• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi, đem người có liên can cùng mang về kinh chờ đợi xử lý."

"Vâng, Hoàng Thượng."

Cảnh Thịnh mỉm cười nắm tay Thiều Yên Nhiên đi đến trước mặt Thiều Khang.

"Nhạc phụ đại nhân nhưng là lo lắng ta cùng Yên Nhiên."

"Hoàng Thượng." Cái này Thiều Khang thật là sợ hãi, hoàng đế nhạc phụ thật đúng là không tốt làm a.

"Nhạc phụ đại nhân không cần nhiều lời, ngày mai chúng ta sẽ lập tức quay về kinh thành, chuyện giải quyết hậu quả vẫn là phiền toái nhạc phụ đại nhân." Cảnh Thịnh đem cục diện rối rắm này toàn bộ đều vứt cho Thiều Khang.

Thiều Khang nào có đạo lý không đáp ứng, đương nhiên là đem cái khoai lang phỏng tay này tiếp nhận.

Lại nhìn thấy con gái cùng hoàng đế bộ dạng không coi ai ra gì ân ân ái ái.

"Ai, chỉ cần con gái hạnh phúc vậy là được rồi."

Làm thừa tướng thì đã định là số mạng phải lao lực a.

Cảnh Thịnh cùng Thiều Yên Nhiên trở về dịch trạm trong phòng.

"Để cho ta xem vết thương của ngươi." Thiều Yên Nhiên biết, ban nãy đánh nhau Cảnh Thịnh vết thương nhất định là lại vỡ ra.

"Không có việc gì a, ta vẫn rất tốt đây." Cảnh Thịnh mỉm cười giả ngu.

Thiều Yên Nhiên mặt vô biểu tình nhìn Cảnh Thịnh, Cảnh Thịnh trong lòng nhanh nhảu.

"Được rồi, cho ngươi xem một cái, có điều ngươi ngàn vạn lần không được mắng ta a."

Thiều Yên Nhiên không nói gì, lôi kéo Cảnh Thịnh đem nàng ấn xuống giường, một tay cởi bỏ của nàng vạt áo. Cảnh Thịnh nhìn xem choáng váng, Yên Nhiên của ta khi nào thì trở nên như vậy cường thế a?

Đúng như vậy vết thương vỡ ra, còn thêm chảy máu.

"Yên Nhiên ta xin lỗi." Thành thật nhận sai mới là hành động sáng suốt.

Thiều Yên Nhiên vẫn không nói gì, nàng đứng lên đi đến tủ quần áo bên cạnh cầm hộp thuốc, giúp Cảnh Thịnh xử lý vết thương.

Nhưng mà động tác một chút cũng không ôn nhu, Cảnh Thịnh đau đớn nhe răng nhếch miệng nhưng cũng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.

Hiện giờ nàng xem như hiểu ra một đạo lý, ngàn vạn lần không thể chọc Yên Nhiên tức giận, bằng không hậu quả thật là..... Thật là khủng khiếp.

Thiều Yên Nhiên thấy nàng đau đớn thành như vậy còn không dám phát ra tiếng, cảm thán thở dài, ngay sau đó dần dần giảm bớt lực trên tay, vì nàng cầm máu băng bó tốt vết thương.

Vì Cảnh Thịnh thân phận đặc biệt, gần đây việc này đều do Thiều Yên Nhiên làm, vì lâu ngày cũng đã dần quen thuộc.

Lại giúp Cảnh Thịnh thay một cái sạch sẽ y sam, nhưng mà toàn bộ trong quá trình đều không nói một câu.

"Yên Nhiên, ta xin lỗi. Ngươi ngàn vạn lần đừng không để ý tới ta, về sau ta thật sự sẽ không như vậy nữa." Cảnh Thịnh cảm thấy giờ này khắc này cần dỗ dành nàng.

"Trước ta đã nói gì?" Thiều Yên Nhiên rốt cuộc mở miệng.

"Hửm? Gì?" Cảnh Thịnh vẻ mặt mờ mịt.

"Được rồi được rồi, mặc kệ như thế nào lần này ta thật sự sai lầm rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy. Ta về sau a, nhìn thấy thích khách đều lẫn tránh rất xa được không, để cho Dương Kiên bọn họ đến, ta chắc chắn sẽ không lại chạy ra." Cảnh Thịnh cam đoan.

Huống chi đợi đến khi trở về cung, muốn làm náo động cũng không có cơ hội không phải sao?

"Thùng thùng" lúc này tiếng đập cửa vang lên.

"Ai" Cảnh Thịnh hỏi.

"Hoàng Thượng" Thiều Khang ở ngoài cửa đi qua đi lại một lúc, vẫn quyết định gõ cửa.

"Nga nga, là quốc trượng a." Cảnh Thịnh muốn đứng lên mở cửa, lại bị Thiều Yên Nhiên ngăn cản.

"Hảo hảo ngồi, đừng lộn xộn."

Thiều Yên Nhiên mở cửa ra.

"Cha"

"Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương." Tuy là cha con, nhưng cũng phải đi quân thần chi lễ.

"Cha không cần đa lễ, nơi này không có ngoại nhân."

Thiều Khang được Thiều Yên Nhiên mời vào trong, nhìn thấy Cảnh Thịnh đang ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích. Cảnh Thịnh đối với Thiều Khang cười cười: "Quốc trượng đại nhân tùy ý ngồi."

"Hoàng Thượng ngài đây là làm sao thế?" Thiều Khang hỏi.

"Trước bị thích khách đánh lén bị thương." Trả lời hắn chính là Thiều Yên Nhiên.

"Còn có chuyện này, là người phương nào như vậy to gan dám ám sát Hoàng Thượng, tại sao Hoàng Thượng ở trong thư không nói rõ." Ám sát hoàng đế thật là chuyện lớn.

"Không phải là Từ Đại Tân kia sao. Trẫm là muốn giấu giếm ngài, nếu ngài biết nhất định sẽ nói cho mẫu hậu biết, trẫm chỉ không muốn mẫu hậu phải lo lắng, huống chi trẫm cũng không có gì to tát." Nếu để cho thái hậu biết, về sau sẽ không dễ dàng như vậy cho Cảnh Thịnh ra cung, thật không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến ngày sau cuộc sống, cái này thật lớn không ổn.

"Từ Đại Tân này quả là to gan, thật là tội đáng chết vạn lần." Thiều Khang phẫn nộ nói.

"Đúng rồi, Từ Đại Tân này trẫm quyết định hảo hảo trừng phạt hắn. À, đúng rồi. Quốc trượng đại nhân tới tìm trẫm là vì chuyện gì?"

"Thần là muốn cùng Hoàng Thượng nói, Triệu Kiên lúc trước bắt tên nam nhân khuôn mặt xấu xí kia đã chết." Là tự đứt kinh mạch mà chết, chờ khi đám người Thiều Khang phát hiện chết đã lâu, Thiều Khang chính là vì việc này tới tìm Cảnh Thịnh.

"Nga, thật sao? Chết thì chết đi." Cảnh Thịnh đối với người này cũng không thèm để ý, ngoại trừ chuyện hắn đâm mình một kiếm ra.

Ngày hôm sau Cảnh Thịnh liền quay về kinh, Thiều Khang lưu lại xử lý một vài chuyện của Vũ Châu, Từ Đại Tân bị Cảnh Thịnh bọn họ áp tải quay về kinh.

Cùng lúc trước khác nhau, lúc này đây Thiều Khang tăng số người bảo vệ nhiều hơn đi theo.

Còn Từ Đại Tân cũng có người đặc biệt trông giữ, sợ trong quá trình quay về kinh sẽ lại xuất hiện bất ngờ. Vốn muốn từ nơi Từ Đại Tân này có được một vài manh mối có lợi, nhưng nào biết Từ Đại Tân bị giam giữ ở thiên lao không đến ba ngày đã thắt cổ tự sát.

Việc này kỳ quặc, người sau lưng Từ Đại Tân là ai, từ giờ Cảnh Thịnh cũng không biết được.

Chuyện nạn hạn hán đã qua một đoạn thời gian, nhưng chuyện tiếp đến chính là Tần Diệp.

Trong ngự thư phòng Cảnh Thịnh tiếp tục phê duyệt tấu chương của nàng, bên cạnh Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt giúp nàng quạt gió. Mùa hè tới, Cảnh Thịnh cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.

"Hoàng Thượng ngài nghỉ một lát đi, ngài nhìn mồ hôi ngài cũng rơi xuống trên tấu chương." Tiểu Lí Tử đứng quạt một canh giờ, tay cũng sắp rụng rồi.

"Có thể nào, còn một phần ba chưa xem xong đâu, trẫm buổi chiều đã hẹn Yên Nhiên cùng nghe nhạc khúc, hiện tại phải xem xong." Tiểu hoàng đế chăm chỉ đều do từ Thiều Yên Nhiên thúc giục.

Thỉnh thoảng làm tốt sẽ có thể nếm được ngon ngọt, trộm hôn và vân vân Tiểu hoàng đế tuy cũng thích, nhưng hôn quang minh chính đại mới là của nàng yêu thích nhất nga.

"Hoàng Thượng, cái này cũng hai tháng ngài cùng Hoàng hậu nương nương còn chưa thành a?" Tiểu Lí Tử một bộ dáng không thể tin.

Tiểu hoàng đế phê duyệt tấu chương tay dừng một chút: "Trẫm cũng không thường xuyên suy nghĩ những vấn đề này, ngươi cũng biết trẫm đơn thuần như vậy, có một số việc trẫm sẽ không a."

Tiểu Lí Tử nghe xong cũng sắp hộc máu, sau đó quạt gió hắn cũng không quạt trực tiếp đặt mông ngồi xuống dưới đất.

"Hoàng Thượng, nô tài không phải mang cho ngài nhiều sách như vậy sao? Ngài một quyển cũng chưa xem sao?"

"Hoàng Thượng không giống như ngươi nga, cả ngày chỉ nghĩ những chuyện này." Chiêu Nguyệt dùng cây quạt gõ đầu Tiểu Lí Tử "Chớ làm hư Hoàng Thượng."

Tiểu Lí Tử không phục: "Hoàng Thượng chỗ nào là ta làm hư, rõ ràng là nàng làm hư ta a."

"Được rồi, ngươi cũng đừng bậy bạ. Ngươi cũng biết, trẫm gần đây bận rộn, đâu có thời gian rỗi mà xem những sách đó." Cảnh Thịnh điểm ấy là nói thật, nàng một ngày hai mươi bốn giờ ngoại trừ ngủ, phụng bồi Thiều Yên Nhiên cùng thái hậu thì chính là phê duyệt tấu chương, đâu có tâm tư nghĩ những thứ này.

"Chuyện này sao có thể a Hoàng Thượng, ngài cùng Hoàng hậu nương nương thành thân tốt xấu gì cũng cũng có hơn nửa năm, dù ngài không muốn không có nghĩa là Hoàng hậu nương nương cũng không muốn, ít nhất ngài phải vì Hoàng hậu nương nương hạnh phúc mà suy nghĩ chứ."

"Sao có thể, Yên Nhiên vẫn tính tình lãnh đạm như vậy." Cảnh Thịnh cũng cảm thấy mình đại đa số thời gian quấn lấy Thiều Yên Nhiên, các loại ôm hôn, tuy nàng không cự tuyệt nhưng cũng không thấy nàng thích.

"Hoàng Thượng, ngài nói như vậy thì chứng tỏ ngài không hiểu nữ nhân a." Tiểu Lí Tử một bộ dáng kinh nghiệm già dặn.

Cảnh Thịnh cùng Chiêu Nguyệt nhìn nhau thè lưỡi: "Ngươi giống như là rất hiểu rõ nữ nhân đi?"

"Nô tài tốt xấu gì cũng ở trong cung lăn lộn lâu như vậy, ít nhiều gì cũng là có chút hiểu biết." Tiểu Lí Tử cười nói.

"Được rồi, vậy ngươi nói nữ nhân là cái dạng gì?" Mình cùng Chiêu Nguyệt chính là thân nữ tử, có thể nào còn cần một tiểu thái giám dạy chứ.

"Theo nô tài thấy là, nữ nhân nói đừng lúc đó nhất định là muốn."

"Hửm? Vậy nói muốn thì sao?" Tiểu hoàng đế lại hỏi.

"Vậy nhất định là muốn, nếu Hoàng hậu nương nương cũng nói như vậy Hoàng Thượng ngài hẳn là phải thỏa mãn của nàng yêu cầu a." Tiểu Lí Tử một bộ dáng trẻ con không thể dạy.

"Ngươi nói tựa hồ cũng có chút đạo lý nga."

"Đó là đương nhiên, nô tài sao sẽ hại Hoàng Thượng đây, nô tài sở dĩ làm tất cả những thứ này đều là vì tốt cho Hoàng Thượng ngài nga." Tiểu Lí Tử thừa cơ chụp mã thí*.

*(Chụp mã thí: vỗ mông ngựa: nịnh hót)

"Được được, nếu thật sự theo như lời ngươi nói như vậy, trẫm tất nhiên là phải có hành động, vì Yên Nhiên hạnh phúc trẫm quyết định hảo hảo cố gắng. Có điều hiện tại chủ yếu vẫn là phải trước đem mấy thứ này phê duyệt xong."

Cảnh Thịnh đạp Tiểu Lí Tử một cước: "Tiếp tục quạt gió cho trẫm, nhanh lên đừng nhàn rỗi."

Tiểu Lí Tử kêu rên, Hoàng Thượng đúng như vậy bị Hoàng hậu nương nương ăn gắt gao, thật là, nói nhiều như vậy Hoàng Thượng sao vẫn không hiểu đây.

Ai, bất đắc dĩ bò dậy tiếp tục quạt cho hoàng đế.

Tiểu hoàng đế ngoài mặt không có gì phản ứng nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán, bằng không đêm nay trở về đi nghiên cứu sách này, cũng không thể phụ Tiểu Lí Tử một phen tâm ý.

Ân, sẽ quyết định như vậy.

Tiểu hoàng đế làm cái quyết định ngay sau đó lại tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng mà lúc thấy bản kế tiếp Cảnh Thịnh có chút nghi hoặc.

"Tại sao hôm nay luôn có tấu chương buộc tội Tần Diệp trình lên?" Cảnh Thịnh nghi hoặc hỏi.

"Việc này nô tài cũng không biết, nhưng mà nô tài nghe những người khác nói, gần đây Tần tướng quân hành vi có chút quá xấu, trong triều một vài đại thần cao tuổi cũng bắt đầu đối với Tần tướng quân ác ngôn."

"Trẫm tuy cũng có nghe thấy có điều cũng không hỏi qua, hiện giờ tấu trình càng ngày càng nhiều, cứ như vậy, dù là trẫm muốn bảo vệ hắn cũng bảo vệ không được."

"Hoàng Thượng ngài cảm thấy vì Hoàng hậu nương nương nên thiệt thòi Tần tướng quân sao?" Chiêu Nguyệt hỏi.

"Dù sao trẫm cũng có lỗi với hắn, cũng không thể nói là thiệt thòi, trong lòng trẫm chính là băn khoăn." Lúc trước mình cưới Thiều Yên Nhiên tâm lý đã không ổn, hiện giờ cùng Thiều Yên Nhiên coi như là lưỡng tình tương duyệt, nhưng Tần Diệp luôn vướng mắc.

"Cái đó cũng chỉ có thể giải thích các nàng hữu duyên vô phận, Hoàng Thượng ngài không cần áy náy tự trách, nếu ai làm hoàng đế cũng phải như thế, như vậy từ xưa đến nay làm hoàng đế đều phải áy náy mà chết sao, nếu muốn nói có bao nhiêu hoàng đế đoạt người họ yêu, phá hư người ta nhân duyên, cùng bọn họ so với Hoàng Thượng ngài là quá thiện lương rồi." Tiểu Lí Tử nói.

Chiêu Nguyệt cũng ở một bên gật đầu đồng ý.

"Chỉ cần ngài có thể cùng Hoàng hậu nương nương hoàn hảo là tốt rồi, Tần tướng quân chính là không hiểu thực tế, nói trắng ra chính là một cái suy nghĩ không chuyển biến. Cứ như vậy chỉ là hại chính hắn."

"Nhưng dù nói như thế nào Tần Diệp cũng là vừa mới chưa lâu, chỉ hy vọng hắn sớm ngày có thể hiểu ra đừng đi vào chỗ bế tắc." Cảnh Thịnh cũng là hết sức mình.

"Hoàng Thượng, hiện giờ ngài tấu chương cũng đã xem xong, có phải hay không đến lúc cùng Hoàng hậu nương nương đi nghe điệu hát dân gian." Đây là một gánh hát gần đây mới vào hoàng thành, hoàng đế biết thái hậu thích nghe hí khúc cho nên mời các nàng vào cung hát hí khúc.

"Phải, vậy trẫm đổi một cái y phục sẽ đi Phượng Minh cung." Tiểu hoàng đế đem tấu chương để xuống vội vàng chạy ra ngự thư phòng.

"Hoàng Thượng, còn có chút thời gian ngài đừng nóng vội a." Tiểu Lí Tử ở phía sau đuổi theo hô.

Cảnh Thịnh cũng mặc kệ, bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn Thiều Yên Nhiên sao, kia đương nhiên là không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK