Vì Ngư Tức đã nhận lời sẽ giải độc cho ông ta rồi, nên ông ta cũng không mới sáng sớm đã chạy đến phủ Thừa tướng chọc người ta ghét thêm làm gì, vẫn thong thả ung dung đi giảng dạy như cũ.
Thấy thế, A Mãn liền đẩy Kinh Hàn Chương đến cái ghế trống bên cạnh Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục đã nhanh nhẹn bỏ cái chân đang gác kia xuống ngay ngắn, mặt đầy nghiêm túc nhìn vào quyển sách trên bàn đến thất thần, hoàn toàn không dám nhìn Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương cười như không cười mà nhìn y, chậm rãi nói: "Điện hạ, ngài có thể nhích vào trong một chút không? Ta muốn ngồi đây."
Vừa dứt lời, toàn bộ những người ở Nam Thư Phòng đều hoảng sợ nhìn hắn.
Thất Điện hạ vốn đã quen hoành hành ngang ngược ở thành Kinh Đô này, từ trước đến nay không một ai dám đứng trước mặt hắn đưa ra bất cứ yêu cầu gì, thế mà tên bị liệt ốm yếu này vừa đến đã dám nói ra những lời lẽ như vậy, chẳng lẽ không sợ bị tiểu ma vương này một chân đá khỏi xe lăn sao?
Đám đông kinh hãi theo dõi.
Sau đó, vị "Thất Điện hạ" tính tình bất thường kia lại thật sự nhích người vào trong, ra hiệu cho người bị liệt kia ngồi xuống.
Mọi người: "..."
A Mãn kéo ghế dựa ra, đẩy xe lăn vào, vừa vặn với bàn học.
Lâm Thái phó giải thích đơn giản rằng công tử phủ Thừa tướng được Thánh Thượng ban ân, đặc biệt cho phép vào học ở Nam thư phòng, sau đó ông ta bắt đầu chậm rãi giảng bài.
Từ trước đến nay, Kinh Hàn Chương rất lười nghe giảng bài nên sau khi hắn ngồi xuống liền cầm bút viết một hàng chữ như rồng bay phượng múa, vo thành một cục rồi ném qua chỗ Yến Hành Dục –– Kẻ đang không dám nhìn hắn.
Cục giấy rơi trên bàn, phát ra một tiếng động nhỏ, thu hút những người xung quanh nhìn sang.
Giang Phong Hoa sợ đến mức nín thở –– Hắn ta chưa bao giờ gặp kẻ nào dám trực tiếp ném giấy cho Thất Điện hạ như vậy, vị công tử phủ Thừa tướng này..
Thật sự không muốn sống nữa hả?
Yến Hành Dục còn đang chìm đắm trong sự ngượng ngùng, thấy thế liền giơ chân bắt lấy cục giấy. Nếu không phải bây giờ y đang ở trong cơ thể của Kinh Hàn Chương thì đã sớm rụt cổ vào trong áo choàng, không dám nhìn ai từ lâu rồi.
Yến Hành Dục giả vờ bình tĩnh, thậm chí còn không nhìn vào cục giấy kia, làm như mình rất hứng thú với bài giảng của thái phó, không có gì có thể ngăn cản y chăm chỉ học tập.
Kinh Hàn Chương tức giận cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục bị nhìn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Nhiều lần y lén lút liếc nhìn Kinh Hàn Chương, hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm, điệu bộ như muốn nói: "Nếu ngươi không nhìn ta thì ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi."
Cuối cùng Yến Hành Dục bị nhìn đến không chịu nổi nữa, quay đầu nhìn Kinh Hàn Chương một cái.
Kinh Hàn Chương nhướng mày, ý bảo y mau xem cục giấy đó.
Yến Hành Dục không còn cách nào khác, đành phải cầm lấy cục giấy và mở nó ra.
Bên trong viết một hàng chữ.
"Ta muốn tức giận."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục không hé răng, cũng không trả lời, chỉ gấp tờ giấy thành một hình vuông nhỏ rồi đặt sang một bên, tiếp tục trốn tránh.
Kinh Hàn Chương "chậc" một tiếng, viết thêm một tờ khác rồi ném qua.
"Ta tức giận rồi."
Lần này Yến Hành Dục không thể giả chết được nữa, đành phải cầm bút lên viết một chữ trên giấy và đưa lại cho hắn.
Kinh Hàn Chương mở tờ giấy ra, xém chút nữa đã bật cười vì tức giận.
Tiểu mỹ nhân kia vậy mà lại dám thêm chữ "không" vào giữa "Ta tức giận".
"Ta không tức giận."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương tức giận đến xém chút nữa đã giẫm chân lên bàn. Hắn nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn y, tỏ vẻ mình thật sự rất phẫn nộ, không thể vì thêm một chữ "không" vào là có thể nguôi giận được.
Lúc này, Giang Phong Hoa đang lén lút quan sát ở bên cạnh, hắn ta bèn hít sâu một hơi, nhìn phản ứng của "Thất Điện hạ".
Nếu như bị nhìn chằm chằm mà không có lý do gì thì chắc chắn Thất Điện hạ nhà hắn ta sẽ nổi trận lôi đình, tuyệt nhiên không quan tâm đến việc có ở trong lớp học hay không.
Giang Phong Hoa vừa lo lắng vừa chờ đợi "Thất Điện hạ" sẽ làm gì, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta trơ mắt nhìn "Thất Điện hạ" nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hoàn toàn không có biểu hiện gì là tức giận, nhìn như thế nào cũng giống.. đang trốn tránh.
Trốn tránh?
Giang Phong Hoa hơi bối rối, ở cái thành Kinh Đô này ai mà có bản lĩnh có thể khiến một kẻ coi trời bằng vung như Thất Điện hạ phải trốn tránh?
Tầm mắt của Kinh Hàn Chương quét qua Giang Phong Hoa, khiến hắn ta sợ đến chết lặng. Lúc này Kinh Hàn Chương đành phải cau mày và ngừng nói chuyện với Yến Hành Dục, để đỡ phải bị nhìn ra sơ hở.
Hắn giả vờ nghiêm túc nghe Thái phó giảng bài, được một lúc lại mở sách ra nhìn một chút, bất ngờ phát hiện những dòng chữ lạ lùng, khó đọc dường như khác trước rồi.
Kinh Hàn Chương cau mày, đọc kỹ một vài trang sách, quả thật bản thân thật sự đọc hiểu quyển sách này.
Đây rõ ràng là chuyện đáng mừng nhưng hắn lại ngẩn ngơ nhìn quyển sách cả buổi trời, không biết đang suy nghĩ cái gì mà cụp mắt xuống, đóng quyển sách lại.
Cả ngày hôm nay, Yến Hành Dục vẫn cứ nhìn trộm Kinh Hàn Chương mãi, ánh mắt tràn đầy thích thú không thể che giấu, mũi chân ở dưới bàn cũng vô thức cong lên, nếu không phải có cái bàn cản trở thì không chừng y đã vắt lên thêm lần nữa rồi.
Lâm Thái phó ước tính thời gian, hẳn là Ngư thần y đã tỉnh dậy rồi nên ông liền đứng dậy rời đi, để thị giảng* tiếp tục giảng dạy.
*Thị giảng: Chức quản trọng viện Hàn Lâm, giữ việc giảng sách cho vừa và các hoàng tử nghe.
Ngoại trừ Lâm Thái phó, Kinh Hàn Chương chẳng hề sợ bất cứ ai trong Nam thư phòng, thấy ông ta rời đi nên hắn liền nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Yến Hành Dục, nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn hồi cung rồi."
Yến Hành Dục đang đóng sách lại, nghe vậy còn hơi chần chừ, sau đó mới phản ứng lại.
Y học theo dáng vẻ của Kinh Hàn Chương mà đẩy sách ra, đứng dậy nói: "Hồi cung."
Thị giảng có hơi khó xử, Kinh Hàn Chương làm như vậy đã không phải lần một lần hai, nhưng hắn ta vẫn tận trung làm hết phận sự mà khuyên một câu: "Điện hạ, tiết học hôm nay vẫn chưa kết thúc."
Yến Hành Dục nói: "Đó là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta?"
Thị giảng: "..."
Thị giảng kiên nhẫn nói: "Nhưng trước khi đi Lâm Thái phó đã nói, nếu Điện hạ muốn đi thì phải nghe xong bài giảng mới được rời khỏi đây."
Yến Hành Dục và Kinh Hàn Chương liếc mắt nhìn nhau một cái, Kinh Hàn Chương vỗ ngực, ra hiệu "Để cho ta" nhưng lực đạo hơi lớn, vỗ hơi mạnh, trực tiếp vỗ đến ho khan một tiếng.
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương có chút xấu hổ, tất cả là do cơ thể ốm yếu này, không liên quan gì đến hắn!
Yến Hành Dục nhìn ra ý của Kinh Hàn Chương, chỉ thẳng vào Kinh Hàn Chương nói: "Nghe nói công tử phủ Thừa tướng đã nghiên cứu rất nhiều thơ ca, sách vở nên chắc là không cần phải nghe giảng nữa đâu?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Tự khen mình mà không đỏ mặt luôn hả?
Yến Hành Dục không chột dạ, Kinh Hàn Chương đương nhiên cũng sẽ không đỏ mặt, cười điệu nói: "Hồi Điện hạ, thần tài hoa hơn người, đương nhiên là biết tất cả mọi thứ, một quyển sách nhỏ nhoi này sao có thể làm khó được thần."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục tự khen mình thì chẳng hề đỏ mặt, thế mà những lời châm chọc này của Kinh Hàn Chương lại khiến y hoảng hốt.
Yến Hành Dục qua loa nói: "Vậy thì nhờ công tử đến điện của ta một chuyến, đích thân giảng dạy cho ta."
Thị giảng sửng sốt, vội vàng nói: "Điện hạ, chuyện này không hợp quy củ!"
Yến Hành Dục học theo dáng vẻ trước đây của Kinh Hàn Chương mà nói: "Bổn Điện hạ chính là quy củ. Ngươi nói chỗ nào không hợp quy củ? Chỉ ra xem, ta sẽ lệnh người thay đổi ngay."
Kinh Hàn Chương.. Kinh Hàn Chương xém chút nữa đã phì cười.
Tất nhiên là thị giảng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn hai người họ rời đi.
Khi trở về cung của Thất hoàng tử, Yến Hành Dục căn dặn A Mãn canh gác trước cửa điện, không cho người khác vào. Sau đó mới thu lại tư thế độc đoán, kiêu ngạo vừa rồi, bây giờ lại giống như một chú nai con, trong mắt đều là vô hại.
Y ấm giọng nói: "Lúc nãy mạo phạm Điện hạ rồi."
Kinh Hàn Chương thản nhiên hất mái tóc dài của mình, cười như không cười nói: "Công tử học theo ta quả thật không tồi."
Mặt của Yến Hành Dục đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ là sợ.. bại lộ thân phận của Điện hạ."
Kinh Hàn Chương không quan tâm nói: "Bổn Điện hạ không sợ bại lộ thân phận, ngươi muốn làm gì thì làm."
Yến Hành Dục gật đầu.
Kinh Hàn Chương mới vừa xem được một vở kịch hay của Yến Hành Dục, nên lúc này đã không còn tức giận nữa.
Ngay cả bản thân Kinh Hàn Chương cũng cảm thấy kì quái, bản thân chỉ cần đối mặt với Yến Hành Dục, bất luận là có tức giận bao nhiêu cũng sẽ lập tức biến mất, chẳng lẽ tiểu mỹ nhân này đã hạ cổ thuật với hắn sao?
Yến Hành Dục trộm liếc hắn một cái, rồi lại nhìn một cái.
Kinh Hàn Chương buồn bã nói: "Có nói cái gì nói thẳng, ngươi cứ nhìn trộm ta như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đang liếc mắt đưa tình, câu dẫn bổn Điện hạ đó."
Yến Hành Dục không hiểu liếc mắt đưa tình và câu dẫn là như thế nào: "Ta không có."
Kinh Hàn Chương: "Vậy nói thẳng đi."
Yến Hành Dục suy nghĩ cả buổi, cuối cùng hạ quyết tâm, y ngồi xổm xuống bên cạnh Kinh Hàn Chương, vươn tay túm một góc tay áo rộng của Kinh Hàn Chương, đôi mắt sáng quắc nhìn hắn.
"Điện hạ, lễ hội hoa đăng hàng năm, ngài có thể xuất cung không?"
Kinh Hàn Chương vắt chéo chân, cụp mắt nhìn y, khó hiểu hỏi: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Yến Hành Dục cứng đờ nói: "Sắp đến lễ hội hoa đăng rồi, Hành Dục chỉ muốn hỏi một chút thôi."
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Lễ hội hoa đăng mà công tử nói là ở Giang Nam, còn ở thành Kinh Đô này là ngày mười hai tháng hai hàng năm, hiện giờ mới tháng mười một."
Yến Hành Dục bị nghẹn một chút, nhưng vẫn cứng nhắc tiếp tục chủ đề này: "Hai tháng trôi qua rất nhanh, lễ bái trời, Tết dương lịch, Nguyên tiêu, sau đó là tới lễ hội hoa đăng rồi."
Y duỗi ba ngón tay ra chỉ cho Kinh Hàn Chương thấy rằng nó thật sự sắp diễn ra rồi.
Kinh Hàn Chương cười: "Ừ, cũng sắp đến rồi, ngươi hỏi chuyện này làm gì? Muốn mời ta đi lễ hội với ngươi sao?"
Yến Hành Dục lại kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Lúc trước Điện hạ từng xuất cung rồi sao?"
Kinh Hàn Chương cũng không đùa với y nữa, lười biếng dựa lưng vào ghế mà nói: "Từng ra ngoài một lần, hình như là vào năm bảy tám tuổi đã lén xuất cung."
Đôi mắt của Yến Hành Dục gợn sóng, có chút vui sướng nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương vẫn còn hồi tưởng: "Lúc đó ta không hiểu thế sự, vào Tết nguyên tiêu ta cầm theo một hầu bao đầy vàng mà phụ hoàng đã cho đi ra ngoài, kết quả là trong lễ hội hoa đăng, người quá đông đúc nên đã bị đạo tặc trộm mất."
Cả một hầu bao đày vàng lại bị trộm mất, nghe được lời này đôi mắt của Yến Hành Dục lập tức mở to, vội vàng truy hỏi: "Sau đó thì sao? Tìm lại được không?"
Kinh Hàn Chương liền có chút đắc ý: "Điện hạ ngươi thần thông quảng đại, bách bộ xuyên dương*, ta đã dùng cây ná bằng gỗ đã mua được, trực tiếp bắn tên đạo tặc kia ngã xuống đất, đoạt lại túi tiền."
*Bách bộ xuyên dương: Thiện xạ như thần.
Yến Hành Dục nịnh nọt: "Điện hạ lợi hại quá!"
Điện hạ lợi hại không biết thế nào mà đối với người đang nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn này, đột nhiên nổi lên dục vọng ngây thơ bộc lộ hết thảy như một trẻ con, tiếp tục nói: "Đó là lần duy nhất ta xuất cung, không chỉ bắt được đạo tặc mà còn cứu được một hài tử nữa."
Lúc này, Yến Hành Dục càng nắm chặt tay áo Kinh Hàn Chương hơn, ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương tưởng y rất chờ mong, tiếp tục kể dài dòng: "Dung mạo của hài tử kia cũng không tồi nên bị người ta lừa gạt, bán vào thanh lâu, cũng may là bổn Điện hạ liếc mắt một cái đã nhìn thấu, cứu được hài tử kia."
Hết thảy đều khớp với kí ức của Yến Hành Dục, y vui mừng đến khó có thể tự kiềm chế được, sức lực trong tay càng lớn, gần như muốn kéo rách tay áo của Kinh Hàn Chương.
Yến Hành Dục há miệng: "Ta.."
Còn chưa kịp thốt ra, Kinh Hàn Chương đã thở dài nói: "Một cô bé còn nhỏ như vậy, nếu ta mà không cứu thì cuộc đời của hài tử đó đã bị hủy hoại rồi."
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương nhớ tới thành tựu to lớn của mình năm xưa, rồi nhìn về phía y: "À đúng rồi, lúc nãy ngươi muốn nói cái gì?"
Yến Hành Dục hờ hững nói: "Lễ hội hoa đăng thật rực rỡ."