn thấy thủ hạ lợi hại nhất của mình cũng bị bắt được bắt đầu hoảng loạn không thôi, hắn dùng bọn quan binh làm yểm trợ muốn mở đường chạy.

"Bắt lấy hắn, đừng để cho hắn chạy." Cảnh Thịnh hô.

Từ Đại Tân vọt chạy đi, nhưng còn chưa chạy xa đã bị một nhóm nhân mã khác ngăn lại, trực tiếp trói lại vứt trên mặt đất.

Cảnh Thịnh cười nhìn người dẫn đầu, người nọ xuống ngựa tất cung tất kính đối với Cảnh Thịnh nói:

"Thần Thiều Khang cứu giá chậm trễ mong Hoàng Thượng thứ tội."

Người này đúng là ngày đêm chạy tới Vũ Châu Thiều Khang.

Cảnh Thịnh nhìn lại Thiều Yên Nhiên cười cười: "Quốc trượng đại nhân tới vừa đúng lúc."

Đang bị trói Từ Đại Tân nghe Thiều Khang hô Hoàng Thượng, sau đó lại dùng lực ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Thịnh, chỉ thấy Cảnh Thịnh tài tình cười.

"Ngươi...... Ngươi là Hoàng Thượng?"

Cảnh Thịnh lúc này mới chú ý tới người trên mặt đất, đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống.

"Từ đại nhân, ngươi nói ngươi làm hỏng kế hoạch ra cung của trẫm, trẫm nên như thế nào phạt ngươi mới tốt, ai nha, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ chết đi."

Từ Đại Tân mặt xám như tro tàn, tất cả đều không nghĩ đến Lý Cảnh Minh này chính là đương kim Thánh Thượng Cảnh Thịnh, mà hiện tại dù là vị đại nhân kia cũng không cứu được mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK