"Thần tham kiến Hoàng Thượng." Sao lại vừa vặn đụng trúng đây.
Cảnh Thịnh cao thấp đánh giá Tần Tử Long một phen, hắn xác thực thật là từ Ngưng Hòa cung ra đi, như vậy Tần Tử Long tìm Yên Nhiên là vì chuyện gì? Tám chín phần mười là vì Tần Diệp.
"Tần tướng quân không cần đa lễ."
Tần Tử Long lộ vẻ có chút lúng túng, Cảnh Thịnh cũng không tốt vạch trần.
"Hôm nay trong cung hát hí khúc hấp dẫn, nếu Tần tướng quân rảnh rỗi có thể ở lại trong cung nghe xong hí khúc hãy trở về."
"Đa tạ Hoàng Thượng ý tốt, chỉ là vi thần hồi phủ còn có chút việc phải làm, sẽ không quấy rầy Hoàng Thượng nhã hứng."
"Đã như thế, vậy trẫm cũng không miễn cưỡng, Tần tướng quân có chuyện phải làm liền đi làm đi."
"Tạ ơn Hoàng Thượng."
Cảnh Thịnh vì gặp Tần Tử Long trì hoãn một chút thời gian, chờ lúc nàng tới Ngưng Hòa cung Thiều Yên Nhiên đã chuẩn bị xong.
"Yên Nhiên" Tiểu hoàng đế tiến đến Ngưng Hòa cung đã nhịn không được hưng phấn gọi.
"Cả ngày ầm ĩ như vậy không một chút đứng đắn." Thiều Yên Nhiên sẳng giọng.
Cảnh Thịnh cũng mặc kệ còn cung nữ ở đây, đã lập tức ôm lấy Thiều Yên Nhiên.
"Yên Nhiên, hôm nay ngươi thật xinh đẹp a." Nói xong còn khanh khách cười không ngừng.
Thiều Yên Nhiên đối với hành vi như vậy của nàng cũng tập mãi thành thói quen, nhưng vẫn nhịn không được sẽ đỏ mặt. Bên cạnh các cung nữ cũng là thấy nhưng không thể trách, cả hoàng cung này ai chẳng biết Hoàng Thượng có bao nhiêu dính lấy Hoàng hậu nương nương. Đủ các loại hâm mộ cùng ghen tị.
Thiều Yên Nhiên từ trong lòng Cảnh Thịnh ôm vùng vẫy ra, xoay người đối mặt nàng nói:
"Luôn như đứa trẻ ồn ào bát nháo như vậy." Thấy nàng đầu đầy mồ hôi, lấy ra khăn lụa giúp nàng lau lau.
Tiếp theo lại giúp nàng sửa sang lại y phục có chút tán loạn: "Làm hoàng đế phải lấy thân làm trọng, xem ngươi a." Lấy ngón tay chỉ lên trán Cảnh Thịnh.
"Ha ha, ta có lỗi, lần sau sẽ không như vậy." Cảnh Thịnh dắt tay Thiều Yên Nhiên: "Chúng ta đi nghe nhạc khúc đi, mẫu hậu sợ là đã sốt ruột chờ."
"Ân" Thiều Yên Nhiên khẽ gật đầu.
Nghe nói gánh hát mới vào biểu diễn một vài cái lúc trước chưa từng nghe qua, cũng nghe nói gánh hát Vân Lai này hoa đán bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, giọng cũng vô cùng lợi hại.
Tiểu hoàng đế ngồi ở Sướng Âm Các lầu hai đối diện với sân khấu kịch, thái hậu và hoàng hậu ngồi vào hai bên trái phải của nàng, bên cạnh cũng là Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt đang hầu hạ.
"Hoàng Thượng, nô tài nghe nói gánh hát này hoa đán bộ dạng cực kỳ xinh đẹp a, lát nữa ngài hãy chú ý một chút." Tiểu Lí Tử thần thông quản đại, cái gì tin tức cũng trốn không qua lổ tai của hắn.
"Hửm? Thật sao? Vậy nàng cùng với Yên Nhiên ai xinh đẹp hơn?" Tiểu hoàng đế vô thức hỏi.
"Việc này....... Hoàng hậu nương nương là một quốc gia chi mẫu đương nhiên không thể đánh đồng."
"Hừ, trong lòng ta Yên Nhiên mới là xinh đẹp nhất, những người khác cũng đều là nhất thời." Tiểu hoàng đế phải cho thấy chính mình quyết tâm chỉ ái mộ Thiều Yên Nhiên một người.
Tiểu Lí Tử nghe hoàng đế nói như vậy cũng chỉ vừa lui ra phía sau vừa cùng Chiêu Nguyệt cho một ánh mắt: "Thành công."
Lời Cảnh Thịnh nói cũng truyền tới trong tai Thiều Yên Nhiên, nàng chỉ thản nhiên cười cười cũng không nói gì.
Thái hậu đối với tình cảm của hai người cũng là nhìn ở trong mắt, chỉ cần Cảnh Thịnh có thể hồi tâm tùy nàng muốn thế nào cũng được, hơn nữa Thiều Yên Nhiên quả thật là quốc gia chi mẫu một người tốt để chọn, hai người ở chung cũng là hòa hợp, lúc trước lo lắng coi như đều dư thừa.
"Mẫu hậu, bắt đầu." Tiểu hoàng đế vui vẻ cùng thái hậu nói.
"Đừng làm ồn, hảo hảo nghe diễn." Thật là, sớm biết thì mình một người độc hưởng, bên cạnh ngồi một bát nháo hoàng đế còn có thể hảo hảo nghe xong sao?
Tiểu hoàng đế làm một mặt quỷ bĩu môi, lại quay đầu nhìn Thiều Yên Nhiên.
"Yên Nhiên, bắt đầu."
"Ân" Thiều Yên Nhiên đối với Cảnh Thịnh một cái mỉm cười.
Cảnh Thịnh đâu còn nhiệt tình xem biểu diễn, cả buổi tối đều nhìn Thiều Yên Nhiên, hoàn toàn không để ý trên đài xướng nhạc khúc.
Điệp Y là danh linh hơn nữa trẻ tuổi, hiện tại chỉ mới 16 tuổi, lúc trước bầu gánh vì thỉnh Điệp Y này phải thật lớn một phen công phu, hiện giờ cả gánh hát cũng dựa vào Điệp Y nàng.
Mới vừa vào hoàng thành, Điệp Y danh tiếng sớm đã vang ầm ĩ, ngay cả người trong hoàng cung cũng thích nghe Điệp Y hát hí khúc. Chính vì như vậy hôm nay hoàng đế mời bọn họ tiến cung hát hí khúc.
Lúc này tiến cung cùng bên ngoài rất khác biệt, phải cẩn thận cùng cẩn thận, nếu chọc giận chủ nhân trong hoàng cung hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Điệp Y sớm đã có nghe nhân gian truyền nhau chuyện xưa của hoàng đế, đều nói đương kim hoàng đế là một người luôn đùa giỡn với đời nhưng Điệp Y lại không đồng ý như vậy.
Có lẽ Cảnh Thịnh đã quên, nhưng Điệp Y vẫn nhớ, một ngày kia nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Hiện giờ có thể vào cung nhìn thấy nàng, trong lòng Điệp Y cũng là kích động không thôi. Nàng còn có thể nhớ mình sao?
"Điệp Y cô nương, bên này chính là Sướng Âm Các, các ngươi hiện tại ở nơi này chuẩn bị, đây là hoàng cung các ngươi ngàn vạn lần không thể chạy loạn, nếu cần gì cùng ta nói là được." Một tiểu thái giám cùng đám người Điệp Y nói.
"Làm phiền công công." Bầu gánh cảm ơn.
Đợi tiểu công công đi rồi bầu gánh bắt đầu căn dặn mọi người chuẩn bị, Điệp Y chỉ nhìn nơi tiểu công công rời khỏi vẫn không nhúc nhích.
"Điệp Y a, ngươi làm sao thế?" Bầu gánh cảm thấy hôm nay Điệp Y có chút dị thường, đêm nay nhưng là diễn cho hoàng đế thái hậu hát hí khúc ngàn vạn lần không thể xảy ra sai lầm nga.
"Ta không sao, chỉ là có chút buồn chán, muốn ra đi dạo một chút."
"Đi một chút sao? Ngươi ban nãy không có nghe công công kia nói sao, đây là hoàng cung không thể chạy loạn, nếu không may bị thị vệ bắt được thật là chuyện lớn a." Bầu gánh đau đầu, tiểu tổ tông này lại muốn nhiễu loạn cái gì a.
"Yên tâm đi bầu gánh, ta sẽ không chạy loạn, ta chỉ là ở gần đây đi dạo." Điệp Y mới mặc kệ bầu gánh khuyên, nàng thật sự muốn nhanh chút nhìn thấy Cảnh Thịnh.
"Nếu là thế, ta kêu một người đi cùng ngươi." Bầu gánh gọi tới Tiểu Hoa, là một tiểu nha đầu.
"Không cần, ta một người đi thì được rồi, Tiểu Hoa vẫn là lưu lại hỗ trợ tốt lắm."
Bầu gánh thấy nàng từ chối cũng không cách nào: "Được rồi, chính ngươi cẩn thận chút." Ai biểu nàng là trụ cột của gánh hát này đây.
Đối với hoàng cung này Điệp Y một chút cũng không quen thuộc, Sướng Âm Các ở hoàng cung hướng đông, so với Nuôi Tâm Điện có chút khoảng cách.
Dọc theo đường đi đều gặp một vài cung nữ thái giám, Điệp Y khéo léo tránh thoát.
Không biết đi bao lâu cũng không biết đi bao xa Điệp Y vẫn không có nhìn thấy người nàng muốn gặp, không khỏi có chút nhụt chí.
"Hoàng Thượng, chờ nô tài một chút, đừng chạy nhanh như vậy." Tiểu Lí Tử đuổi theo Cảnh Thịnh hô.
"Hoàng Thượng." Điệp Y nghe thế một tiếng trên mặt lộ ra cười.
Nàng tránh ở góc tường đã thấy một người mặc long bào chạy ở phía trước, phía sau theo một đám thái giám cung nữ. Tuy là đứng xa xa nhìn, nhưng trong lòng Điệp Y vẫn là rất cao hứng.
"Ta rốt cuộc có thể nhìn thấy ngươi." Tuy buổi tối hoàng đế cũng tới Sướng Âm Các nghe diễn, nhưng Điệp Y vẫn muốn sớm một chút nhìn thấy nàng. Điệp Y lén đi theo phía sau một đám người kia, vẫn theo tới Ngưng Hòa cung.
Nàng nhìn thấy hoàng đế cùng một nam nhân đang nói cái gì đó, lúc sau nam nhân đi Tiểu hoàng đế lại là một đường chạy vào Ngưng Hòa cung.
Đều nói hoàng đế cùng hoàng hậu tình cảm rất tốt, một chút cũng không giả. Nàng nhìn thấy Cảnh Thịnh thân mật nắm tay Thiều Yên Nhiên đi ra, dọc theo đường đi hai người cười cười nói nói, không biết tại sao trong lòng cảm thấy mất mát, rất khó chịu.
Hốt hoảng trở lại Sướng Âm Các, bầu gánh sớm đã gấp đến phát điên.
"Ai u, tổ tông của ta, ngươi sao giờ này mới trở về, biểu diễn cũng sắp bắt đầu. Hoàng Thượng cùng thái hậu cũng đã tới ngươi sao hiện tại mới xuất hiện." Không có cách nào, vì tình huống đột ngột phát sinh, bầu gánh đành đem Điệp Y lên sân khấu biểu diễn sau cùng.
Điệp Y chỉ xin lỗi gật đầu tại bầu gánh thúc giục đi hậu trường chuẩn bị.
"Từ bỏ Điệp Y, ngươi là cái gì thân phận người ta lại là cái gì thân phận." Điệp Y bất đắc dĩ tự nói với mình, hôm nay để cho ta vì ngươi hảo hảo biểu diễn đi.
Ngồi trên tầng lầu Cảnh Thịnh trong mắt cùng trong lòng cũng chỉ còn lại có Thiều Yên Nhiên, còn Điệp Y là ai sớm đã quên ở chín tầng mây rồi.
Điệp Y thâm thâm liếc nhìn hoàng đế trên Sướng Âm Các, nhưng Cảnh Thịnh chỉ lo cùng Thiều Yên Nhiên nói giỡn, trong lúc vô tình đã làm bị thương lòng một nữ tử.
Sâu kín tiếng đàn, hoa đán mỹ lệ trình diễn cùng hiện thực sắc đẹp tình yêu, nhưng tình yêu của nàng đã định là phải chôn vùi ở trên mỹ lệ sân khấu này.
Diễn như cuộc đời, cuộc đời như diễn, Điệp Y không hổ là danh linh, đem nữ vai chính diễn rất sống động, thái hậu nghe xong cũng là thổn thức không thôi.
"Đó là hiện giờ trụ cột gánh hát Vân Lai Điệp Y sao?" Thái hậu hỏi Thi ma ma.
"Bẩm thái hậu, nghe nói Điệp Y này năm nay chỉ 16 tuổi cũng đã có như vậy bản lĩnh, thật sự khiến người ta kinh ngạc lại vui mừng a." Thi ma ma cũng là cảm khái.
"Hửm? Mẫu hậu thích Điệp Y này sao?" Vốn đang cùng Thiều Yên Nhiên nói chuyện nghe được thái hậu cùng Thi ma ma đang bàn luận về hoa đán này, mới ngẩng đầu nhìn xem Điệp Y.
"Chỉ là thưởng thức thôi, tuổi còn nhỏ có như thế giọng hát cũng đúng là trời cho." Thái hậu khen nói.
"Nếu mẫu hậu thích lưu nàng lại là được, mẫu hậu khi nào muốn nghe biểu diễn để cho nàng xướng cho ngài nghe không phải được rồi sao." Khó có được mẫu hậu có ham thích như vậy, trong cung người rảnh rỗi vốn đã nhiều có thể nào không có thể nhiều thêm xướng khúc chứ?
"Điều này sao có thể? Gánh hát nếu thiếu người trụ cột này cũng sẽ không còn đường sống, mẫu hậu tuy thích nhưng cũng không muốn chặt đứt đường sống của người ta." Thái hậu cũng rất là đáng tiếc.
"Như vậy sao? Được rồi." Tiểu hoàng đế cũng không cách nào.
Thiều Yên Nhiên cười cười: "Thần thiếp hiện nay có một biện pháp, vừa sẽ không chặt đứt gánh hát đường sống lại có thể cho mẫu hậu bất cứ lúc nào cũng có thể nghe."
"Thật sao? Yên Nhiên nói nhanh đi." Tiểu hoàng đế vừa nghe Yên Nhiên có biện pháp thật cao hứng.
"Trong cung lớn nhỏ hoạt động nhiều, mỗi lần cũng đều là người trong cung phụ trách biểu diễn, gần đây tất cả mọi người đã đối với những thứ tiết mục đó không còn hứng thú, thứ hai cố định hình thức như vậy cũng sẽ làm cho bọn họ mất năng lực sáng tạo biểu diễn. Nếu để gánh hát Vân Lai này làm hoàng gia ngự dụng gánh hát, ngoại trừ mỗi tháng có cố định bổng lộc cũng có thể ở bên ngoài biểu diễn, có lẽ là thêu hoa trên gấm cũng không nhất định." Thiều Yên Nhiên biện pháp vẹn toàn đôi bên này cũng làm cho thái hậu một trận cao hứng.
"Chỉ không biết Điệp Y cô nương này có nguyện ý hay không." Điệp Y cũng là một người cực kỳ thanh cao, có một nhà giàu phú quý người ta ra đống to bạc muốn nàng đi hát hí khúc, nhưng Điệp Y chướng mắt người nọ tác phong ỷ thế hiếp người thế nào cũng không nguyện ý đi.
"Thế nào lại không muốn, đây chính là nàng lớn lao ân huệ, mẫu hậu yên tâm nhi thần sẽ cùng nàng nói." Tiểu hoàng đế vì làm thái hậu vui vẻ quyết định vô luận thế nào cũng phải lưu lại Điệp Y cô nương này.
"Ngươi cũng không được khó xử người ta." Thái hậu tất nhiên là biết Tiểu hoàng đế thủ đoạn.
"Được rồi được rồi, mẫu hậu không cần lo lắng, nhi thần sẽ làm nàng cam tâm tình nguyện lưu lại." Cảnh Thịnh tự tin tràn đầy, có Yên Nhiên phía sau mưu trí có chuyện gì làm không được chứ.
"Được rồi, vậy chuyện này sẽ giao cho ngươi đi làm. Nghe nói gần đây ngươi đối với chuyện trong triều đều rất để bụng, mẫu hậu biết được cũng là thật vui mừng." Thái hậu cười nói.
"Hoàng Thượng đây là trưởng thành, hiểu chuyện a." Thi ma ma cũng cười nói.
"Hắc hắc, đều là Yên Nhiên công lao, trẫm đáp ứng với nàng phải làm hoàng đế tốt." Hiện giờ Cảnh Thịnh nói chuyện ba câu không rời Thiều Yên Nhiên.
Thiều Yên Nhiên cũng là không thể làm gì đành phải lôi Cảnh Thịnh vạt áo, muốn nàng thu liễm lại chút.
"Mẫu hậu biết, hôm qua Thiều thừa tướng tiến cung cùng ai gia nói về chuyện Yên Nhiên về nhà thăm viếng, ta thấy ngươi luôn kề cận nàng e rằng sẽ không đáp ứng đi." Thái hậu trêu chọc Cảnh Thịnh.
"Thăm viếng sao? Tại sao Yên Nhiên không nói với ta?" Tiểu hoàng đế không hiểu nhìn Thiều Yên Nhiên.
"Vốn là muốn nói, nhưng không muốn quấy rầy ngươi hảo hăng hái a." Thiều Yên Nhiên cười nói.
"Như vậy phải đi về mấy ngày?" Tiểu hoàng đế trong lòng tuy rằng không muốn, nhưng dù là pháp lý hay là tình lý hoàng hậu về nhà thăm viếng cũng đều có thể.
"Ba ngày." Thiều Yên Nhiên biết ba ngày đối với Cảnh Thịnh đã là lớn nhất giới hạn, nếu nói thêm cái kia nàng tất nhiên là sẽ không đáp ứng.
"Ba ngày a? Được rồi, trẫm sẽ tùy Yên Nhiên." Cảnh Thịnh nghĩ không phải ba ngày sao, cùng lắm thì mình ra cung đi tìm Yên Nhiên là được.
Thiều Yên Nhiên đương nhiên sẽ không biết Cảnh Thịnh là ôm như vậy tâm tư nói: "Đa tạ Hoàng Thượng."
Tiểu hoàng đế trong lòng cẩn thận tư nhưng khởi dừng là những thứ đó.
Biểu diễn xong người gánh hát cũng phải thu xếp mọi thứ dẹp đường hồi phủ, Điệp Y vẫn ngồi trước gương đồng ngẩn người.
"Điệp Y a, ban nãy ngươi biểu hiện rất tốt rất không tệ a." Thỉnh thoảng sẽ có mấy người qua vuốt mông ngựa* Điệp Y cũng mặc kệ.
*(Nịnh hót, lấy lòng).
"Hoàng Thượng giá đáo."
Người gánh hát trăm triệu không ngờ Hoàng Thượng sẽ đến hậu trường này.
Mọi người quỳ thành một hàng.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Điệp Y cũng theo mọi người cùng nhau quỳ trên mặt đất, nàng từ đầu tới cuối không dám liếc nhìn hoàng đế.
Tiểu hoàng đế cười cười: "Trẫm miễn lễ, trẫm đến đây là muốn gặp Điệp Y cô nương, các ngươi ai là Điệp Y cô nương."
Điệp Y sửng sốt, có thể nào là Cảnh Thịnh nhớ tới mình.
Mọi người đem ánh mắt đều quét về phía Điệp Y.
Điệp Y đứng lên: "Dân nữ Điệp Y tham kiến Hoàng Thượng."
"Ngươi chính là Điệp Y sao? Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn một cái." Đều nghe nói Điệp Y là xinh đẹp tựa thiên tiên, hiện giờ trẫm phải nhìn một cái coi nàng hay vẫn là Yên Nhiên xinh đẹp.
Điệp Y nhẹ nâng đầu lên, quả thật là Cảnh Thịnh, nàng quả thực một chút cũng không thay đổi.
Tiểu hoàng đế nhìn thấy Điệp Y dung nhan không biết tại sao giống như đã từng quen biết, nhưng nghĩ lại lại không nhớ từng gặp nữ tử như vậy.
Tiểu Lí Tử cho rằng hoàng đế là nhìn thấy Điệp Y mỹ mạo làm cho ngây người, vội vàng lấy tay đẩy đẩy Cảnh Thịnh.
"Hoàng Thượng, ngài như vậy đối với người ta rất không lễ phép a." Mới vừa rồi là ai nói trong mắt chỉ có Hoàng hậu nương nương, hiện giờ trái lại nhìn người ta ngây ngốc.
Tiểu hoàng đế hô to oan uổng, ta chỉ là cảm thấy người này quen mặt, Yên Nhiên là duy nhất, Điệp Y làm sao có thể hơn Yên Nhiên đây. Tuy rằng nàng cũng rất đẹp.
Tiểu hoàng đế đem ý cùng mọi người nói, muốn thỉnh họ làm hoàng gia ngự dụng gánh hát, mỗi tháng cấp cố định bổng lộc còn có thể tại ngoài cung biểu diễn.
Có điều chủ yếu điều kiện chính là Điệp Y cô nương phải bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cung hát hí khúc cho thái hậu.
Bầu gánh hát vừa nghe xong tâm hoa nộ phóng* lập tức đồng ý hoàng đế yêu cầu, chỉ là Điệp Y phương diện có chút khó xử.
*(Cực kì vui mừng, sung sướng).
"Điệp Y cô nương nghĩ như thế nào?" Tiểu hoàng đế rất hữu lễ hỏi, một chút hoàng đế cái giá cũng không có.
"Điệp Y vẫn là y theo Hoàng Thượng làm chủ là được."
Có thể nhìn thấy hoàng đế là chuyện Điệp Y vui vẻ nhất, vốn tưởng rằng giữa mình cùng Cảnh Thịnh cuối cùng không có lại cùng gặp mặt, không ngờ lại có cơ hội như vậy. Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng, muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý.
"Vậy thì quá tốt, từ nay mẫu hậu cũng nhất định là cao hứng." Tiểu hoàng đế làm thành chuyện này có thể có được mẫu hậu cùng Yên Nhiên niềm vui, mình đương nhiên cũng là cao hứng.
"Đúng rồi, vì việc thuận tiện cho các ngươi ra vào, trẫm sẽ đặc biệt sắp xếp một chỗ ở cho Điệp Y cô nương, nếu không có chuyện gì các ngươi có thể ở ở trong cung." Tiểu hoàng đế cũng là lần đầu khai ân, nhìn Điệp Y cũng sinh ra thoải mái, mỹ nữ đều đẹp mắt.
"Tạ ơn Hoàng Thượng."
Tiểu hoàng đế gấp gáp đem chuyện này nói với Yên Nhiên, cái gì thanh cao chứ, trẫm mà xuất mã thì cái chuyện dạng gì mà không thể thu phục được.
Thiều Yên Nhiên lúc này vừa tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, Tiểu hoàng đế đã nhảy nhót chạy vào Ngưng Hòa cung.
"Yên Nhiên, chuyện kia đã giải quyết xong, mẫu hậu đương nhiên là muốn khích lệ trẫm."
"Hoàng Thượng thật là lợi hại." Thiều Yên Nhiên cười nói.
"Đó là đương nhiên, trẫm nhưng là chân long thiên tử a." Cảnh Thịnh cái đuôi cũng muốn vểnh lên trời.
Thiều Yên Nhiên cười không nói.
Cảnh Thịnh cọ cọ tới Thiều Yên Nhiên bên cạnh, Thiều Yên Nhiên trên người tản ra mùi hương sau khi mới tắm rửa, làm Cảnh Thịnh vui vẻ thoải mái.
"Yên Nhiên thật thơm nga."
Thiều Yên Nhiên đôi má đỏ lên.
"Hoàng Thượng trước đi tắm rửa đi."
Tiểu hoàng đế gật đầu: "Ân, trẫm hiện tại lập tức đi."
Cảnh Thịnh tắm rửa cũng đều là Chiêu Nguyệt hầu hạ, nhưng mà từ sau khi cùng Thiều Yên Nhiên thành thân Cảnh Thịnh sẽ một mình tắm rửa, cũng ngượng ngùng để cho Thiều Yên Nhiên hầu hạ, lấy cớ mình phải dựa vào chính mình.
Hoàng đế cũng không phải thiếu tay ít chân gì vì sao phải để nhiều người hầu hạ như vậy.
Đợi Cảnh Thịnh tắm rửa xong đi ra Thiều Yên Nhiên đang đọc sách, Thiều Yên Nhiên quen tại trước khi đi ngủ sẽ đọc sách, Cảnh Thịnh cũng không ngăn cản nàng, sở thích cá nhân đi.
Thiều Yên Nhiên như vậy đọc sách, Cảnh Thịnh sẽ nhìn nàng.
"Nga phải, Yên Nhiên khi nào thì trở về?"
"Ngày mai sáng sớm." Thiều Yên Nhiên ánh mắt vẫn đặt trên sách.
"Ngày mai sao? Không khỏi quá nhanh đi, qua mấy ngày nữa không thể sao?" Buổi tối mới cùng chính mình nói, ngày mai đã phải về nhà mẹ đẻ, cũng không để cho chuẩn bị.
"Trong nhà có một số việc phải đi xử lý." Thiều Yên Nhiên thản nhiên nói.
"Chuyện gì?"
"Một vài việc vặt gia đình thôi, Hoàng Thượng không cần lo lắng." Thiều Yên Nhiên cuối cùng đem sách buông xuống.
"Vậy được rồi, ngày mai trẫm tự mình đưa ngươi đi phủ Thừa tướng." Tiểu hoàng đế vẫn là luyến tiếc, dù là trong lòng hay là trên mặt đều biểu hiện ra.
Thiều Yên Nhiên cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Không cần, chỉ là trở về ba ngày, Hoàng Thượng đã luyến tiếc thần thiếp như vậy." Trong lòng ngọt ngào không thôi.
"Đương nhiên luyến tiếc a, chúng ta thành thân lâu như vậy cũng chưa tách ra bao giờ." Tiểu hoàng đế cố gắng nói.
"Đúng nga, cũng không biết là ai thành thân hơn nửa tháng cũng không đến ta nơi này." Thiều Yên Nhiên quyết định bới móc nàng.
"Hả? Đó là bởi vì, vì lúc ấy trẫm......... Ai nha, tóm lại khi đó cùng hiện tại không giống a." Tiểu hoàng đế vội la lên.
"Thần thiếp đáp ứng Hoàng Thượng, chỉ cần giải quyết xong việc sẽ về, không trì hoãn cũng là được rồi đi." Thiều Yên Nhiên bất đắc dĩ nói.
"Tốt, như vậy nếu ngày mai giải quyết xong có phải hay không ngày mai trở về." Tiểu hoàng đế hai mắt phóng kim quang.
"Ân" Thiều Yên Nhiên buồn cười gật đầu, thật là dính người.
"Như vậy chúng ta liền sớm đi ngủ đi, ngày mai ngươi sớm đem sự việc giải quyết liền sớm trở về." Cảnh Thịnh lôi kéo Thiều Yên Nhiên cùng tiến lên giường.
"Ân, sớm đi nghỉ ngơi, ngươi ngày mai còn phải lâm triều."
Thiều Yên Nhiên ở bên trong nằm xuống, kế tiếp Cảnh Thịnh cũng nằm xuống, thói quen đem Thiều Yên Nhiên ôm vào lòng mình.
Cảnh Thịnh hôn tới hôn lui Thiều Yên Nhiên cái trán, rồi lại là mày, nàng quyết định ngày mai hảo hảo nghiên cứu sách lúc trước Tiểu Lí Tử đưa cho, chờ Yên Nhiên trở về sẽ có thể làm cho nàng vô cùng hạnh phúc. Thật tốt a.
Cảnh Thịnh nghĩ đến đây lại càng thêm hưng phấn càng là không ngủ được, nàng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay buổi chiều Tần Tử Long tại sao sẽ xuất hiện ở Ngưng Hòa cung, trước vẫn không có thời gian hỏi.
"Yên Nhiên" Cảnh Thịnh một chút kêu lên.
Không đáp lại, nên sẽ không là ngủ rồi đi? Được rồi, hẳn là cũng không có gì đại sự, ngày khác hỏi lại cũng được.