Kinh Hà Chi mơ hồ bị ấn xuống ở một bên, hắn ta đều bị dọa ngốc, lại mơ mơ màng màng bị đuổi đi. Cho đến khi Cửu hoàng tử túm tay hắn ta lại, mới đột nhiên hồi thần.
Yến Hành Dục giơ chân đá ghế của Kinh Hà Chi đã từng ngồi sang chỗ khác, đại khái là sợ bẩn, y nhấc chân kéo một cái ghế mới, vén áo bào ngồi xuống.
Kinh Hà Chi nhìn thấy bộ dạng của y khí định thần nhàn*, lại hồi tưởng đến chính mình vừa bị áp chế mạnh mẽ, lập tức cảm thấy giận dữ và xấu hổ muốn chết.
*Khí định thần nhàn: Thanh thản.
Cửu Hoàng tử muốn nhỏ giọng khuyên nhủ cũng bị hắn ta vung tay hất ra, bị lửa giận xốc lên đỉnh đầu, vậy mà trực tiếp vọt lên, cả giận nói: "Ngươi mấy ngày trước còn hỏi Thái phó chữ 'Dục' viết như thế nào, hôm nay vì sao lại giải thích 'Kinh thi' thông thấu như vậy?"
Kinh Hà Chi tức giận đến thở dốc, tuổi tác của hắn ta không lớn, rất thích hành động theo cảm tính. Trừng mắt nhìn Yến Hành Dục, dường như muốn khóc ra luôn rồi.
Yến Hành Dục hơi nhướng mày.
Kinh Hàn Chương mấy ngày trước vì sao đột nhiên lại hỏi về chữ 'Dục'?
Yến Hành Dục thấy Kinh Hà Chi tức giận đến mức khuôn mặt đều vặn vẹo, vừa phẫn nộ lại bất lực, nước mắt như muốn rơi xuống ngay lập tức, không biết làm sao lại đột nhiên nghĩ đến tiểu ngu xuẩn Yến Vi Minh kia.
"Chậc." Yến Hành Dục học bộ dạng của Kinh Hàn Chương mà vắt chéo chân, một bộ dạng cà lơ phất phơ. Giống như cảm thấy vấn đề mà Kinh Hà Chi vừa hỏi vô cùng buồn cười, ngu xuẩn.
Sau khi vắt chéo chân thả lỏng toàn bộ cơ thể, Yến Hành Dục đột nhiên nghĩ thầm: "Trách không được hắn luôn hận không thể đem chân nâng cao đến bầu trời, hóa ra là vứt bỏ vẻ đoan trang, ngồi không ra ngồi vậy mà lại vô cùng thoải mái."
Vẻ ngoài thoải mái của y khiến Kinh Hà Chi gần như bật khóc nhưng cố gắng kìm lại.
"Ngươi vừa rồi không phải đã tự mình nói sao, Thất ca của ngươi hôm qua vẫn luôn ngồi chép sách." Yến Hành Dục nhàn nhạt nói: "Nếu như ngươi nghiêm túc nghe Thái phó giảng bài ngày hôm qua, nhất định có thể biết được Thái phó đã trích dẫn hai chữ 'Kinh thi' trong thuyết chính sách mà ông ấy đưa ra. Ta bị phạt chép tình cờ có cuốn sách này, sau khi chép lại đôi ba lần tự nhiên hiểu được một chút."
Kinh Hà Chi sửng sốt.
Yến Hành Dục nhìn khuôn mặt nhỏ của hắn ta đột nhiên tái nhợt, nụ cười càng lúc càng sâu: "Nhưng còn ngươi, ta chỉ biết giải thích một vài câu luận đã gọi là thông thấu, xem ra Bát đệ ngày thường cũng là như vậy mà làm cho qua bài tập. Đợi lát nữa Thái phó trở lại, ta chắc chắn giúp ngươi khuyên bảo Thái phó, sau này trong mỗi quyển sách chỉ cần dạy ngươi hai câu, ngươi liền thông thấu."
Kinh Hà Chi: "..."
Kinh Hà Chi không biết bản thân sao lại rơi vào loại tình huống này, hắn ta rõ ràng chỉ muốn nhìn thấy bộ dáng 'Kinh Hàn Chương' ngày thường, chữ không biết văn không thông kia mà thẹn quá hóa giận, tại sao cuối cùng người xấu hổ lại là hắn ta?
Kinh Hà Chi mờ mịt nhìn y nửa ngày, trong lúc hoảng hốt giống như cảm thấy tất cả mọi người trong Nam Thư Phòng này đều đang cười cợt mình.
Hắn ta đột nhiên che mặt lại rồi chạy như điên ra ngoài.
Cửu hoàng tử cũng vội vàng đuổi theo.
Hai thư đồng đứng tại chỗ cũng không biết làm sao, Ngũ hoàng tử ngồi ở trong góc cười nhạo một tiếng, nét mặt tràn đầy chế giễu.
Tất cả cung nhân trong Nam Thư Phòng đều cuối đầu không dám nhìn, bàn tính nhỏ trong lòng lộp bộp vang dội.
Yến Hành Dục đem hai đứa nhỏ đều dọa đến khóc tức tưởi, nâng chân lên ngồi ở vị trí cũ, mặt không đổi sắc, có lòng tốt nói với nô tài: "Nhớ kỹ, nếu Bát đệ và Cửu đệ trốn khỏi khóa học của Lâm Thái phó, sau khi tan học phải báo cho.. Phụ hoàng."
Nô tài: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Giang Phong Hoa nghẹn họng nhìn trân trối, rất lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Điện hạ nhà hắn ta.. Khi nào đã có thủ đoạn nhỏ như vậy?
Chẳng lẽ chép sách thật sự có thể giúp tâm trí mở mang nhiều như vậy?
Yến Hành Dục nhẹ nhàng giải quyết hai kẻ chướng mắt, chống cằm nghe xong một bài giảng mới đưa theo Giang Phong Hoa hồi cung.
Dọc đường đi Giang Phong Hoa đều rất hốt hoảng, điều tới cung Thất hoàng tử mới từ trong mộng tỉnh lại, mừng như điên nói: "Điện hạ hôm nay ngài làm quá tốt, ngày thường Bát điện hạ, Cửu điện hạ luôn ỷ vào học thức mà khi dễ người, cũng không ít lần cáo trạng với Thánh thượng ngài lười biếng, lúc này cũng nên cho bọn họ nếm chút khổ sở!"
Yến Hành Dục trong lòng không tiếng động mà thở dài, cái người Kinh Hàn Chương này dễ bị xích mích làm nổi giận, lại bị hai đứa nhỏ này ức hiếp thành như vậy.
Y về tới thư phòng, đề bút viết một phong thơ, đặt vào trong hộp sau đó giao cho Giang Phong Hoa, bảo hắn ta đưa đến Tướng phủ.
Giang Phong Hoa nhìn bản chép sách trên bàn tấm tắc bảo lạ, không nghĩ tới Điện hạ nhà hắn ta thật sự chủ động chép sách. Lại còn ra dáng ra hình như vậy, phải tốn nhiều công sức mới có thể xem hiểu được.
Nghe nói y muốn đem hộp gỗ đến chỗ Tướng phủ, Giang Phong Hoa ngẩn ra, mới cười một tiếng nói: "Mấy ngày gần đây Điện hạ hình như vô cùng thích đến Tướng phủ."
Yến Hành Dục chống cằm, cổ tay áo của y giống như có chút ướt, cười như không cười mà nhìn hắn ta: "Đúng vậy, ta thích chứ."
Giang Phong Hoa đối diện với đôi mắt của y, không biết tại sao lại cảm thấy có chút kì quái nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhận lấy hộp gỗ rồi xuất cung làm việc.
Phủ Thừa tướng.
Kinh Hàn Chương đang ở trong viện phơi nắng, sau khi ngủ một đêm thì sự bất thường do Phục linh cao gây ra đã biến mất. Hắn vừa uống xong thuốc sau khi dùng bữa sáng, mùi vị đắng ngắt trong miệng khó chịu muốn chết, tâm tình vô cùng bực bội.
A Mãn vẫn quy củ mà đem Phục linh cao đặt ở trên bàn, Kinh Hàn Chương ngửi được hương vị nhưng lại không thể ăn, không nói đến có bao nhiêu nghẹn khuất.
Nhịn rồi lại nhịn, Kinh Hàn Chương vẫn là không thể nhịn xuống, phân phó nói: "Mua cho ta một ít mứt hoa quả đem đến đây."
A Mãn ở một bên cho nai con ăn, nghe vậy vô tội nói: "Công tử nói mứt hoa quả quá quý, không cho mua."
Kinh Hàn Chương: "..."
"Quý chỗ nào? Hả?" Kinh Hàn Chương ấn ngực, tức giận nói: "Số bạc nhỏ đó có thể tính là bạc sao? Ngươi mau đi mua cho ta, quay lại ta thưởng cho công tử nhà ngươi mười tám xe mứt hoa quả, ăn hoài cũng không hết!"
A Mãn lắc đầu: "Không được, công tử phân phó không thể mua chính là không thể mua."
Kinh Hàn Chương chưa bao giờ chịu qua loại nghẹn khuất này, tức giận đến mức ngực đều đau nhói.
Cũng may hắn đã quen với cơ thể này của Yến Hành Dục, tựa lưng vào ghế thở hổn hển một hồi liền bình thường trở lại.
Lúc này Giang Phong Hoa vừa hay đến đây.
Thấy Giang Phong Hoa đi tới, sắc mặt Kinh Hàn Chương mới hòa hoãn một chút, Yến Hành Dục rốt cuộc cũng biết đổi người đến đưa đồ.
Kinh Hàn Chương đối đãi với thư đồng của bản thân cực kỳ lãnh khốc, căn bản không đợi hắn ta nói chuyện liền đoạt lấy chiếc hộp từ trong tay hắn ta, nói: "Tiễn khách."
Giang Phong Hoa: "..."
Giang Phong Hoa một câu cũng chưa kịp nói, liền mơ mơ hồ hồ bị tiễn đi.
Kinh Hàn Chương mở hộp gỗ ra, xém chút nữa bị chọc giận đến phát bệnh.
Đúng là Yến Hành Dục đã thay đổi người nhưng trong hộp vậy mà vẫn là để một khối ngọc bích.
Nói không chừng vài ngày nữa, ngọc trong cung Thất điện hạ đều phải bị Yến Hành Dục đem thưởng hết!
Kinh Hàn Chương hơi thở mong manh, khẽ lấy bức thư ra.
Hắn đem chiếc hộp lật đi lật lại, rốt cuộc ở phía dưới cùng tìm được một phong thư khác.
Lần này là bút tích của Yến Hành Dục.
Bức thư lần này rất lạ, giống như bị tạt nước, vết mực nhạt nhòa. Nhìn kỹ thì chữ này thật ra là chữ viết tay của Kinh Hàn Chương, trên đó chỉ có ba chữ.
"Yến Hành Lộc."
Ký tên một chữ Thất vẫn không kiên nhẫn như cũ.
Kinh Hàn Chương nhăn mày lại, phát hiện điều kỳ quặc.
Yến Hành Dục mỗi lần viết thư đều phải dùng một bài văn dài thao thao bất tuyệt để thể hiện y vất vả bao nhiêu, phần thưởng ngọc bích có giá trị bao nhiêu, xem đến nổi đầu của Kinh Hàn Chương cũng muốn phình to ra.
Nhưng lúc này đây, Yến Hành Dục lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Phong thư thứ nhất được mở ra trước tiên, nếu có những vết rách trên đầu thư nghĩa là có ai đó đã nhìn trộm bức thư."
Mày của Kinh Hàn Chương nhăn càng lúc càng chặt.
Hắn đưa bức thư có viết chữ "Yến Hành Lộc" đến gần, bức thư kia là vừa mới bị ngâm trong nước rồi nhét vào phong thư ngay sau khi viết xong, nếu là giấy bị ướt chưa khô đã bị mở ra, nhất định sẽ có dấu vết mơ hồ.
Mà lúc này vệt nước đã khô, Kinh Hàn Chương xé phong thư ra nhìn vào bên trong, phát hiện quả nhiên có dấu vết bị xé ra một cách mạnh mẽ.
Mới vừa rồi khi Kinh Hàn Chương lấy bức thư ra không có một chút lực cản nào, không phải hắn xé lá thư.
Con ngươi của Kinh Hàn Chương sâu thẳm, tiếp tục xem bức thư kia.
Quả nhiên, câu tiếp theo đó là: "Giang Phong Hoa có điểm kì lạ, cẩn thận."
A Mãn đang chờ Kinh Hàn Chương gọi mình đọc thư, không nghĩ đến hắn lần này lại tự mình xem thư.
A Mãn tò mò mà đi qua, nhỏ giọng nói: "Công tử lần này nói gì thế?"
Vẻ mặt Kinh Hàn Chương cũng không có gì ngạc nhiên nhưng cũng không nói chuyện.
A Mãn lại hỏi: "Ngài.. Cười cái gì?"
Khuôn mặt của Kinh Hàn Chương không biết đã tươi cười từ lúc nào, hắn chống cằm lười biếng dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói: "Cười công tử nhà ngươi, y rõ ràng là sói lại muốn giả nai."
Lời này có chút quen thuộc, A Mãn lúng túng không nói chuyện.
A Mãn nghiêng đầu nhìn thoáng qua mấy chữ trên bức thư, "Hả" một tiếng, mới ngạc nhiên nói: "Thư đồng của ngài.. Là người xấu phái tới giám sát ngài sao?"
Kinh Hàn Chương bị câu nói "người xấu" cực kỳ đơn thuần này chọc cười, ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ vào tay vịn, không chút để ý nói: "Nhà Đế Vương, nơi nào phân biệt được người tốt kẻ xấu?"
A Mãn cái hiểu cái không, cầm lấy tờ giấy lật qua lật lại, chỉ ra mấy chữ mà Thất điện hạ cố ý bỏ qua nói: "Công tử còn nói, y giúp ngài đem Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử khi dễ đến khóc, muốn ngài thưởng."
Kinh Hàn Chương: "..."
Nụ cười trên miệng Kinh Hàn Chương gần như sụp đổ.
Bức thư phía trước của Yến Hành Dục còn vô cùng hàm súc, quanh co lòng vòng nói Kinh Hàn Chương thưởng cho y. Lần này thì tốt rồi, không có chút vòng vo mà trực tiếp muốn ban thưởng.
Nhưng mà tâm tình của Kinh Hàm Chương hôm nay rất tốt, nhìn chằm chằm khối ngọc bích kia nửa ngày, đột nhiên phì cười một tiếng.
"Được, thưởng thì thưởng."
Yến Hành Dục chép sách hai ngày ở trong cung, khắp nơi là cung nữ. Kinh Hàn Chương cũng uống thuốc hai ngày ở Tướng phủ, cả hai đều khổ không nói nổi.
Yến Vi Minh mỗi ngày đều đến quấy nhiễu Kinh Hàn Chương, muốn đòi hắn dạy cho mình cái gì đó.
Kinh Hàn Chương phiền đến không chịu được, đóng cửa cả ngày, không ngờ Yến Vi Minh vì muốn tránh khỏi sự trách phạt của Thừa tướng. Hơn nửa đêm lại dám trèo tường vào Thiên viện, trong tay còn đem theo vài quyển sách.
Kinh Hàn Chương vừa trở về từ phủ Quốc sư, Liên Trần vẫn không có tiến triển gì với "lời nguyền" này. Kinh Hàn Chương uống thuốc đến một thân nộ khí*, sau khi trở về nhìn thấy Yến Vi Minh đang trèo qua hàng rào vào sân, tức giận đến bật cười.
*Nộ khí: Bực tức, nóng giận.
"Đánh hắn ta xuống đây cho ta!"
A Mãn lên tiếng đồng ý, quơ tay đánh ra một đòn theo đó là một cơn gió lớn, Yến Vi Minh ai u một tiếng. Hắn ta bị đánh trúng đầu gối, trực tiếp ngã đập đầu xuống sân.
Bùm một tiếng, một tiếng trầm vang phát ra thật lớn.
Kinh Hàn Chương để A Mãn đẩy mình vào sân, hai đầu lông mày lạnh lẽo giống như muốn đem Yến Vi Minh đông lạnh thành khối băng.
Cũng may ở góc tường tuyết rơi dày đặc, Yến Vi Minh cũng không bị ngã đến quá mức tàn nhẫn. Hắn ta tức giận bò lên, lướt mắt nhìn biểu tình muốn giết người của ca ca mình, lập tức lúng túng.
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Chơi vui không?"
Yến Vi Minh ôm chặt lấy quyển sách, cực kỳ ủy khuất: "Phụ thân nói nếu ngươi không dạy ta, ông ấy liền phạt ta quỳ ở từ đường, một tấm đệm cũng không cho."
"Chuyện này liên quan gì đến ta?" Biểu cảm của Kinh Hàn Chương lạnh nhạt vô tình: "Quỳ đi."
Yến Vi Minh lí nhí nói: "Huynh trưởng, ca ca cứu mạng."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương không thể tin được mà trừng mắt nhìn hắn ta, chẳng lẽ người của Yến gia đều thích giả bộ tỏ vẻ đáng thương sao?
Kinh Hàn Chương oán hận nhìn hắn ta, đang muốn nói chuyện thì đôi mắt nhạy bén lại nhìn thấy một thân ảnh màu đen dẫm lên tường chạy như bay đến.
Cùng lúc đó, âm thanh của binh lính truyền ra từ dãy phố dài ngoài sân.
"Trân bảo của Nhiếp chính vương phủ bị lấy trộm, ai bắt được tên trộm sẽ có thưởng!"
Ngay sau đó, một đám người người mặc y phục của Kinh Trập Vệ nhảy lên tường phủ. Không quan tâm đây là phủ Thừa tướng, giống như đi vào chỗ không người bắt trộm.
A Mãn vốn dĩ đang xem trò hay, thấy một người xa lạ đột nhiên xông tới. Cậu ta tiện tay sờ phía sau eo, trực tiếp rút ra một thanh nhuyễn kiếm.
Yến Vi Minh không rõ nguyên do, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nghe thấy Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Tránh ra!"
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối, cái nỏ trong tay Kinh Trập Vệ bắn vào tên trộm. Tiếng rít vang vọng bên tai, không biết có phải do ai bày mưu tính kế hay không. Trong không gian hỗn loạn vậy mà lại có kẻ hướng về phía Kinh Hàn Chương và Yến Vi Minh bắn lén.
Kinh Hàn Chương phản ứng cực nhanh, một phen giữ chặt Yến Vi Minh cách hắn không xa. Mạnh mẽ ấn đầu hắn ta tránh ở xe lăn, giảm bớt lực công kích của những mũi tên bắn lén.
Vài mũi tên có khắc dấu ấn của Kinh Trập Vệ bắn đến dính trên mặt đất, chính là vị trí Yến Vi Minh vừa ngồi.
Yến Vi Minh phục hồi thần từ trong cơn mê mang, ánh mắt trong lúc vô ý lướt qua. Hắn ta ngây người nửa ngày, sắc mặt trắng bệch.
Yến Vi Minh sợ hãi đến nỗi không thể đứng dậy, run rẩy lúng túng nói: "Ca.. Ca!"
"Ngu xuẩn!" Kinh Hàn Chương mắng hắn ta một câu: "Đừng gọi ta."
Yến Vi Minh lúc này mới ý thức được, ca ca của hắn ta chỉ là một người bị liệt ốm yếu, dù hắn ta muốn cầu cứu, hắn cũng bất lực.
Hắn ta có thể giữ được mạng của chính mình đã là tốt rồi.
Bên tai vẫn có tiếng tên bắn lén không ngừng rơi xuống mặt đất như cũ, có đôi khi xém chút nữa là bắn trúng Yến Vi Minh, một ít tro bụi còn bay vào miệng hắn ta.
Yến Hành Dục vốn đang ở chỗ xa xôi, đèn lồng chiếu sáng trực tiếp bị bắn rớt, ánh nến vụt tắt hai lần, trực tiếp tắt ngấm đi.
Chung quanh đều là bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng của bông tuyết le lói trong màn đêm.
Chưa từng có người nào dám gương oai ở phủ Thừa tướng như vậy, Yến Vi Minh lần đầu gặp phải loại chuyện như thế này. Hắn ta sợ tới mức run lên bần bật, trong miệng đều là bùn đất không thể nào quên được.
Khuôn mặt của Yến Vi Minh hiện lên vẻ tuyệt vọng nhưng vẫn cố mạnh mẽ sờ soạng đứng dậy.
Kinh Hàn Chương kéo hắn ta lại một phen, tức giận nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ngoan ngoãn ngồi đó đợi, đừng nhúc nhích!"
Yến Vi Minh khóc đến gương mặt nhỏ đều cực kỳ khó coi, tuy rằng hắn ta đang sợ hãi muốn chết nhưng vẫn nghẹn ngào nói: "Người hầu kia của ngươi quá.. Quá vô dụng, đều không màng đến chết sống của ngươi! Ta muốn đem ngươi đẩy vào trong phòng.. Hic!"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương nghe âm thanh nức nở của hắn ta mà sắp cười thành tiếng.
Một đạo mũi tên lại lần nữa bắn đến, nó đã bị A Mãn ở chỗ tối trực tiếp dùng nhuyễn kiếm chém, mũi tên gãy thành hai mảnh.
Kinh Hàn Chương cũng coi như nhìn ra, Phụ hoàng của hắn hẳn là đã từ hiện tượng thiên văn nhận ra được cái gì đó. Vậy nên mới muốn mượn lý do đuổi bắt trộm, cho Kinh Trập Vệ một lý do quang minh chính đại mà đi vào Tướng phủ, âm mưu ở trong bầu không khí hỗn loạn này giết chết Yến Hành Dục.
Thất Sát cách kia làm Hoàng đế kiêng kỵ đến như vậy sao?
Kinh Hàn Chương lâm vào trầm tư, lúc này gia đinh của Tướng phủ đã nghe được động tĩnh liền đốt đèn lồng đuổi đến.
Yến Vi Minh còn đang suy nghĩ làm sao đem phế vật bị liệt kia đẩy vào phòng nhưng hắn ta vừa mới bò dậy. Ngay lúc ánh nến được châm sáng, nhìn thấy huynh trưởng luôn có dáng vẻ nhu nhược kia của hắn ta mặt không biểu tình, hắn hướng về phía bóng đêm mà nâng tay lên.
Âm thanh một mũi tên bén nhọn rời khỏi cung vang vọng bên tai, đôi mắt của Kinh Hàn Chương dường như không nháy lấy một cái, ống tay áo mới vừa cử động. Tiếp theo cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu rên, hình như là có người bị trúng mũi tên.
Yến Vi Minh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện người vừa bắn mũi tên trong bóng tối đã hoàn toàn biến mất.
Chẳng sợ đang trong đêm tối, Kinh Hàn Chương vẫn bách phát bách trúng như cũ, mặt của hắn vẫn trầm như nước. Sau khi đem nỏ trên cổ tay phóng xong, mới nghiêng đầu cười như không cười liếc nhìn Yến Vi Minh đang bị dọa ngốc.
"Rất tốt." Kinh Hàn Chương nhàn nhạt nói: "Tiểu ngu xuẩn vậy mà cũng biết che chở ca ca."
Yến Vi Minh: "..."